Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2271: Chương 2271: Còn là bạn tốt




- Nói nhiều với hắn làm gì, mau ra tay bắt lấy, bổn thiếu muốn hắn chịu hết khốc hình trên đời, ta muốn bầm thây vạn đoạn cho hả giận trong lòng! Ninh Viễn Thuật dữ tợn quát.

Cao Sơn Lưu Thủy nghe vậy, thần sắc nghiêm lại, bắt đầu vận chuyển lực lượng.

- Nhị lão khoan ra tay, tiểu tử đến đây! Dương Khai cười tràn đầy vui vẻ, vung tay nói với hai người Cao Sơn Lưu Thủy, nhanh chóng bay về phía bọn họ.

Cao Sơn Lưu Thủy liền sững sờ, Ninh Viễn Thuật cũng mờ mịt, không biết Dương Khai phát điên cái gì.

Nếu theo bình thường, lúc này Dương Khai phải mau chạy trốn mới phải chứ? Nhưng hắn lại chủ động đưa lên cửa, còn làm ra vẻ mừng rỡ, giống như đang lúc khó khăn lại gặp được người thân thiết nhất, làm người không hiểu được.

- Nhị lão cẩn thận hắn giở trò! Ninh Viễn Thuật hừ lạnh quát lên nhắc nhở.

Cao Sơn Lưu Thủy nghe vậy gật đầu:

- Thiếu cung chủ yên tâm, thực lực tiểu tử này không bằng La Nguyên, không làm ra trò gì trong tay hai ta.

- Vậy thì tốt!

Thoáng cái, Dương Khai lóe lên thẳng đến trước mặt ba người, mỉm cười nhìn bọn họ.

Ninh Viễn Thuật bị Dương Khai dọa sợ, thấy vậy ánh mắt co rụt, lùi lại mấy bước, kéo ra khoảng cách với Dương Khai.

- Tiểu tử bái kiến hai vị tiền bối.

Dương Khai mỉm cười chắp tay với Cao Sơn Lưu Thủy, sau đó nhìn về phía Ninh Viễn Thuật nói: - Thiếu cung chủ, vừa rồi giữa chúng ta có chút hiểu lầm, ta xem mọi người nâng ly giải tỏa hiềm khích cũ, cười bỏ qua ân thù? Sau này mọi người là bạn tốt mà!

- Bạn tốt? Ninh Viễn Thuật dữ tợn trừng Dương Khai, má kéo cao lên, lúc nói còn đưa mặt mình tới trước Dương Khai: - Nhìn bộ dạng ta như thế này, ngươi cảm thấy bổn thiếu có thể làm bạn tốt với ngươi?

Dương Khai hơi ngửa ra sau, quay mặt sang một bên, như đang chán ghét nói: - Thiếu cung chủ có gì thì nói, cần gì phải đưa mặt tới gần... Dương mỗ rất nhát gan, đừng hù ta!

Ninh Viễn Thuật hoàn toàn nổi giận, gầm thét: - Còn không phải kiệt tác của ngươi!

- Được rồi được rồi. Dương Khai khoát tay cắt lời gào thét của hắn, híp mắt cười nhìn Cao Sơn Lưu Thủy: - Nhị lão, vậy tiểu tử coi như bó tay chịu trói rồi chứ?

- Ừm.. Cao Sơn trầm ngâm một lát, gật đầu: - Coi như tiểu tử ngươi thức thời.

Lưu Thủy tiếp lời: - Kẻ thức thời là tuấn kiệt, tiền đồ của tiểu tử ngươi không lường được!

- Hắc hắc hắc... Dương Khai nhe răng cười nói: - Vậy nhị lão phải phụ trách bảo vệ an toàn của tiểu tử, hiện tại tiểu tử xem như tù binh của các vị.

- Bảo vệ an toàn của ngươi? Cao Sơn nhướng mày.

- Vậy là sao? Lưu Thủy cũng mơ hồ.

Nhưng mà hai người nhanh chóng hiểu được.

Trong hư không lóe lên, khí linh đuổi tới, dừng lại cách mười mấy trượng, cầm Ma Binh Chiến Chùy âm trầm nhìn Dương Khai.

- A... hơi thở này!

Cao Sơn hoảng sợ, ánh mắt ngưng trọng nhìn khí linh.

Sắc mặt Lưu Thủy cũng nghiêm nghị, quát khẽ: - Ma khí!

Dương Khai gật đầu: - Quả nhiên nhị lão mắt sáng như đuốc, không sai, khí tức trên người hắn là ma khí, hơn nữa còn là... Ma khí thượng cổ tinh khiết nhất!

