Sau khi mục sở thị tư chất tuyệt đỉnh của Tô Nhan, Thiên Nguyệt cũng dần dần để tâm đến nàng, muốn khảo nghiệm thử rốt cuộc nàng thế nào, nhưng ai ngờ, võ kỹ và bí kíp các thứ của Băng Tông, Tô Nhan vừa học là nắm hết.
Thiên Nguyệt mừng rỡ vô cùng, nghĩ mình đã nhặt được bảo bối, bèn bắt đầu dốc lòng dạy Tô Nhan, chăm sóc nàng vô cùng chu đáo. Thậm chí còn mở cửa cấm địa của Băng Tông là Băng Tuyết Quật cho nàng vào tu luyện.
Cứ như thế, một thời gian sau, Thiên Nguyệt còn tỏ ý muốn nhận Tô Nhan làm đồ đệ, nhưng điều khiến bà bất ngờ là Tô Nhan không đồng ý, khiến bà không tránh khỏi thất vọng.
Nhưng vì trân trọng tư chất của Tô Nhan, nên Thiên Nguyệt cũng không trách cứ nàng, vẫn quan tâm nàng như trước, Tô Nhan cũng hết lòng cảm kích, tuy không gọi là sư phụ, nhưng cũng đối đáp bằng lễ nghi vãn bối.
- Nha đầu này tư chất không chê vào đâu được, hơn nữa thể chất của nó rất thuần khiết, không biết đã từng gặp kỳ ngộ gì, hình như rất giống với thể chất đặc biệt Băng Tinh Ngọc Thể trong truyền thuyết.
Thiên Nguyệt nói chậm rãi, vẻ mặt có phần nghi hoặc.
- Nhưng ta đã đọc kỹ một vài sách cổ rồi, phát hiện thể chất của nó không phải là Băng Tinh Ngọc Thể.
Dương Khai khẽ hừ một tiếng.
Hồi đó hắn đã đưa cho Tô Nhan chừng ấy Vạn Dược Linh Dịch và Vạn Dược Linh Nhũ, dùng trong nhiều năm vậy, thể chất nàng không thuần khiết mới là lạ.
- Hơn nữa, ta thường thấy nó trầm tư một mình, mỗi lúc như vậy, gương mặt đều nở một nụ cười hạnh phúc.
Thiên Nguyệt lạnh lùng liếc Dương Khai một cái.
- Ánh mắt cũng dào dạt thần sắc hoài niệm.
Dương Khai khịt khịt mũi.
Thanh Nhã ở một bên nhoẻn miệng cười, lặng lẽ quan sát Dương Khai, cũng có phần thắc mắc, không biết tiểu tử này có điểm nào đặc biệt mà lại khiến nha đầu Tô Nhan đó động lòng đến vậy.
- Đệ tử Băng Tông ta tu luyện công pháp hệ băng, cần phải giữ tâm hồn thanh tịnh, có như vậy mới làm nên chuyện. Nha đầu này thường xuyên để lộ biểu cảm hoài xuân, tất cả là do ngươi mà ra.
Thiên Nguyệt nói đến đây, liền nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Dương Khai đầy oán hận, như cho rằng chính tên này đã gây trở ngại cho tiền đồ của Tô Nhan.
Dương Khai bĩu môi, ném cho một cái nhìn khinh khi:
- Bà già như bà làm sao hiểu được điều tuyệt diệu của tình yêu chứ.
- Ngươi...
Thiên Nguyệt giận đến run người, mặt trắng bệch, chân nguyên sục sôi, như thể muốn quật một bạt tai đánh chết Dương Khai hòng xả giận.
- Tiểu tử này, ăn nói kiểu gì vậy?
Thanh Nhã cũng trừng Dương Khai một cái khiển trách.
Dương Khai bực bội nói:
- Được rồi, nói tiếp đi.
Thiên Nguyệt nghiến chặt răng, thở hồng hộc, xem bộ là rất giận, ánh mắt đầy hận thù, mãi một lúc sau khi Thanh Nhã trấn an, mới bình tĩnh quay đầu lại:
- Mất cả hứng, không nói nữa.
Dương Khai phì cười, hướng ánh mắt dò hỏi sang Thanh Nhã.
Băng chủ thở dài chán nản, chậm rãi nói:
- Tư chất của Tô Nhan vốn xuất sắc, tương lai khả quan, Thiên Nguyệt trưởng lão muốn nhận nó làm đồ đệ, bị từ chối thì cũng không để bụng mấy, chỉ nghĩ thời gian lâu dài ắt có thể cảm hóa nó bằng thành ý, một ngày nào đó nó sẽ cam tâm tình nguyện bái nhập Băng Tông ta, trở thành đệ tử Băng Tông.
- Tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Thanh Nhã khẽ nhíu mày lại.
- Một năm sau khi đến đây, Thiên Nguyệt trưởng lão và ta đều phát hiện ra vấn đề ở Tô Nhan.
- Vấn đề gì?
Dương Khai vội hỏi.
- Thứ nó tu luyện không phải chỉ một loại công pháp, trong nội thể nó, còn có một loại công pháp khác cùng tồn tại với pháp quyết hệ băng của nó.
