Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2286: Chương 2286: Đã chết rồi sao?..




Cùng lúc đó, pháp quyết trên tay ba tên võ giả Huyết Đao khác cũng đồng dạng thay đổi, vẻ mặt nghiêm nghị.

Ông...

Bỗng nhiên, một tiếng vang kỳ dị chợt truyền ra, nguyên lực trên người bốn tên này bắt đầu khởi động, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Dương Khai biến sắc, hắn phát hiện lực lượng của bốn người lúc này sinh ra cộng minh to lớn, có liên hệ chặt chẽ với nhau.

- Bất động... như sơn! Võ giả chữ Sơn Kia nãy giờ không hề mở miệng chợt quát lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, hai tay chụp mạnh vào trong hư không phát ra tiếng “ầm ầm” kịch liệt, phía sau người này không ngờ thật sự xuất hiện hư ảnh một ngọn núi to lớn, nhoáng lên một cái rồi biến mất, chìm vào trong cơ thể hắn.

Một tầng gợn sóng vô hình lấy hắn làm trung tâm chậm rãi lan ra, biến thành một loại lực lượng kỳ lạ, phong tỏa một phương thiên địa.

Hắn ngồi xếp bằng trong hư không, hai mắt khép lại như lão tăng nhập định, bất động, không nghe, không nhìn.

Ầm...

Vào giờ khắc này Bách Vạn Kiếm của Dương Khai cũng chém xuống, võ giả chữ Phong đứng mũi chịu sào nhếch miệng, lộ ra nụ cười châm chọc.

Chát...

Một kiếm chém tới cách võ giả chữ Phong ba tấc, kiếm khí sắc bén xén mấy sợi tóc đen trước trán rơi xuống, thậm chí cắt vào tay hắn một đường chảy máu, nhưng lại không được như Dương Khai mong muốn một kích chém chết.

Bách Vạn Kiếm bị một tầng phòng ngự vô hình trực tiếp cản lại.

- Thứ quỷ quái gì vậy! Đồng tử Dương Khai co lại, trừng mắt nhìn võ giả chữ Phong không dám tin, hắn thấy rất rõ ràng, đối phương không có bất kỳ động tác phòng ngự nào, không ngờ lại thần kỳ đỡ được một kích trí mạng của hắn.

Ngay khi Dương Khai còn đang kinh ngạc, trong nháy mắt, võ giả chữ Phong đã điểm một lóng tay về phía ngực của hắn, đầu ngón tay phong vân lưu chuyển, ẩn chứa uy lực cực lớn.

Dương Khai vội vàng đưa ngang kiếm ra đỡ.

Ngón tay điểm vào chính giữa thân Bách Vạn Kiếm.

Ngay sau đó sắc mặt Dương Khai đại biến, chỉ cảm thấy phía trước truyền đến một luồng lực lượng khổng lồ, tựa như bị một ngọn núi đụng vào vậy, cả người không tự chủ được văng ra sau, khí tức trên người lập tức hỗn loạn.

Đang ở giữa không trung, một bóng người màu đỏ lặng lẽ giết tới, võ giả chữ Hỏa cầm Huyết Đao trong tay, tỏa ra đám mây lửa cuồn cuộn, chém thẳng tới đầu Dương Khai.

- Dương thiếu cẩn thận! Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Hàm trắng bệch, thất thanh kêu lên.

Xoẹt xoẹt...

Gió cuốn, mây lửa, hai luồng lực lượng không cùng thuộc tính chồng lên nhau, bất ngờ hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, chỉ trong chốc lát khắp trời đều bị nhuộm thành một màu đỏ rực.

Dương Khai hiển nhiên có thể cảm nhận được mức độ hung mãnh của chiêu này, sắc mặt hắn đại biến, đang định thuấn di tránh đi, nhưng bất ngờ một tiếng “đùng đùng” lại vang lên, võ giả chữ Lôi đã lặng lẽ hiện ra phía sau Dương Khai, vỗ một chưởng vào lưng hắn.

