Vũ Luyện Điên Phong

Chương 197: Chương 197: Cổ Vân đảo




Trên đại dương bao la mênh mông, một thân ảnh đang chạy băng băng, sau lưng là hai đôi cánh nhìn như cánh chim lớn, tuy nhiên, đôi cánh này lại hừng hực như ngọn lửa, những nơi nó bay qua không khí đều bị thiêu đốt.

Dương Khai rời khỏi Ẩn đảo đã một ngày, hắn bay một ngày một đêm, tay xách hai bao lớn, một bao là thiên tài địa bảo thu thập từ Ẩn đảo, một bao là những thứ gỡ xuốngtừ trên thạch giá.

Mang theo hai bao đồ này bay lượn, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì hay, nhiều lần Dương Khai hận không thể ném hết chúng xuống biển, nhưng rồi lại không nỡ lòng.

Dương dịch trong đan điền liên tục giảm bớt, Dương Viêm Chi Dực tiêu hao quá nhiều nguyên khí, chỉ trong một ngày này cũng đã mất đi gầnhai trăm giọt Dương dịch, nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng lúc trước, chắc chắn không thể đủ cho Dương Khai về đến Hải Thành.

Đám dị trùng này đều bị để lại trên Ẩn đảo, tuy chúng rất nghe lời, đôi lúc cũng vô cùng hữu dụng, nhưng Dương Khai không cách nào mang theo bọn chúng, chỉ có thể nén đau bỏ lại.

Biển rộng vô biên, nước biển xanh thẳm phập phồng gợn sóng, ảnh ngược bầu trời xanh lam, làm cho người ta vô duyên cớ cảm thấy nhỏ bé hãi hùng.

Cũng may mấy ngày nay thời tiết đều tốt, nỗi no gặp phải gió lốc của Dương Khai không hề xảy đến.

Bay lâu như vậy, Dương Khai thật sự có chút mệt mỏi, cơn gió ngược tiến đến cơ hồ đã thổi tê mặt hắn, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, nhưng tinh thần hắn lại không hề hấn gì . Dương Khai phỏng chừng điều này có liên quan với Ôn Thần Liên, đóa chí tôn thánh phẩm này đã bị mình thu vào trong cơ thể, ôn dưỡng tinh thần mình, đương nhiên mình sẽ không có cảm giác mệt mỏi.

Hí mắt lại nhìn, khoảng ngoài năm mươi dặm phía trước, có dấu vết của một tiểu đảo, Dương Khai thần sắc chấn động, liền vội vàng bay tới bên đó.

Không lâu sau đã đến nơi. Có Dương Viêm Chi Dực, tốc độ quả thật không còn gì phải nói.

Tới nơi, Dương Khai mới nhìn rõ nơi này căn bản không phải hòn đảo nào cả, diện tích chẳng qua chỉ có mấy trượng mà thôi, cũng không biết tại sao lại nổi lên trên mặt biển.

Hắn cũng không chú ý quá nhiều, vội vàng buông hai bao đồ xuống, giống như bùn nhão ngồi phịch trên tảng đá, hít sâu một hơi.

Mãi lâu sau đó Dương Khai mới ngưng lại, hai tay ra sức xoa bóp mặt, tri giác ở mặt mới từ từ khôi phục trở lại.

- Ha ha, công lực của Thiếu chủ còn chưa tới Chân Nguyên cảnh, sau khi tới Chân Nguyên cảnh có được Chân nguyên hộ thể, khi bay sẽ không khó chịu như vậy nữa.

Địa Ma mở miệng an ủi.

- Cuối cùng ta cũng biết vì sao võ giả công lực dưới Chân Nguyên cảnh dù có phi hành bí bảo cũng không dám tùy tiện sử dụng rồi, cảm giác này quả không dễ chịu chút nào.

Dương Khai không ngừng chậc lưỡi.