Thanh Nhã chậm rãi lắc đầu.
- Nếu không có loại công pháp này, và Tô Nhan chỉ tu luyện công pháp hệ băng thì tất nhiên sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng thứ công pháp nặc danh đó hình như đã cản trở công pháp gốc của nó phát triển, và trở thành một chướng ngại vật.
- Chướng ngại vật?
- Ừ, tuy tạm thời không có vấn đề, nhưng nếu cứ để vậy mà không khai thông, thì công lực của Tô Nhan chẳng những sẽ không phát triển, mà ngược lại còn có nguy cơ thụi lùi.
Thanh Nhã nhìn Dương Khai.
- Ngươi và nha đầu đó là sư tỷ sư đệ, nó lại một lòng thương nhớ ngươi đến vậy, hẳn là ngươi biết thứ công pháp đó chứ?
- Ta biết.
Dương Khai gật đầu.
- Công pháp gì?
Thanh Nhã và Thiên Nguyệt liền hỏi.
- Công pháp song tu.
Dương Khai nói thẳng.
Hai người liền đỏ mặt, Thiên Nguyệt còn phỉ nhổ chửi bới:
- Tên khốn kiếp, quả nhiên ngươi chính là mầm mống tai họa cho Tô Nhan, nếu không phải tại ngươi làm vấy bẩn sự trong sạch của nó, để nó vẫn giữ tấm thân tự nhiên, thì giờ nó đâu chỉ có chừng ấy công lực?
- Bà thì hiểu cái quái gì!
Dương Khai khịt mũi khinh bỉ.
Bà ta cứ một mực đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn, khiến hắn lấy làm bất mãn.
Từ khi quen biết Tô Nhan đến nay, tu luyện Hợp Hoan Công chẳng những không có hại cho nàng, ngược lại còn cực kỳ hữu ích. Công lực của Dương Khai và Tô Nhan tăng nhanh đến vậy, Hợp Hoan Công chính là một nhân tố không thể thiếu.
- Công pháp song tu?
Thanh Nhã nhíu chặt mày.
- Thứ công pháp hạ lưu này, sao các ngươi lại tu luyện? Tuy công pháp song tu có thể giúp công lực tăng nhanh, nhưng thông thường mà nói, căn cơ đều không được vững chắc, sớm muộn rồi sẽ trở thành mầm họa cho con đường phát triển của các ngươi.
- Nam nữ ân ái thì hạ lưu chỗ nào? Tư tưởng của mấy người hình như hơi bảo thủ thì phải?
Dương Khai liếc bà một cái.
- Vả lại, căn cơ của ta và Tô Nhan cũng chẳng có gì là không vững, điểm này thì hẳn là mấy người hiểu rõ.
Thanh Nhã liền hồ nghi ra mặt.
Quả thật, nếu không tu luyện thứ công pháp song tu hạ lưu đó, Tô Nhan không thể nào có căn cơ và tu vi như hiện giờ, luyện công lực đến mức hiện tại này rồi, mọi mầm họa ngấm ngầm trước giờ hẳn sớm đã bộc phát rồi.
Nhưng nàng vẫn xuất chúng là thế.
Tiểu tử này cũng vậy, hắn có thể đối phó với bậc cường nhân như Thiên Nguyệt với tu vi Siêu Phàm nhất tầng cảnh, không phải ai cũng làm được như vậy.
Thế thì cách giải thích duy nhất chính là công pháp song tu của hai người họ nhất định rất cao thâm, không những không gây hại cho họ, ngược lại còn ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu.
Trên đời này không phải không có loại công pháp này, chỉ có điều thế nhân vừa nghe đến song tu công, thì sẽ khó tránh khỏi nghĩ xấu, ấn tượng ban đầu sẽ khiến họ cho rằng đó là bàng môn tả đạo, là thủ đoạn cực hạ lưu.
- Tạm không nói chuyện này nữa, dù gì thì bọn ta cũng chưa từng chứng kiến công pháp song tu nào, không tiện đánh giá.
Thanh Nhã mặt đỏ bừng, đổi chủ đề.
- Nhưng khi Thiên Nguyệt trưởng lão phát hiện ra vấn đề này, đã mong Tô Nhan có thể phế bỏ công pháp này đi, toàn tâm toàn ý tu luyện công pháp hệ băng của mình. Nếu nó phế bỏ công pháp đó đi, Băng Tông ta còn một loại công pháp chí cao khác, nó có thể tu luyện, chỉ có ích cho nó chứ không hề có hại.
- Sư tỷ ta từ chối đúng không?
Dương Khai lạnh lùng nhìn lại.
- Ừ.
- Ta và Thiên Nguyệt đều không biết tại sao nó lại từ chối dứt khoát như thế, song giờ xem ra, công pháp này hẳn là mối liên hệ giữa ngươi và nó, nên nó không chịu phế bỏ.
Thanh Nhã thở dài u ám.
- Nha đầu này cũng thật si tình.
- Chỉ tiếc là có vài người lại không xứng với nó!
Thiên Nguyệt buông lời xỏ xiên, vẻ mặt khinh miệt.