Một chưởng này đánh tới cực kỳ chính xác, Dương Khai căn bản không thể tránh thoát. Trong khoảnh khắc, lôi năng bắt đầu khởi động, điện mang chợt hiện, giống như quần ma loạn vũ, Dương Khai bị uy năng sấm sét kiềm hãm lại thân hình, lập tức vùi lấp vào trong đám mây lửa.

Ba người Phong Lôi Hỏa này phối hợp quả thực đã đến đỉnh phong, nắm thời cơ không sai chút nào, tựa như một người tách ra thành mấy phân thân, đồng thời ra tay vậy. Chỉ trong vòng hai ba chiêu đã khiến cho Dương Khai lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Sắc mặt Diệp Tinh Hàm tái nhợt, đôi mắt run rẩy, chăm chú nhìn đám mây lửa đang bốc cháy kia, tự hỏi lòng mình: - Chết rồi, đã chết rồi sao?

Không thể phủ nhận, Dương Khai là võ giả Đạo Nguyên Cảnh mạnh mẽ nhất mà nàng từng gặp, khí thế hiên ngang, tiêu sái, thủ đoạn quỷ dị khó lường, là mục tiêu để nàng hướng tới. Nàng thầm cảm thấy sau này Dương Khai nhất định có thể làm nên một phen sự nghiệp to lớn.

Nhưng một người như vậy, lại bị đánh chết ngay trước mặt của mình.

Hơn nữa chết thật đơn giản, Diệp Tinh Hàm không thể nào tin nổi.

Vụt vụt vụt...

Ba võ giả Phong, Lôi, Hỏa chậm rãi hiện ra, đứng song song giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuồng phía dưới.

- Cấp trên có phải quá phóng đại hay không, tiểu tử này cũng không có gì nguy hiểm. Võ giả chữ Hỏa hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.

Võ giả chữ Phong đang chăm chú cảm ứng động tĩnh trong đám mây lửa kia, nghe vậy liền cau mày, cả giận nói: - Ngươi ra tay cũng quá mạnh rồi, cấp trên bảo chúng ta bắt sống, không phải là mang một cái thi thể trở về, nếu hắn cứ như vậy mà chết, ta xem ngươi báo cáo kết quả công tác như thế nào?

Võ giả chữ Hỏa hơi biến sắc mặt, dường như cũng ý thức được không ổn, lnhưng vẫn mạnh miệng nói: - Ta nào biết tiểu tử kia yếu như vậy chứ, ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi... Bây giờ phải làm sao đây?

Võ giả chữ Phong hừ lạnh nói:

- Tự gây ra chuyện thì tự mình giải quyết đi, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo lại như thật.

Võ giả chữ Lôi cau mày nói: - Được rồi đừng ồn ào nữa, vẫn chưa xác định được chết hay chưa đâu, nói không chừng tiểu tử này phúc lớn mạng lớn, chỉ là bị thương nặng mà thôi. Hỏa Quỷ, đi xuống xem thử coi.

Võ giả chữ Hỏa nghe vậy tỏ ra không vui, nhưng vẫn thoắt một cái, vọt vào trong đám mây lửa dò xét.

Võ giả chữ Phong và võ giả chữ Lôi đều lo lắng bất an chờ đợi, nghĩ tới trừng phạt do không hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao mệnh lệnh của cấp trên chính là bắt sống Dương Khai, nếu bọn họ thật sự lỡ tay giết chết, vậy thì những ngày tốt đẹp của bọn họ cũng kết thúc, hình phạt trong tổ chức Huyết Đao không phải là thứ bọn họ có thể thừa nhận nổi.

Đám mây lửa vẫn hừng hực thiêu đốt như cũ, tựa như cứ cháy mãi như thế vậy, bên trong là một mảnh yên tĩnh, Hỏa Quỷ sau khi tiến vào một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.

