Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1492: Chương 1492: Đại Nhật Như Nguyện Ấn.




Mười mấy sợi, đó là khái niệm gì? Tiền Thông và Phí Chi Đồ mặc dù chưa từng luyện Ma Huyết Ti, nhưng cũng có hiểu biết đối với bí thuật này, đó là lấy lực khí huyết của bản thân làm cơ sở, lấy tinh hoa huyết nhục thôi phát ngưng luyện ra thành quả, tồn tại giữa bí bảo và bí thuật, cho nên mặc dù thực lực của Ma Huyết Giáo có mạnh hơn nữa cung không thể tu luyện ra quá nhiều.

Lúc Ma Huyết Giáo Chủ đang tu luyện Ma Huyết Ti, còn dùng bí thuật tà ác lấy âm dương bổ dương, ngang nhiên tập trung tinh huyết của nam tử cường tráng mới có thể tu luyện ra được hai sợi, trong cơ thể Dương Khai phải có bao nhiêu lực khí huyết mới có thể một chiêu xuất ra mười mấy sợi? Hơn nữa quan sát thần sắc cũng không có dấu hiệu của việc tổn hại khí huyết, ngược lại còn sinh cơ bừng bừng, lực khí huyết so với bất kì kẻ nào đều muốn khỏe hơn. Điều này có chút không thể tin được.

Chẳng lẽ đây không phải là bí thuật Ma Huyết Ti, chỉ có điều giống nhau mà thôi? Hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ nhất thời không nghĩ ra. Hai người càng không biết, mười mấy sợi Kim Huyết Ti, vẫn chưa phải là cực hạn của Dương Khai, giờ đây trong cơ thể hắn đã có được hơn mấy chục sợi Kim Huyết Ti rồi, mỗi một sợi đều là một giọt Kim Huyết thuần khiết chuyển hóa thành.

Có được Sinh Mệnh Quỳnh Tương này, Dương Khai không cần phải lo lắng vấn đề số lượng Kim Huyết của mình không đủ, cho nên ngưng luyện Kim Huyết Ti cũng là tận hết sức lực. Sau khi mười mấy sợi Kim Huyết Ti bắn ra, nhưng không lập tức tấn công đại trận hộ sơn, mà là xoắn lấy nhau, như có linh tính, từ từ vặn thành một đoạn, phía dưới khẽ run một chút, hóa thành một cây trường mâu màu vàng dài khoảng một trượng. Sáng vàng rực rỡ, uy thế mười phần, đột ngột tấn công đại trận hộ sơn.

Oanh

Tiếng nổ lớn truyền ra, mũi nhọn của trường mâu màu vàng đâm vào quầng sáng của đại trận hộ sơn. Quầng sáng ấy lập tức giống như quả bóng da tràn đầy khí, lõm sâu xuống dưới, khiến cho mí mắt hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ đang quan sát bên cạnh giật điên cuồng, nhìn thấy sợ hãi.

Hai người lần này tham dự công kích đại trận hộ sơn đã nửa tháng, đương nhiên rất quen thuộc với mức độ kiên cố của trận pháp này, lúc này vừa nhìn thấy uy thế của trường mâu, cũng đã suy đoán ra lực sát thương của nó rốt cuộc như thế nào.

Đó là một loại công kích cuồng bạo khiến bọn họ đều kinh hồn táng đảm. Nhưng đại trận hộ sơn này quả thật rất cao minh, mặc cho Dương Khai thúc đẩy trường mâu màu vàng như thế nào, cũng vẫn như cũ không cách nào phá vỡ được, ngược lại sau khi bị lõm xuống ở mức độ nhất định, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ lực đạo bắn ngược lại, đại trận hộ sơn không những khôi phục nguyên dạng mà trường mâu do mười mấy căn Kim Huyết Ti tạo thành cũng bị bắn lên trên không.

