Trận pháp cấm chế trong phòng bao số 13 vẫn còn hoàn hảo không hư hại gì, cho nên thần niệm của mọi người đều bị ngăn cản bên ngoài, không thể dò xét được tình huống bên trong, nhưng đoạn đối thoại kia lại là truyền vào tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Chỉ nghe tên Đế Tôn Cảnh trong phòng số 13 cầu xin không xong, dường như đang muốn liều chết phản kháng, nhưng tiếp theo lại không nghe chút âm thanh giao đấu nào truyền ra, chỉ nghe được vài tiếng “ô ô…”, ngay sau đó lại là những âm thanh nuốt xuống “ừng ực, ừng ực” quái dị…
Mặc dù không thấy được chút gì, nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng được tên Đế Tôn Cảnh trong phòng bao số 13 kia đang phải trải qua điều gì.
- Ọe…
Bên trong đại sảnh, một nữ nhân nín nhịn không nổi, dẫn đầu nôn ra.
Thanh âm này tựa như mồi dẫn lửa vậy, những võ giả khác còn đang khổ cực chống đỡ cũng… không nén nổi nữa, cúi đầu nôn thốc nôn tháo, chỉ một thoáng, khắp đại sảnh tràn đầy mùi tanh hôi, khiến người ta tởm lợm.
Bên trong phòng bao, đám Đế Tôn Cảnh đều tỏ ra khó hiểu, Thất Diệu Thương Hội dù sao cũng là một trong hai đại thương hội đứng đầu Nam Vực, sao lại không có ai ra mặt can thiệp như vậy chứ? Không ít người bắt đầu mơ hồ cảm thấy, lần đấu giá hội này không đơn giản, dường như không cẩn thận sẽ bị sa vào vũng lầy ngay.
Một hồi lâu sau, Dương Khai mới từ bên trong phòng bao số 13 bước ra, phủi phủi tay nói: - Sống đã từng này tuổi, nhưng lần đầu tiên mới gặp được loại yêu cầu kỳ quái như vậy đó, thật là mở rộng tầm mắt.
Phía sau không ngừng truyền đến hàng loạt tiếng nôn mửa, cảm giác sống không bằng chết.
- Tiếp tục đi! Dương Khai giương mắt nhìn về phía Hoa Thanh Ti trên đài cao.
Hoa Thanh Ti hơi gật gật đầu, trong lòng biết rằng lần này sợ là Dương Khai đã bị sư tôn mình chọc giận, không chỗ phát tiết, hai tên phòng số 7 và phòng số 13 lại còn chủ động lao đầu vào, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ chứ.
Tên ở phòng số 13 có thể nhặt lại một mạng đã là may mắn lắm rồi, tuy nhiên với những gì hắn đã trải qua mà nói, chỉ sợ còn sống không bằng chết.
Hoa Thanh Ti nhìn khắp xung quanh, nói: - Phòng số 1 ra giá 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm, còn có ai tăng thêm không?
Mọi người hờ hững, thầm nghĩ người ta đã ra giá 100 triệu, còn tăng thêm cái rắm a!
Hoa Thanh Ti gật gật đầu nói: - Nếu không có, như vậy vật phẩm đấu giá thứ ba thuộc về phòng số 1.
Nàng đưa tay ra hiệu, tỳ nữ bên cạnh lập tức bê khay bước về phòng số 1, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai chân run run, như thể nơi nàng sắp tới không phải là phòng số 1, mà là U Hồn Luyện Ngục vậy.
Dương Khai quay trở lại phòng mình, thu con Thiên Khôi thứ ba lại.
Trên đài cao, Hoa Thanh Ti lần nữa mở miệng nói: - Vật phẩm đấu giá thứ tư, Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông…
- 100 triệu! Dương Khai khẽ hô lên.
Hoa Thanh Ti hé miệng cười, nhìn quanh đại sảnh hỏi: - Không có ai tăng giá thêm chứ?
Nói rồi nàng lại nháy mắt ra dấu cho tỳ nữ mới từ sau đài đi ra, ngay cả dùng ngôn ngữ cũng lười nói.