Võ giả chữ Lôi cùng võ giả chữ Phong liếc nhau, đều đã nhận ra sự tình có chút không đúng lắm.

Mà đúng lúc này, biến cố chợt phát sinh.

Chỉ thấy trong đám mây lửa kia truyền ra một tiếng kêu đau đớn, ngay sau đó thân hình Hỏa Quỷ từ bên trong ngả bắn ra, hộc ra một ngụm máu tươi giữa không trung, bắn ra tung tóe.

- Cái gì! Sắc mặt Võ giả chữ Phong và võ giả chữ Lôi đồng thời đại biến.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Bỗng nhiên từ trong đám mây lửa truyền ra một loạt tiếng vang kỳ lạ, hình như có kiếm ý tràn ngập, kiếm khí ngang dọc phát ra kèm theo tiếng vang này. Thế lửa ngút trời chợt hoàn toàn biến mất, một bóng người lẳng lặng đứng trong đó, toàn thân phát ra hào quang sặc sỡ.

- Dương thiếu! Diệp Tinh Hàm nhìn bóng người đang phát ra hào năm màu quang sặc sỡ kia, mừng đến phát khóc.

- Không thể nào! Sau khi thấy được tình trạng của Dương Khai hiện tại, võ giả chữ Phong cùng võ giả chữ Lôi đồng thời kêu lên thất thanh, bởi vì bọn họ hoảng sợ phát hiện ra, không ngờ Dương Khai lại không có bất kỳ thương tích gì, chỉ hơi chút chật vật mà thôi.

Hơn nữa hào quang năm màu phát ra từ trên người hắn dường như cũng ẩn chứa huyền cơ cực lớn, hai người cảm nhận được lực lượng ngũ hành tinh thần từ trong đó. Ngũ hành lực vậy mà lại đồng thời xuất hiện trên thân một người, tương sinh tương khắc hoàn mỹ, tuần hoàn không dứt, khiến khí thế toàn thân hắn tăng vọt thật lớn.

- Cẩn thận, tên này... rất khó đối phó! Cách đó không xa Hỏa Quỷ cũng đã bay về, lau đi máu tươi bên mép, vẻ mặt hung hăng nhìn Dương Khai.

- Trước sau bất nhất! Võ giả chữ Phong và võ giả chữ Lôi đồng thời khinh thường liếc nhìn Hỏa Quỷ.

- Thật là ngại quá, làm phiền mấy vị phải nhớ mong. Dương Khai khua khua Bách Vạn Kiếm tay trên, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí quanh quẩn quanh thân, cười gằn: - Nhân lúc giải lao vừa rồi, bổn thiếu cũng đã biết đại khái Hợp Kế Thuật của các người là thứ gì rồi, Phong Lôi Hỏa Sơn, lực lượng của mỗi cá nhân đều có thể tạo thành cộng minh phù hợp, ngoài lực lượng của bản thân, còn có thể nhận được lực lượng của những người khác gia trì...

Nói đến đây, hắn liền liếc nhìn về phía giả chữ Sơn vẫn một mực ngồi ngay ngắn trong hư không, không quan tâm đến ngoại cảnh kia, nói: - Lão huynh chư Sơn này chính là người phụ trách phòng ngự cùng phong tỏa một phương thiên địa phải không? Chẳng trách vừa rồi ta thuấn di không có tác dụng, nếu vừa rồi ta không phòng ngự tốt, chỉ sợ đã bị thua thiệt lớn rồi. Người sáng chế ra bộ Hợp Kế Thuật này quả nhiên là một thiên tài mà. Hắn tỏ ra tán thưởng nói.

Võ giả chữ Phong hơi biến sắc mặt: - Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, mà ngươi đã nhìn ra nhiều như vậy sao?

- Không sai! Dương Khai đưa tay vỗ vỗ trên người: - Ta còn kịp đổi một bộ quần áo sạch, không biết chư vị có thích hay không?