Thần sắc Dương Khai không dao động, thần niệm kiềm chế trường mâu, tâm thần khẽ động. Trường mâu lại lần nữa phân giải ra, hóa thành mười mấy căn Kim Huyết Ti. Sau đó, Kim Huyết Ti lại xoắn lấy nhau, hóa thành một cây rìu, từ trên trời giáng xuống, mang theo thế hủy thiên diệt địa, hung hăng bổ xuống quầng sáng. Đây chính là đạo biến hóa của Kim Huyết Ti, cũng chính là tinh túy được ghi lại trong nửa sau của bí thuật Kim Huyết Ti.

Thần sắc Dương Khai hưng phấn, hồn nhiên không để ý xung quanh, hết sức chăm chú khống chế Kim Huyết Ti, đem nó biến hóa thành những hình dạng khác nhau, từng đợt từng đợt gây áp lực cho đại trận hộ sơn. Biến hóa của Kim Huyết Ti, đơn độc một hai sợi thì không cách nào hoàn thành được, chỉ khi có được số lượng đạt tới yêu cầu nhất định, mới có thể xuất ra loại chuyển biến thần kì này.

Tiền bối sáng lập ra bí thuật Kim Huyết Ti cũng không biết làm thế nào có được tu vi cảnh giới, nhưng từ sau khi U Ám Tinh bị Thiên Địa Pháp Tắc cưỡng ép, nội bộ Kim Huyết Giáo liền không có ai có thể đem đạo biến hóa này phát dương quang đại nữa rồi. Ngay cả giáo chủ xinh đẹp cùng kỳ cả đời tinh lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện ra hai sợi Ma Huyết Ti, nói gì đến biến hóa?

Nhưng nàng không phải một chút thu hoạch cũng không có, tối thiểu trong băng đạo, Dương Khai đã nhìn thấy hai sợi Ma Huyết Ti của nàng bóa thành hai con Huyết Xà, giống như vật sống, quỷ bí vô cùng. Đây cũng là một loại biến hóa, Dương Khai mặc dù biết cách tu luyện như thế nào nhưng trước mắt lại không có cách nào thỏa mãn yêu cầu. Bởi vì như vậy cần tinh hồn của yêu thú cường đại và nội đan mới tu luyện được.

Mà lúc này Dương Khai đang thi triển, chỉ là một loại biến hóa khác. Lúc đầu, hắn mới vận dụng không phải là rất thành thạo, nhưng dần dần theo thời gian, các loại biến hóa trên tay hắn được thi triển ra, hắn càng ngày càng thành thạo nắm giữ bí thuật Kim Huyết Ti, Kim Huyết Ti cũng hình tùy tâm sinh, biến ảo vô cùng.

Hai người Tiền Thông và Phí Chi Đồ ở một bên nhìn lấy làm kì lạ, không có tùy tiện quấy rầy. Vì bọn họ đã nhìn ra thần thái chuyên chú của Dương Khai, lúc này tiểu tử này đang thuần thục đắm chìm trong một loại bí thuật và tu hành. Đây là chuyện tốt, hai người nào có dám quấy nhiễu? Đại trận hộ sơn của di chỉ thượng cổ tông môn trong Lạc Đế Sơn đã bị mấy trăm vị Phản Hư Cảnh điên cuồng đánh phá nửa tháng nay, lung lay sắp đổ, mà sau khi Dương Khai gia nhập trong đó hai ngày, cuối cùng cũng có được tiến triển mang tính đột phá.

Một tiếng răng rắc vang lên, đột nhiên từ một nơi truyền đến, âm thanh mặc dù rất nhỏ, nhưng vô cùng rõ ràng truyền đến tai mỗi một võ giả. Theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, mọi người chỉ nhìn thấy một vị trí nào đó trên quầng sáng đại trận hộ sơn, đương nhiên xuất hiện một vết nứt rất nhỏ. Nhất thời, quần hùng kích động, vui mừng lộ rõ trên nét mặt mỗi người.

Mặc dù chỉ là vết nứt nhỏ đến gần như không đáng kể, nhưng điều này lại sáng tỏ, đại trận hộ sơn này đã đến cực hạn, chỉ cần tiếp tục tăng thêm sức, nói không chừng ngay sau đó liền có thể phá giải. Không cần bất kì kẻ nào ra lệnh, sau một khắc yên lặng, tất cả mọi người đều xuất ra sức mạnh của bản thân gia tăng lực độ.