- Kỳ thật Thiếu chủ như này cũng là tốt rồi, nếu không phải lúc trước đã luyện hóa được vài giọt Ngưng Huyết Châu, khí huyết không đủ thịnh, thì căn bản không thể duy trì được lâu vậy.

Khôi phục lại hơn nửa ngày thể lực, Dương Khai lại khởi hành.

Một ngày một đêm sau, Dương Khai mới thấy lục địa từ phía xa hiện ra trước mắt mình.

Dương Viêm Chi Dực sau lưng quá mức huênh hoang, hai bao đồ trong tay cũng không thể để lộ, nếu không chắc chắn sẽ rước phải họa sát thân. Cố ý tìm một chỗ hẻo lánh, sau khi xác định bốn phía không người rồi mới hạ xuống.

Sau khi kiểm tra, Dương dịch trong đan điền chỉ còn lại mấy chục giọt. Hơn hai ngày nay, đã hao phí hơn bốn trăm giọt rồi, sự hao tổn này nếu không chuẩn bị trước chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi.

Quay đầu nhìn bốn phía, nơi này có vẻ rất lạ nhưng Dương Khai cảm thấy không cách Hải Thành bao xa, bởi vì khi còn trên chiếc thuyền của Vân Hà, hàng ngày hắn đều quan sát phương hướng, lần này khi rời khỏi Ẩn đảo, cũng là bay ngược lại.

Đi một lúc lâu, cuối cùng cũng lên đến đường lớn.

Dương Khai lúc này toàn thân bụi đất, y sam rách rưới, nhìn không khác gì một gã cùng khổ. Chỉ có điều trong hai bao đó lại chứa những đồ không khỏi khiến người ta động lòng tham, nếu gặp thổ phỉ chặn đường, e lại gặp phải phiền toái.

Dọc theo đường lớn đi về phía trước, đến một quán trà nhỏ, hỏi thăm hai vợ chồng bán nước, Dương Khai mới biết mình quả thật có chút lệch hướng.

Nơi đây cách Hải Thành chừng đến nghìn dặm.

Sau khi định vị lại, Dương Khai lại triển khai Dương Viêm Chi Dực bay về Hải Thành.

Nơi đó, còn có mối ân oán chưa từng chấm dứt!

Một canh giờ sau, Dương Khai đã đến phụ cận Hải Thành, hắn không lập tức vào thành mà tìm đến nơi ở của hai ông cháu ven biển đó.

Cửa phòng rách nát mở ra, gió biển tràn vào làm cả căn phòng vô cùng lạnh lẽo.

Cất bước đi vào, Dương Khai phát hiện bày biện trong phòng vẫn như trước đây, lão nhân và tiểu cô nương đó đã không còn ở đó, hẳn đã sớm rời đi.

Đêm đó khi rời khỏi mình đã đưa cho lão nhân rất nhiều ngân phiếu, đủ duy trì cuộc sống mấy đời của hai ông cháu. Chỉ cần ông cẩn thận một chút, sau này nhất định không phải nếm cực nữa.

Tìm một nơi an toàn bí mật gần đó, giấu kỹ hai bao nải, Dương Khai chỉ mang theo một gốc linh dược Địa cấp trung phẩm để đổi lấy chút ngân lượng.

Một ngày sau, Dương Khai xuất hiện ở Hải Thành.

Hắn không làm gì cả, chỉ đi thăm dò tin tức khắp nơi. Mấy ngày ròng rã, Dương Khai dò hỏi đủ thứ tin tức, buổi tối lại trở lại căn phòng rách bên bờ biển.

Ba ngày sau, Dương Khai bắt đầu động thủ, mục tiêu của hắn là Vân Hà tông! Tuy cái chết của ba người phụ nữ Khương gia không phải do Vân Hà tông gây nên, nhưng ít nhiều cũng có liên lụy, huống chi, Dương Khai và Vân Hà tông vốn cũng có xích mích không thể hóa giải. Cha mẹ của tiểu cô nương kia có lẽ cũng là chết trongVân Hà này.