Tràng cảnh đấu giá kế tiếp quả thực chính là hai người Dương Khai và Hoa Thanh Ti người tung người hứng, bất kể là vật phẩm đấu giá nào đưa lên, Dương Khai liền không chút nghĩ ngợi báo giá 100 triệu, Hoa Thanh Ti cũng vô cùng dứt khoát sai người đưa Thiên Khôi đến phòng số 1.
Trong các phòng bao lớn, sắc mặt đám Đế Tôn Cảnh đều trở nên khó coi. Đám bọn hắn ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này tham dự hội đấu giá, không ngờ lại chỉ để làm nền cho người ta, ngay cả tư cách đấu giá cũng không có. Người ta mở miệng chính là 100 triệu, ai có thể cùng hắn cạnh tranh chứ? Hơn nữa chỉ cần không phải kẻ đui mù, đều có thể nhìn thấu Dương Khai có vấn đề, dường như hắn không phải tới tham gia hội đấu giá, mà là cố ý tới phá bĩnh vậy.
Không nói tới hai người phòng số 7 và phòng số 13, người bị giết chết người bị làm nhục, chỉ riêng cái kiểu báo giá này cũng đã khiến cho người ta phải suy nghĩ rồi.
Quả thật hắn có tài lực hùng hậu, trong tay có đến vài ức nguyên tinh thượng phẩm, nhưng cho dù như vậy cũng sẽ không tùy tiện ra giá như vậy mới phải chứ? Những nguyên tinh thượng phẩm kia cũng không phải là lá cây, cách giải thích duy nhất chính là Dương Khai căn bản không có ý định trả tiền.
Đám Đế Tôn Cảnh tới đây đều không phải người ngu, quan sát lâu như vậy sao có thể không nhìn ra chút manh mối chứ? Sâu trong nội tâm bọn chúng bắt đầu mơ hồ nổi lên bất an, như có sợi xích vô hình buộc chặt trong lòng, khiến bọn chúng thấp thỏm không yên.
Nhưng mà vị Đấu giá sư trên đài kia không ngờ cũng cực kỳ phối hợp đi, khiến người cảm thấy vô cùng quái dị.
Trước sau chỉ khoảng một khắc (15 phút), 9 con Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông đã đấu giá xong, không có gì ngoài ý muốn, tất cả Thiên Khôi toàn bộ đều rơi vào tay Dương Khai, được hắn chuyển giao cho Diệp Hận.
Diệp Hận kích động đến không thể kiềm chế, hắn căn bản không hề nghĩ tới những Thiên Khôi này còn có thể lấy lại được, hắn vốn tưởng rằng Thiên Diệp Tông bị diệt, truyền thừa tông môn sẽ phải đoạn tuyệt trên tay mình. Mấy ngày nay hắn vô cùng áy náy, cảm thấy thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Thiên Diệp Tông, tâm như đã chết, cho dù Lý Thanh Vân đã giao trả hắn hoàn chỉnh không chút sứt mẻ trở về, nhưng Diệp Hận vẫn không thể nào phấn chấn lên nổi.
Nhưng hiện tại, 9 con Thiên Khôi lần nữa được thu hồi, khiến Diệp Hận chợt dâng lên một cỗ ý chí chiến đấu.
Thiên Diệp Tông bị diệt trên tay hắn, thì nhất định phải được xây dựng lại từ tay hắn, tái hiện huy hoàng của tổ tiên. 500 đệ tử được hắn an bài vào Đế Thiên Cốc chính là hy vọng, bí thuật điển tịch còn bảo tồn hoàn hảo cũng là hy vọng, 9 con Thiên Khôi này cũng là hy vọng.
Chỉ trong chốc lát, tinh thần Diệp Hận phấn chấn hẳn lên, như thể biến thành người khác vậy.
Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến cũng nhìn thấy hết thảy trong mắt, đều thầm phấn chấn không thôi, lòng cảm kích đối với Dương Khai lại sâu thêm một tầng. Dù sao những thứ không tầm thường như Thiên Khôi, mỗi một con đều có thể so với một vị Đế Tôn Cảnh, nếu người khác đoạt tới tay, chỉ sợ sẽ giữ lại cho bản thân sử dụng, nhưng Dương Khai lại đưa hết lại cho Diệp Hận, nghĩa cử này có thể nói là vô cùng cao cả, khiến người khác không muốn cảm kích cũng khó khăn.