Răng rắc rắc…

Tiếng vang động từ bốn phương tám hướng không ngừng truyền đến, như chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy, từ chỗ bắt đầu xuất hiện khe nứt làm trung tâm, rất nhanh, từ quầng sáng trên đại trận hộ sơn xuất hiện những vết nứt dày đặc như mạng nhện, giăng khắp nơi, nhiều vô số kể. Một cỗ linh áp cuồng bạo từ nơi nào đó tràn ra, các võ giả nhận ra chấn động của cỗ lực lượng này, sắc mặt không nhịn được lộ vẻ hoảng sợ, quay đầu nhìn lại hướng bên kia.

Chỉ thấy bên đó có một võ giả mặc lam bào từ từ bay lên, như Thượng Cổ Thần Linh giáng lâm, uy mãnh vô cùng, mà hai cánh tay hắn giơ cao, trong lòng bàn tay nâng một quả cầu ánh sáng chói mắt như mặt trời, khiến cho người ta đột nhiên biến sắc chấn động lực lượng, chính là từ quả cầu ánh sáng kia truyền ra. Lúc này, võ giả lam bào trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

- Đại Nhật Như Nguyện Ấn của Khúc Tranh quả nhiên danh bất hư truyền. Phí Chi Đồ nhìn về bên đó, dường như có chút kiêng kị thì thầm một tiếng.

- Người này chính là Khúc Tranh minh chủ Chiến Thiên Minh? Dương Khai kinh ngạc hỏi.

- Không sai. Tiền Thông ở bên cạnh khẽ gật đầu, nét mặt lộ ra chút kiêng kị,

- Cũng là một trong nững cao thủ đứng đầu U Ám Tinh, mặc dù lão phu và hắn đều là Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng nếu thực sự giao đấu, phần thắng không đủ hai phần mười! Võ giả mặc dù cảnh giới tu vi tương đồng, thực lực cũng sẽ xuất hiện sự chênh lệch, nguồn gốc của sự chênh lệch ấy là do công pháp tu luyện bí thuật, nắm giữa được uy năng của bí bảo.

Cho nên mặc dù mọi người đều cùng là Phản Hư tam tầng cảnh, Tiền Thông cũng không dám nói thực lực của mình và Khúc Tranh là tương đương Cũng giống như Dương Khai, mặc dù chỉ là nhất tầng cảnh, nhưng võ giả nhất tầng cảnh bình thường ở trước mặt hắn căn bản không có lực phản kháng, đây là hiện tượng thường thấy. Mà trong lúc nói chuyện, Khúc Tranh đã bay cao đến mấy trăm trượng trên không, thần sắc ngưng trọng vô cùng, đem quả cầu ánh sáng trong tay nhẹ nhàng ném xuống dưới.

Như không có trọng lượng, quả cầu ánh sáng cùng với tốc độ chậm chạp của hắn từ từ rơi xuống dưới. Chậm như vậy? Dương Khai nhíu mày, nếu như cái gọi là Đại Nhật Như Nguyện Ấn quả thật chỉ giống như mình đang nhìn thấy, vậy cũng không đủ vì dù sao tốc độ quá chậm, ai sẽ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ không tránh đi? Tuy nhiên Tiền Thông và Phí Chi Đồ đều kiêng kị vạn phần với chuyện này, vì vậy tuyệt đối không phải như mình nghĩ.

Vừa nghĩ đến đó, Dương Khai càng thêm chuyên tâm quan sát. Đúng lúc đó, dị biến bất ngờ xuất hiện. Vốn dĩ Đại Nhật Như Nguyện Ấn từ từ rơi xuống, bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đợi đến lúc lại xuất hiện, thì đã đến phía trên của đại trận hộ sơn. Dường như trong nháy máy nó liền vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng.

