Trong Thiên Điện ở phủ Dương Khai, Đổng Khinh Hàn đang nhấm nháp trà,
hồi tưởng lại những chuyện đêm qua Phong Vân song vệ đã nói với mình lúc họ trở về, cảm giác rúng động trong tim đến tận lúc này vẫn chưa hoàn
toàn lắng xuống.
Tuy lúc đó y không có mặt, nhưng qua lời miêu tả của Phong Vân, Đổng Khinh Hàn vẫn ý thức được sự ghê gớm của Dương Khai.
Tên biểu đệ này của y, cứ như được thánh thần nuôi dưỡng mấy năm qua vậy! Đổng Khinh Hàn bất giác sinh lòng ngưỡng mộ.
Đợi mãi hồi lâu, Dương Khai mới đi từ trong ra, mồ hôi nhầy nhụa. Đổng
Khinh Hàn không trách cứ hắn ra vẻ hay gì hết. Lúc nhỏ cũng đánh hắn
nhiều rồi, khi Đổng Khinh Hàn gặp lại Dương Khai, còn thân thiết hơn cả
huynh đệ ruột thịt, nên y cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
- Tên tiểu tử này.
Đổng béo không đứng dậy, chỉ nhìn Dương Khai đầy trầm tư.
- Có bản lĩnh đấy, không uổng công ta giao hai lão Phong Vân cho đệ mượn lúc nửa đêm.
Dương Khai cười hề hề:
- Không có kim cương, ai dám làm gốm sứ chứ. Đêm qua làm phiền hai vị tiền bối rồi.
Dương Khai cũng khá kính trọng Phong Vân song vệ, không chỉ vì họ là hộ vệ
của biểu ca hắn, mà còn vì ngày trước, khi đại nạn sắp ập xuống Lăng
Tiêu Các, Phong vệ đã không quản đường xa đến báo tin, giúp cho hơn trăm người của Lăng Tiêu Các sớm di tán.
Nếu không nhờ Phong Vệ đến
kịp thời, thì lần đó Lăng Tiêu Các phải chịu tổn thất cũng chưa biết
chừng. Nếu chuyện này xảy ra, thì bây giờ, không cách nào hòa giải quan
hệ với Thu Ức Mộng được nữa!
Phong Vệ lắc đầu gượng cười:
- Tiểu nhân và lão Vân chỉ chạy lung tung một vòng thôi, đâu có đổ công
đổ sức gì nhiều, người có bản lĩnh thật sự là công tử mới phải.
Vân Vệ cũng im lặng gật đầu, lúc này, hai lão đều nhìn Dương Khai một cách đầy khâm phục.
Không có hậu bối nào lại khiến họ kinh ngạc đến thế. Công tử nhà họ tuy cũng
là bậc kỳ tài trong đám hậu bối, nhưng nếu so với vị thiếu gia này, thì
vẫn còn kém xa.
Phong Vân song vệ đều không biết, người như Dương Khai đây, có thể phát triển đến mức độ nào.
- Lần này ta đem đến cho đệ ba mươi người. Ngoài Phong Vân song vệ ra,
còn có năm vị Thần Du Cảnh, những người khác đều là Chân Nguyên Cảnh,
thấp nhất là Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng!
Đổng Khinh Hàn nghiêm mặt.
- Ngoài ra, cha ta còn bảo ta mang ít vật tư đến, đa số là đan dược thành phẩm, còn có một ít vật liệu. Không nhiều, nhưng cũng chẳng ít.
Dương Khai lặng lẽ gật đầu, cười đáp:
- Cữu cữu có lòng rồi.
Đổng gia là nhà mẹ của Đổng Tố Trúc, Dương Khai là con trai của Đổng Tố
Trúc. Thân là thế lực nhất đẳng, Đổng gia có thể cử nhiều người, nhiều
Thần Du Cảnh đến vậy, hơn nữa còn mang đến đan dược, vật liệu, đã là khá lắm rồi.
Dẫu sao thì trước đó, Dương Khai hoàn toàn không nhìn
thấy bất kỳ hy vọng nào trong đoạt đích chiến, khả năng chiến thắng là
con số không.