Một đêm, hắn lén lút bay ra ngoài bố trí một phen.

Không cần làm gì, chỉ cần đứng nhìn là được.

Sáng sớm, Cổ Vân đảo.

Các đệ tử đều nhộn nhịp tỉnh lại từ trong tu luyện, các ti kỳ chức, xử lý chuyện lớn nhỏ trên đảo.

Là thế lực lớn ở hải ngoại, Cổ Vân đảo chiếm cứ ba hòn đảo nhỏ, so với thế lực của Vân Hà tông, bất luận tư sản hay tố chất đệ tử môn hạ, đều mạnh hơn không chỉ một bậc.

Với nguồn tài nguyên của ba đảo lớn này, các đệ tử cũng không chịu thua kém, hơn mấy trăm nghìn nay kỳ tài bối xuất tuy không thể tranh phong với đại phái siêu nhiên như Thái Nhất Môn, nhưng cũng thanh minh hiển hách, uy danh truyền xa, hiếm có kẻ dám động tới.

Nhưng, đệ tử Cổ Vân đảo đều biết tông môn mình có một bí mật không thể nói, đó chính là chuyện ba trăm năm trước từng mất đi một quyển vô thượng công pháp, đến nay vẫn chưa tìm được.

Bí mật như vậy, thế lực lớn hải ngoại nào cũng có

Nhưng người trẻ tuổi lại rất hiếu kỳ với những chuyện thế này, hễ có chút manh mối, sẽ truy tìm ngọn nguồn, một truyền hai hai truyền ba, rộn rạo to nhỏ bàn tán, trong lòng mỗi người đều biết rõ, chỉ là không dám thảo luận trước mặt bề trên mà thôi.

Cổ Vân đảo có một đệ tử bình thường tên Chung Diệu Khả, tư chất không tốt lắm, vào đảo mấy năm trời nhưng công lực cũng chỉ dừng chân ở Khí Động cảnh lưỡng tầng.

Nàng được sắp sếp ở một nơi hoang vu trong Cổ Vân đảo, nuôi mấy con khổng tước trên đảo. Mấy con khổng tước này chính là sủng vật một vị trưởng lão trong đảo yêu thích, ngày thường nàng cũng không có việc gì ngoại trừ chăm sóc mấy con khổng tước và khắc khổ tu luyện, nàng biết với tư chất bình thường của mình mà muốn ngẩng đầu lên trong số nhân tài đông đúc của Cổ Vân đảo, e là còn khó hơn lên trời.

Nhưng không hề oán trách trời đất, chỉ cố gắng làm tốt phận mình là được.

Vào một buổi sáng thức dậy, theo thường lệ nàng mở cửa ra định đi cho mấy con khổng tước còn cao quý hơn mình kia ăn, nhưng vừa mới bước khỏi cửa, liền thấy trên cửa cắm một cây chùy thủ, dưới cây gài một phong thư.

Kỳ lạ, ai đem phong thư bỏ ở nơi này?

Chung Diệu Khả nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn quyết định lấy phong thư xuống, cúi mắt nhìn, chỉ thấy trên phong thư có hàng chữ lớn: ‘Thư gửi Đảo chủ Trưởng lão Cổ Vân đảo…’

Chung Diệu Khả bĩu môi, nàng tưởng sư tỷ sư huynh nào trêu đùa mình.

Việc thế này không phải chưa từng xảy ra. Mình công lực thấp, địa vị thấp, lại không có nhân mạch, người cũng chẳng xinh đẹp gì, mấy vị sư huynh sư tỷ đáng ghét luôn nghĩ cách để ức hiếp trêu chọc mình.