Dương Khai đột nhiên biến sắc, hoảng sợ thốt lên lên: -Lực lượng không gian? Nhưng rất nhanh, hắn lại lắc lắc đầu, phủ định phán đoán của bản thân, nếu thật sự là lực lượng không gian mà nói, hắn không thể không cảm nhận được chấn động kì lạ đó. Dù sao tại lực lượng không gian tạo nghệ trên, hắn tự hỏi không kém bất kì kẻ nào, chính là không thể so sánh tinh thông lực lượng không gian với Mạc Tiếu Sinh trưởng lão Chiến Thiên Minh. Không phải lực lượng không gian mà là tốc độ cảu Đại Nhật Như Nguyện Ấn quá nhanh, tốc độ chậm chạp trước đó chỉ là hiện tượng giả mà thôi.

Uy lực cực đại, tốc độ lại nhanh, bí thuật mà Khúc Tranh nắm giữ quả nhiên không giống bình thường, thật sự bị đánh như vậy, chính mình không chết cũng bị lột da. Các loại ý niệm xẹt qua trong đầu, Đại Nhật Như Nguyện Ấn kia đã tiếp xúc với quầng sáng, vô thanh vô tức, mắt thường có thể nhìn thấy được quả cầu ánh sáng năng lượng nổ tung, hóa thành một vầng ánh sáng chói mắt, lúc này, cơ hồ tất cả mọi người đều không mở nổi mắt.

Mặc dù không có động tĩnh, nhưng lúc này chấn động năng lượng bộc phát ra lại cực kì kinh khủng, đột nhiên trong gió xen lẫn với linh khí thiên địa, lấy điểm tiếp xúc làm trung tâm, âm ầm khuếch tán ra bốn hướng, dọc theo đường đi, đất đá bay mù trời, mấy người ôm cây đại thụ bị nhổ tận gốc, mặc dù các võ giả vây xem ở bên ngoài cách xa mười dặm, thực lực hơi thấp cũng đứng không vững, suýt nữa bị cuồng phong thổi đi.

Răng rắc rắc…

Tiếng nổ như rang đậu không ngừng vang lên bên tai, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại. Đợi cho ánh sáng tản đi, lúc mọi người đang trợn mắt nhìn lại, bất ngờ phát hiện ra quầng sáng đại trận hộ pháp đã biến mất không thấy, ở nơi thâm sơn cùng cốc đó, di chỉ Thượng Cổ tông môn như ẩn như hiện. Khúc Tranh đứng sừng sững giữa không trung, nét mặt tự hào.

Mặc dù nói có thể phá vỡ được đại trận hộn sơn, tất cả mọi người ở đây đều có công lao, nhưng dù sao do hắn cũng là người tung ra một kích cuối cùng, giải quyết dứt khoát, hắn rất hưởng thụ cảm nhận ánh mắt sùng bái của mọi người. Âm thanh thúc ngựa từ bốn phương tám hướng truyền đến, ca tụng Khúc Tranh thần công cái thế, độc nhất vô nhị.

- Được rồi được rồi, đại trận đã bị phá vỡ, đã đến lúc đi vào nhìn một chút, chư vị, lão phu đi trước một bước! Khúc Tranh hơi ôm quyền, lập tức bay về phía trước, các vị cường giả của Chiến Thiên Minh tự nhiên theo sát phía sau. Lập tức, đám người của Lôi Đài Tông cũng vội vàng tiến vào.

Đợi sau khi cường giả của hai đại cự đầu rời đi, các Phản Hư Cảnh ở đây mới lần lượt đi vào, mỗi người tự tìm một vị trí khác nhau, tiến sâu vào trong di chỉ Thượng Cổ tông môn, để có thể có chỗ thu hoạch. Tốt xấu gì cũng đã xuất lực nửa tháng trời, đã đến lúc thu hoạch thành quả, tự nhiên không có ai nguyện ý rớt lại phía sau. Xen lẫn trong đám người hỗn loạn, ba người Dương Khai, Phí Chi Đồ và Tiền Thông thần niệm xẹt qua, Tiền Thông liền chỉ về một hướng:

- Qua bên kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.