Đổng gia phái những người này đi, nhất định là đã
chuẩn bị tâm lý hy sinh cả rồi. Nếu để mất họ, nhất là các cao thủ Thần
Du Cảnh, với Đổng gia mà nói, cũng là một sự đả kích khá lớn.
Công sức của Đổng gia, Dương Khai đã sớm dự tính trước.
- Người và vật ta đã giao cho bà quản gia của đệ rồi.
Đổng Khinh Hàn cười, gương mặt béo tốt thoáng lộ vẻ cợt nhả.
- Huynh nói Thu Ức Mộng à?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ngoài cô ta ra thì còn ai được nữa. Tiểu tử, chiến trường đắc ý, tình trường cũng đắc ý. Đệ phất ghê thật đấy.
Đổng Khinh Hàn ngưỡng mộ ra măt.
- Hơn nữa, ta nghe muội muội nói, hình như còn một giai nhân ngây thơ, thuần khiết ngày đêm mong nhớ đệ nữa.
Lời nói đầy ngưỡng mộ và đố kỵ.
Như y, thân là công tử thế gia nhất đẳng, cũng chẳng có được diễm phúc như Dương Khai.
Dương Khai nghe vậy giật mình đang định lên tiếng hỏi thì Thu Ức Mộng chợt đi từ ngoài vào, cười hì hì:
- Huynh đệ hai người đang nói gì vậy? Hình như ta nghe có ai nói xấu ta thì phải?
- Không dám, không dám!
Đổng Khinh Hàn vội đứng dậy. Trước mặt Dương Khai, y có thể tùy tiện ra sao
cũng được, đôi bên là biểu huynh đệ, luận về tình cảm, còn thân thiết
hơn cả mấy đường huynh đệ của Dương Khai. Nhưng với Thu Ức Mộng, Đổng
Khinh Hàn lại không dám lộ chút mạo phạm.
Dương Khai khẽ cười một tiếng, chưa trả lời, ánh mắt hắn đã khẽ run lên, hướng vào cô nương bên cạnh Thu Ức Mộng, hàng mày hơi nhíu lại.
Đó là một mỹ nữ hiếm
thấy. Mái tóc đen tuyền mềm mại như thác nước, chân mày lá liễu cong
cong, đôi mắt hút hồn, sống mũi thanh tú, hai má hơi ửng hồng, đôi môi
như quả anh đào đỏ mọng, gương mặt trái xoan như hoa kiều diễm, làn da
trắng muốt, thân hình tuyệt mỹ, đầy quyến rũ.
Thân hình, dung mạo, khí chất của mỹ nữ này không hề kém cạnh Thu Ức Mộng.
Nhưng nếu ai không quen biết, lần đầu gặp nàng, nhất định sẽ không bị cuốn
hút bởi dung nhan mỹ lệ đó, mà thứ thu hút ánh mắt, chính là đôi gò bồng đào đẫy đà kia.
Đôi gò bồng đào này đúng là hiếm thấy, như muốn xé toạc lớp áo, co giãn rung rinh.
Tiếp theo đó là vòng eo. Vòng eo tựa rắn nước đó mềm mại như không xương. Và cả cặp mông tròn cao ngưỡng, lúc nàng bước đi hình như nó còn tạo ra
từng gợn sóng mê người.
Ánh mắt Dương Khai bất giác đỗ xuống bộ
ngực đó một chốc. Thu Ức Mộng thấy hắn kiềm chế ánh mắt đến tột cùng,
bèn hừ một tiếng lặng lẽ, ưỡn thẳng lưng.
Khẽ hít hà, Dương Khai nhìn lên trên, vừa hay chạm phải đôi mắt long lanh của cô nương nọ.
Đôi mắt đó dường như vừa có vui mừng, hối hận, vừa có kích động, bối rối, đủ mọi thần sắc hòa quyện vào nhau.
Dương Khai khẽ nhếch miệng, cô nương đó cũng nhoẻn miệng cười.
- Dương Khai, vị cô nương này đệ còn nhớ chứ?