- Bà mà còn lôi thôi, ta cho hai trăm đệ tử Băng Tông của bà chết hết bây giờ!
Dương Khai liếc Thiên Nguyệt một cái lạnh băng, Thiên Nguyệt liền nghiến răng ken két, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Thanh Nhã tiếp tục nói:
- Thiên Nguyệt trưởng lão khuyên nó rất nhiều lần, nó đều không chịu, cuối cùng Thiên Nguyệt trưởng lão định ép nó phế bỏ công pháp đó đi, tiếc là hình như nó đã phát giác ra, nên trước khi Thiên Nguyệt trưởng lão ra tay, đã thi triển Băng Thân Tỏa Tâm, đóng băng chính mình, không cho Thiên Nguyệt cơ hội động thủ!
Dương Khai cười dữ tợn:
- Nói vậy, sư tỷ ta ra nông nỗi này, tất cả là cho mụ già này?
Vừa dứt lời, chân nguyên toàn thân liền mê loạn, sát cơ bốc lên.
Thanh Nhã biến sắc, vội vàng nói:
- Ngươi chớ nóng giận, tuy ta cũng thấy cách làm của Thanh Nhã là không đúng, chưa được Tô Nhan đồng ý đã định ra tay. Nhưng nói sao thì bà ấy cũng có ý tốt, bộ công pháp đó của Băng Tông ta không phải ai cũng được học. Chỉ có thể nói, bà ấy có lòng tốt nhưng đã thể hiện sai cách, và cũng làm hại Tô Nhan.
- Thế thì quý hóa quá, ta thay sư tỷ cảm tạ các người nhé.
Dương Khai nghiến răng, giọng nói u lãnh, như tiếng gió rít thổi ra từ địa ngục cửu u, nghe mà sởn hết tóc gáy.
Lạ thay, Thiên Nguyệt không hề phản bác lại Dương Khai, ngược lại trông có vẻ rất hổ thẹn và phẫn uất, né tránh ánh mắt, biểu cảm đau khổ.
Nếu bà còn ồn ào nữa, e là Dương Khai sẽ không kìm được mà động thủ với bà ngay tại đây, nhưng thấy bà hối hận và hổ thẹn như vậy, sát cơ của Dương Khai lập tức lắng xuống.
Bà ấy tuy đáng ghét, nhưng xem ra cũng thật lòng quan tâm Tô Nhan.
Bởi vậy, Dương Khai cũng không giằng co với bà thêm nữa.
Hít sâu một hơi, vỗ về cơn giận cuồn cuộn trong lòng, hắn chậm rãi nói:
- Chuyện như thế nào thì ta đã hiểu cả rồi.
Thanh Nhã nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Kỳ thực cũng không thể nói đó là chuyện xấu. Băng Thân Tỏa Tâm không hề gây hại cho Tô Nhan, ngược lại, nó duy trì trạng thái này còn có thể đẩy công lực tăng nhanh, đợi đến khi nó tỉnh lại, tu vi cũng sẽ tăng hơn đáng kể.
- Đợi nàng tỉnh lại?
Dương Khai cười nhạt.
- Khi nào thì nàng tỉnh lại, mười năm, hai mươi năm? Hay là lâu hơn nữa?
Thanh Nhã và Thiên Nguyệt im lặng không đáp.
Câu hỏi này của Dương Khai quá sức tai quái, họ không thể đưa ra câu trả lời được.
Trước giờ chưa có đệ tử Băng Tông nào thi triển Băng Thân Tỏa Tâm triệt để đến vậy, Tô Nhan hoàn toàn không suy xét đến việc mình có thể tỉnh lại hay không. Nếu không nghĩ cách giải quyết, nói không chừng nàng sẽ ngủ say như vậy đến vĩnh viễn.
- Sự tình đã nói rõ cho ngươi rồi, vậy hai trăm đệ tử của Băng Tông ta...
Thanh Nhã hỏi.
- Ngươi yên tâm, ta lấy danh nghĩa chủ Băng Tông ra bảo đảm với ngươi, chỉ cần hai trăm đệ tử đó thoát nguy, nơi này sẽ không có kẻ nào dám làm khó ngươi nữa.
Dương Khai nhìn xoáy vào Thanh Nhã, khẽ gật đầu.
Theo Thanh Nhã và Thiên Nguyệt ra ngoài, Dương Khai khuếch tán thần niệm, phủ xuống cả một phạm vi rộng lớn, tất cả Phệ Hồn trùng thả ra ngoài đều đồng loạt được thu về theo thần thức.
Nhưng hai vị trưởng lão Nhập Thánh Cảnh của Băng Tông trúng phải thứ thượng cổ dị trùng này lại không để hắn giúp, mà trở về chỗ ở của mình, bế quan khu trừ.
Họ tự tin rằng mình có thể tiêu diệt đám dị trùng lẩn trong thức hải đó bằng tu vi và lực thần thức, không muốn nợ Dương Khai.
Phía Thiên Nguyệt kiểm tra kỹ lưởng đám đệ tử đó một hồi, sau khi xác nhận họ không bị nguy hiểm về tính mạng, mới nhẹ lòng trở lại