- Sao vậy được? Cao Sơn Lưu Thủy liền trợn tròn mắt, nhìn Dương Khai, thần sắc như “ngươi đang đùa giỡn ta“.

Dương Khai nghiêm nghị nói: - Tiểu tử không có tâm tình nói đùa với nhị lão!

Cao Sơn nói: - Khó trách cảm giác không giống ma khí bình thường... Chỉ là sao chỗ này lại có ma khí thượng cổ?

Lưu Thủy cũng tràn đầy không hiểu.

Dương Khai nói: - Chẳng lẽ nhị lão không nhìn ra hắn không phải vật sống, mà là khí linh hóa hình? Nhìn cây chùy trên tay hắn, đó chính là Đế Bảo thượng cổ!

- Cái gì? Hai người Cao Sơn Lưu Thủy chấn động, chấn động, chấn động, kinh hãi nhìn về phía Ma Binh Chiến Chùy, dần dần, toát ra thần sắc tham lam cuồng nhiệt.

Dương Khai hà hơi thổi lửa: - Nhị lão tu vi cao thâm, thực lực phi phàm, lại bị nhốt ở Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong vô số năm, thật là trời đố anh tài, ông trời không có mắt. Nếu có Đế Bảo này, tìm hiểu huyền cơ đại đạo trong đó, không chừng có thể tiến thêm một bước, đột phá trói buộc Đế Tôn Cảnh, vang danh thiên hạ, không chừng ngày sau sẽ trở thành bá chủ một phương!

- Mặc kệ tiểu tử ngươi miệng lưỡi trơn tru, phun đầy hoa sen... Cao Sơn quay đầu lạnh lùng liếc Dương Khai: - Lão phu vẫn không tránh khỏi động lòng!

Dương Khai cười nói: - Bảo vật mà, người có duyên sẽ được, đám rác rưởi bên dưới không làm gì được khí linh này, cũng chỉ có thực lực như nhị lão mới hàng phục được nó! Chỉ cần có thể hủy diệt thần trí của nó, Đế Bảo này sẽ thuộc về các người. Hai vị cố gắng lên, ta coi trọng hai vị!

Nói rồi, hắn nhảy ra sau mấy chục trượng, tay giơ lên xuống làm như đang cổ vũ cho Cao Sơn Lưu Thủy.

- Ực... Cao Sơn Lưu Thủy đều nuốt nước miếng, tuy rằng đều biết khí linh này không dễ chọc, nhưng trước mặt trọng bảo, bọn họ làm sao không động lòng?

Liếc nhau, hai người cùng quát lớn: - Hành động!

Dứt lời, trong tay Cao Sơn lóe sáng, bí bảo cổ cầm xuất hiện, ngồi xếp bằng giữa không trung, đặt cổ cầm ngang chân, mười ngón tay vung lên, tiếng đinh đang phát ra.

Lưu Thủy cũng lấy ra ống sáo, đặt ngang môi, từ từ thổi lên.

Hai loại nhạc luật hoàn toàn khác nhau vang vọng mảnh thiên địa này, ẩn chứa đại đạo, hòa hợp hoàn mỹ, tạo thành xung kích thấy được bằng mắt thường bao phủ khí linh.

Dương Khai ở không xa, không bị nhắm vào, nhưng nghe âm thanh này cũng cảm thấy thần niệm ngơ ngẩn, âm thanh như vật sống chủ động chui vào tai, hóa thành lực lượng kỳ lạ ảnh hưởng tâm thần.

Trong lòng hắn nghiêm nghị, vận chuyển huyền công chống cự âm công.

Bên phía khí linh, bị nhị lão công kích trực tiếp, ảnh hưởng càng rõ ràng, tuy rằng hắn là hóa hình thành, nhưng lại không có bao nhiêu thần trí, âm công của nhị lão Cao Sơn Lưu Thủy nói nghiêm khắc là công kích thần hồn, đúng là trúng thuốc khắc chế khí linh.

Cho nên nhạc luật vang lên ánh sáng đỏ rực trong mắt khí linh không ngừng lập lòe, ma khí cũng không ngừng cuộn trào, bị ảnh hưởng rất lớn, Chiến Chùy giơ lên cao cũng chậm chạp không đánh xuống.

Thấy thế, Cao Sơn Lưu Thủy thầm mừng rỡ, càng ra sức vận dụng thần thông, một hơi thẳng tiến bắt lấy khí linh.

Ninh Viễn Thuật cũng nhìn không chớp mắt, trong lòng hưng phấn, mong chờ nhìn Cao Sơn Lưu Thủy mau thành công.