Đổng Khinh Hàn cười ha hả.
- Dĩ nhiên là nhớ.
Dương Khai gật đầu, mở lời chào:
- Lam sư tỷ, đã lâu không gặp.
- Phải rồi, đã ba bốn năm kể từ khi cáo biệt rồi nhỉ.
Nàng dẹp bỏ ánh mắt phức tạp, thản nhiên đáp lại.
Cô nương này, rõ ràng chính là đệ tử của Lăng Tiêu Các ngày xưa, Lam Sơ Điệp!
Hồi đó, Dương Khai từng mua của nàng hai hạt giống linh thảo thuộc tính
dương. Sau này, còn đi cùng nhóm với nàng trong Truyền Thừa Động Thiên.
Giữa Dương Khai và vị sư tỷ này có vài chuyện bất hòa, nên đôi bên đường ai nấy đi.
Về sau, các thế lực nhất đẳng nghe nói gần Lăng Tiêu Các xuất hiện Truyền Thừa Động Thiên, nhiều đệ tử gặt hái không ít từ
đó, họ bèn ra sức chiêu mộ.
Cũng chính vào thời điểm đó, Lam Sơ
Điệp đã được Đổng Khinh Hàn chiêu về Đổng gia. Nàng cũng đã kiếm được
không ít huyền cơ từ Truyền Thừa Động Thiên.
Lúc đầu, Lam Sơ Điệp chỉ có tu vi Khí Động Cảnh thất tầng, còn hiện giờ, đã là Chân Nguyên Cảnh lục tầng rồi!
Ấn tượng của Dương Khai với vị sư tỷ này không thể nói là tốt, nhưng cũng
không quá tệ. Hắn chỉ cảm thấy nàng khá so đo thế lực, tranh giành được
mất, tính toán quá kỹ lưỡng.
Thời gian đã qua lâu đến vậy, xích
mích năm đó Dương Khai cũng không còn để tâm nữa. Lam Sơ Điệp một thân
một mình ở Lăng Tiêu Các, lại là nữ nhi, có thực dụng một chút thì cũng
không đáng trách. Nhất là nàng còn xinh đẹp, có tư chất. Nữ tử như nàng, nếu không nghĩ cách để mạnh hơn, thì chỉ còn nước làm đồ chơi cho bọn
nam nhân.
Mỗi người đều có nỗi khó xử của họ! Dương Khai cũng có thể hiểu được.
- Sư tỷ thật lợi hại, công lực thăng cấp nhanh thật đấy.
Đổi hướng nghĩ, Dương Khai lên tiếng tán dương.
- Đâu lợi hại bằng sư đệ.
Lam Sơ Điệp nhoẻn miệng cười.
- Sư tỷ có nào ngờ, đệ lại xuất thân từ Dương gia của Trung Đô. Nếu sớm
biết, thì ngày đó sư tỷ đã không lấy tiền hai hạt giống của đệ rồi.
Lời nói khách khí, thậm chí có phần cẩn trọng, dường như lần tương phùng
này, sự thay đổi ở thân phận của Dương Khai khiến Lam Sơ Điệp không
thích ứng được cho lắm.
Thu Ức Mộng đứng bên cạnh quan sát, bất
giác nhận thấy quan hệ giữa hai sư đệ, sư tỷ này có gì đó bất thường,
không có một chút vui mừng của sự cửu biệt trùng phùng. Tuy không biết
nguyên do, nhưng tinh ý như nàng, thì vẫn có thể đoán ra chút gì đó.
Đổng Khinh Hàn xen vào:
- Dương Khai, hiện giờ Lam cô nương là nhân tài kiệt xuất của Đổng gia ta đấy. Được rất nhiều người ở Đổng gia sùng bái.
- Vậy à?
Dương Khai tỏ ra khá ngạc nhiên.
- Công lực mạnh lên nhanh chóng, dung mạo xinh đẹp, chẳng biết có bao nhiêu người thích nữa là.
Đổng Khinh Hàn nói ỡm ờ.