Sắc mặt võ giả chữ Phong trở nên rất khó coi, bởi vì hắn phát hiện, Dương Khai thật đúng là đã đổi một bộ quần áo, không phải là đang nói chơi.

Võ giả chữ Lôi sa sầm mặt nói:

- Cấp trên lệnh cho bốn người chúng ta đồng thời ra tay, quả nhiên là có đạo lý, tiểu tử này... không thể bình luận theo lẽ thường.

- Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một tên Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh! Bốn người chúng ta liên thủ thì ngay cả Đế Tôn Cảnh bình thường cũng có thể liều mạng, sợ gì chứ? Hỏa Quỷ dường như có chút thẹn quá hóa giận nói.

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Tinh Hàm vừa thở phào nhẹ nhõm lại trở nên căng thẳng, lo âu.

Nếu thật sự bốn người này liên thủ có thể liều mạng với Đế Tôn Cảnh mà nói, thì nhất định Dương Khai sẽ không có phần thắng a. Dương Khai có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là trong phạm vi Đạo Nguyên Cảnh mà thôi, sao có thể so sánh cùng Đế Tôn Cảnh chứ.

Ba người sau khi ngươi một lời, ta một câu, liền đồng thời ngậm miệng im lặng, ánh mắt ngưng trọng nhìn Dương Khai.

Mà bên kia, Dương Khai vẫn mỉm cười đứng đó, tỏ ra rất nhẹ nhàng ung dung.

Không khí yên tĩnh tiêu điều lại từ từ hiện ra.

Toàn thân Diệp Tinh Hàm lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, sát khí lạnh lẽo có mặt khắp nơi như thực chất chui vào da thịt của nàng, khiến nàng khó chịu muốn chết.

Nàng cũng biết bằng vào thực lực của mình, trong chiến đấu như vậy không thể giúp gì được cho Dương Khai, nên dứt khoát không lao lên để tránh cho Dương Khai thêm phiền toái, thân thể mềm mại lắc một cái, trốn sang một bên.

Mỗi một khắc, sát khí rét lạnh xung quanh lại xung đột với nhau nổ tung, bầu không khí đột nhiên biến đổi, Hỏa Quỷ hét lớn: - Giết!

Vừa quát xong, võ giả chữ Lôi có tốc độ nhanh nhất đã xuất hiện trước mặt Dương Khai, hắn giơ lên một bàn tay thật cao, lôi năng trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động, chụp xuống, trong nháy mắt, những tiếng “đùng đùng” vang lên không dứt.

Đồng tử Dương Khai hơi co lại, hừ lạnh nói: - Tam Thiên Kiếm Đạo, Phong Cập!

Cực chiêu hiện ra, bóng kiếm tựa như một dải tơ cắt ngang trời, tràn ngập xung quanh Dương Khai, đánh tới võ giả chữ Lôi.

Võ giả chữ Lôi không chút nao núng, thân hình mờ nhạt, lập tức biến mất, mặt khác, Hỏa Quỷ đang ở cách đó mấy chục trượng chợt quỷ dị phủ xuống phía trước Dương Khai.

- Di Hình Hoán Vị! Dương Khai biến sắc.

Hỏa Quỷ vung đao chém tới, mang theo mây lửa gào thét mà đến, miệng quát lớn: - Liệt Hỏa Liệu Nguyên!

Rầm rầm uỳnh...

Kiếm khí và ngọn lửa va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang kịch liệt. Trong lúc nhất, thời thiên địa linh khí hỗn loạn, không gian rung động không thôi, linh năng bắn ra tung tóe ra khắp bốn phương tám hướng.

- Lôi bạo! Võ giả chữ Lôi chẳng biết lúc nào đã xuất hiện bên trái Dương Khai, một tay vỗ xuống, đỉnh đầu Dương Khai đột nhiên xuất hiện vài tia chớp to như cánh tay oanh kích xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.