Nếu như nhị lão lấy được, như vậy nhất định phải mang Chiến Chùy về Phi Thánh Cung, Đế Bảo thượng cổ, tuyệt đối có bí ẩn lớn lao, nếu để phụ thân mình luyện hóa tìm hiểu một phen, nhất định thực lực tăng mạnh, đến khi đó địa vị Phi Thánh Cung cũng vọt lên, thân phận của hắn cũng sẽ lên theo.

Hắn làm sao không kích động được.

Bên phía Dương Khai, lại ngồi xuống, nắm chắc thời gian khôi phục lực lượng.

Lúc này Cao Sơn Lưu Thủy kiềm chế khí linh, hắn tự nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này.

Tuy rằng khí linh hung tàn, nhưng thật ra không phải không có cách khắc chế nó, Dương Khai cũng chỉ vì vừa thu núi mỏ nguyên tinh tiêu hao quá lớn, bởi vậy mới bó tay, chỉ cần cho hắn thời gian khôi phục, có thể dần cho khí linh một trận.

Trên nơi hoang vu, âm thanh cổ cầm cùng sáo vang vọng, lên xuống nhịp nhang, diễn tấu tuyệt diệu. Theo nhạc luật lên xuống, không ngừng có năng lượng hội tụ đánh vào khí linh, làm hào quang của nó rung chuyển không vững.

Những võ già chạy ra cũng bị động tĩnh thu hút, dần tới gần, đứng nhìn từ xa.

Hai người Cao Sơn Lưu Thủy thấy tình cảnh này, sắc mặt không khỏi trầm xuống, sợ là cuối cùng làm không công cho kẻ khác, nhất là bọn họ còn thấy được tiểu tử La Nguyên trong đám đông...

Càng thêm lo lắng đề phòng.

Lúc trước đánh với La Nguyên một trận, nói dễ nghe là không phân thắng thua, kỳ thật hai người thảm bại.

Dù sao hai người liên thủ, còn La Nguyên chỉ một mình, một ngôi sao mới nổi có thể áp chế đánh hai vị cường giả lâu năm chạy trốn, rõ ràng đã là thắng lợi.

Trong lòng có cố kỵ, hai người liếc nhau, tâm ý tương thông, sau đó nhạc luật thay đổi, trở nên hào hùng, tiết tấu dồn dập. Theo âm thanh biến hóa, những luồng sóng âm thấy được bằng mắt thường xung kích hóa thành ngàn quân vạn mã, như đại quân ầm ầm đánh về phía khí linh.

Sóng âm lan tràn, thiên địa biến sắc.

- Rống! Đúng lúc này, khí linh vẫn luôn khổ sở như bị sóng âm áp chế, bỗng nhiên rống lớn, hai mắt đỏ sẫm cũng ổn định lại, khí tức thô bạo tràn ra.

Chiến Chùy vẫn giơ cao, lập tức giáng xuống.

Bầu trời liền đột biến, ma năng xoay chuyển, bị Chiến Chùy kéo theo hóa thành lốc xoáy trút xuống.

Oành....

Chiến Chùy nện vào hư không, không gian vỡ nát như mặt gương, quầng sáng lan tỏa khắp nơi, như lưỡi dao cắt qua sóng âm hóa thành ngàn vạn binh mã.

Sóng âm chỉ như tờ giầy, tan rã mất tăm.

Cổ cầm trên tay Cao Sơn keng một tiếng, dây đàn đứt đoạn, ống sáo của Lưu Thủy cũng phát ra tiếng rắc, xuất hiện mấy vết nứt.

- Không xong!

Sắc mặt nhị lão đại biến, hét to lên vội vận công chống đỡ.

Nhưng bị đánh vào, thực lực của hai người liền như thuyền nhỏ giữa biển động, lập tức tan rã.

Phụt phụt...

Hai người đồng loạt hộc máu, khí tức suy yếu.

- Nhị lão! Ninh Viễn Thuật hoảng sợ hét to, ánh mắt run rẩy.

- Phế vật mà! Dương Khai mắng, quả thật tức điên.

Vốn hắn còn muốn Cao Sơn Lưu Thủy có thể tranh thủ chút thời gian, để hắn có thể khôi phục, nhưng không ngờ hai lão già này bày ra dáng khí thế, kết quả lại tồi tệ như vậy, chỉ chống đỡ được chưa đến 30 nhịp thở đã bại trận!

Không chỉ thế, bí bảo của hai người cũng bị tổn hai, trận này nhị lão tổn thất rất lớn, mười mấy hai mươi năm cũng chưa khôi phục được.

Hành động của nhị lão cũng chọc giận khí linh, giãy khỏi sóng âm trói buộc, khí linh giơ cao Chiến Chùy, phù văn tuôn trào, màu đen lan tỏa, hóa thành hố đen cắn nuốt thiên địa.

Trong lòng mọi người đều trào ra cảm giác không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.