Lam Sơ Điệp không kìm được đỏ ửng mặt, trừng mắt nhìn Đổng Khinh Hàn:
- Đổng thiếu gia chớ nói lung tung.
Vừa nói, nàng vừa lén quan sát phản ứng của Dương Khai, phát hiện hắn vẫn thờ ơ dửng dưng, bất giác thấy đôi chút lạc lõng.
- Được rồi.
Thu Ức Mộng phủi tay, cắt đứt chủ đề không chút bổ béo này của họ.
- Chuyện xưa tạm gác lại. Nhân lúc đang có mặt đầy đủ, Dương Khai, ngươi nói xem, dự định mấy ngày tới ra sao đi.
- Dự định gì?
Dương Khai ngạc nhiên nhìn Thu Ức Mộng.
Thu đại tiểu thư chớp mắt hai lần:
- Ngươi là chủ nhân của phủ đệ này, đêm qua lại giành đại thắng, chẳng lẽ ngươi không có kế hoạch gì cho mấy ngày tiếp theo ư?
- Ngươi muốn có kế hoạch gì?
Dương Khai bật cười.
- Có thể tấn công lão bát Dương Tuyền nhà ngươi. Theo ta được biết, Dương Tuyền tuy có một vị huyết thị Thần Du Cảnh bát tầng, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một vị thôi. Với lực lượng hiện tại của chúng ta, hoàn toàn có thể
hạ bệ hắn. Thậm chí chỉ cần ngươi ra tay, cho một trong hai người Khúc
Cao Nghĩa hoặc Ảnh Cửu đối phó với vị huyết thị kia. Đến lúc đó, bắt
người hay cướp lệnh kỳ đều dễ như trở bàn tay!
- Ngươi tưởng đám huynh đệ đó của ta toàn kẻ ngồi không à?
Dương Khai phì cười.
- Họ sẽ trơ mắt ra nhìn ta đi tấn công lão bát chắc?
- Tất nhiên là họ không ngồi không. Chuyện trai cò tranh nhau, ngư ông
đắc lợi, ai mà chẳng làm, ngươi còn là người khơi mào đầu tiên. Nhưng
đêm qua, ngoài lão đại Dương Uy nhà ngươi không chịu tổn thất nào, thì
những người khác đều bị ảnh hưởng lực lượng. Mấy ngày tới đây, họ chỉ có thể chiêu binh mãi mã, khuếch trương lực lượng, chứ đâu còn thừa sức để mắt đến ngươi? Kể có để mắt đến ngươi đi nữa, cũng chỉ gây rối qua quýt thôi. Nếu là ta, thì đêm nay sẽ hành động, hất cẳng lão bát nhà các
người khỏi cuộc chiến!
- Dã tâm của ngươi cũng không nhỏ nhỉ.
Dương Khai mỉm cười nhìn nàng.
- Ta thừa nhận ngươi nói rất có lý, nhưng ta sẽ không đi tấn công lão bát đâu.
- Tại sao?
Thu Ức Mộng hồ nghi.
- Bỏ lỡ mấy ngày này, thì về sau có thể chẳng còn cơ hội nào tốt như vậy nữa đâu.
Đổng Khinh Hàn cũng nghiêm nghị gật đầu:
- Thu tiểu thư nói không sai, ta cũng thấy nên hành động vào đêm nay.
Đại chiến đêm qua y chưa thể tham gia, dĩ nhiên rất nóng lòng được hô phong hoán vũ.
- Có phải ngươi vẫn chưa hiểu rõ quy tắc của đoạt đích chiến không? Nếu
ngươi đánh bại được lão bát, thì sẽ có cơ hội nắm giữ lực lượng trong
tay hắn. Thời cơ tốt thế này, sao vẫn còn do dự?
Thu Ức Mộng lấy
làm khó hiểu. Nếu nàng là Dương Khai, thì chẳng phải nghĩ ngợi gì, mà sẽ rèn sắt khi còn nóng ngay đêm nay, làm một trận long trời lở đất khác,
thắp sáng thêm danh tiếng của bản thân.
Do vậy, khi thấy Dương Khai từ chối lời đề nghị của mình, nàng có hơi mơ hồ.