Hơn nữa thư này còn viết một hàng chữ kỳ quái, gửi ‘Đảo chủ Trưởng lão…’

Nếu là gửi cho đảo chủ hay các bậc trưởng lão…, sao lại cắm trên cửa phòng mình! Chung Diệu Khả bộ ngực phập phồng, cảm giác có chút tủi thân, những người đó thật sự đáng ghét.

Trong lòng buồn phiền, nhưng vẫn mở phong thư ra, lấy ra một trang sách ố vàng.

Đưa mắt nhìn, nàng nhẹ giọng líu ríu:

- Hóa Sinh Phá Nguyệt Công?

Đọc dòng chữ, thần sắc sững sờ.

Sao nghe có chút quen quen? Hơn nữa trang sách ố vàng này có vẻ đã lâu năm, ít nhất cũng là một món đồ cổ mấy trăm năm rồi.

- Hóa Sinh Phá Nguyệt Công?

Chung Diệu Khả lại líu ríu một lần, trong đầu lướt qua điều gì đó, tròng mắt đột nhiên trợn tròn, nét mặt như không thể tin nổi, hai bàn tay bất giác run rẩy,cứ như trang sách trên tay đột nhiên vô cùng nóng bỏng.

Đây không phải… không phải là tên một quyển Vô thượng công pháp sao? Mình từng nghe người ta bàn tán, bộ công pháp Tông môn thất lạc ba trăm năm trước, chính là Hóa Sinh Phá Nguyệt Công.

Trước đó vài ngày mình còn nghe vị Trưởng lão đến thăm khổng tước đó nói thầm, nếu không phải Hóa Sinh Phá Nguyệt Công bị thất lạc, thì tốc độ tu luyện của mấy sư huynh sư tỷ thiên tư xuất chúng còn nhanh hơn rất nhiều.

Đây là thật hay giả? Chung Diệu Khả lập tức tâm,hoảng ý loạn, như muốn bật khóc.

Nhìn lại trang sách ố vàng kia, nàng vội nhét lại vào trong phong thư, quên cả việc chăm sóc khổng tước, đạp đất vung chân chạy đi.

Ngay cả những lời chế giễu đùa cợt của mấy vị sư huynh sư tỷ gặp trên đường, Chung Diệu Khả cũng không hề để tai.

Chạy một mạch hơn mười dặm, cuối cùng cũng tới chỗ ở của chủ nhân đám khổng tưởng – Hàn Chiếu Hàn Trưởng lão.

Còn chưa đi vào đã bị hai sư huynh cản lại.

- Làm gì?

Một người trong đó lạnh giọng quát.

Chung Diệu Khả thở hồng hộc, mãi lâu sau mới bình thường trở lại, che ngực rung giọng nói:

- Hai vị sư huynh, muội muốn gặp Hàn trưởng lão, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Nàng tuy địa vị thực lực thấp, nhưng cũng biết sự việc quan trọng, không dám nói lung tung về tin tức của Hóa Sinh Phá Nguyệt Công.

Sư huynh kia cười nhạt nói:

- Trưởng lão bế quan, không gặp bất cứ ai.

- Thật sự là có chuyện gấp cần bẩm báo.

Chung Diệu Khả vội muốn chết, vừa nói vừa định xông vào trong, nhưng lại bị sư huynh kia lôi lại.

- Một tiểu nha đầu nuôi khổng tước như ngươi, có thể có chuyện gì quan trọng?

Một người khác khẽ cười, hiển nhiên là có chút khinh thường sư muội này.

Chung Diệu Khả phồng má trợn mắt nhìn hai vị sư huynh, nhưng bọn họ không cho đi, nàng cũng không vào được, không biết làm thế nào nàng vội nghĩ cách khác, cũng không biết tại sao đột nhiên lá gan đột lại lớn đến vậy, hai tay đặt ở bên miệng thành vòng tròn, lấy hết sức lớn giọng hô:

- Hàn trưởng lão, không hay rồi, khổng tước của người chết hết rồi!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.