- Dương thiếu, dường như bọn chúng đang trì hoãn thời gian. Bỗng nhiên Ưng Phi lên tiếng nói.
Dương Khai gật gật đầu, nói: - Ta biết.
Hắn đã biểu hiện ra khoa trương tới mức đó, mỗi một vật phẩm đấu giá đều thu hết vào túi, nhưng phía tên Vũ Minh không ngờ vẫn không ra mặt ngăn cản, ngược lại là im lặng không lên tiếng, đây không phải trì hoãn thời gian là cái gì?
Nguyện ý dứt bỏ 9 đại Thiên Khôi cũng muốn trì hoãn thời gian, có thể thấy được âm mưu phía sau của hắn cực lớn.
- Có muốn ta nói với Hoa phu nhân đẩy nhanh tốc độ đấu giá lên một chút không? Ưng Phi cau mày hỏi.
Dương Khai lắc đầu nói: - Hoa tỷ bị hạ Thôi Tâm Cổ, cũng là thân bất do kỷ.
- Thôi Tâm Cổ! Ưng Phi biến sắc, rõ ràng hắn cũng đã nghe nói qua thứ này.
- Nếu đã tới tất sẽ không yên phận, để xem bọn hắn định múa may như thế nào. Dương Khai hờ hững nhấp một ngụm nước trà nói.
Trên đài cao, Hoa Thanh Ti bỗng nhiên nhíu nhíu mày, liếc nhìn về phía sau đài, chần chờ một chút rồi mở miệng nói: - Đã hết hơn nửa hiệp đấu giá, mời chư vị nghỉ ngơi một chút, kế tiếp còn có vật phẩm đấu giá tốt hơn xuất hiện, nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Được nghe lời ấy, Dương Khai không khỏi híp mắt lại.
Đám Đế Tôn Cảnh trong các phòng bao lớn thì đều bĩu môi, lần đấu giá hội này, nếu như không có cái tên yêu nghiệt Dương Khai ở đây, ngược lại cũng sẽ là một hội đấu giá không tồi, nhưng hôm nay lòi ra tên Dương Khai này, quả thực chính là chính là một đống phân mà.
“Con sâu làm rầu nồi canh” chính là nhưvậy, có hắn ở đây, những người khác đâu còn có tư cách tham gia đấu giá chứ?
9 con Thiên Khôi của Thiên Diệp Tông đều bị hắn bỏ vào trong túi không sót con nào, kế tiếp cho dù có vật phẩm đấu giá tốt hơn nữa, chỉ sợ cũng không ai có thể nhúng tay vào, chỉ cần hắn mở miếng báo giá, tất vật đó sẽ lại trở thành vật trong túi hắn.
Vừa nghĩ đến đây, không ít người trong các phòng bao và đại sảnh đều chán nản, biết rằng lần đấu giá hội này cho dù có thứ tốt gì đi nữa cũng vô duyên với mình, liền lục tục đứng dậy rời khỏi phòng bao, định rời khỏi nơi này.
Trong lúc nhất thời, hơn 30 phòng bao liền có một nửa rời đi, một nửa số người còn lưu lại cơ bản cũng chỉ là muốn xem trò vui, còn vật phẩm đấu giá gì đó, đều đã không hy vọng.
Đợi khi ra đến cửa phòng đấu giá, mọi người mới phát hiện nơi này đã bị phong bế, dường như có một tòa trận pháp chắc chắn đã bao phủ toàn bộ phân hội Thất Diệu Thương Hội lại, khiến cho bọn họ không thể ly khai.
- Đây là chuyện gì vậy? Tại sao lại không cho chúng ta đi?
- Thất Diệu Thương Hội thật là to gan, đây chính là muốn một lưới bắt hết chúng ta sao?
- Sớm đã cảm thấy hội đấu giá này có điểm không đúng, hiện tại xem ra quả nhiên có âm mưu.
- Chư vị chớ hoảng sợ, mọi người cùng nhau liên thủ, chỉ là một cái trận pháp nhỏ bé, tất nhiên có thể phá vỡ.
Hơn mười vị Đế Tôn nhất, lưỡng tầng cảnh, nếu thật sự liên thủ sẽ là một cỗ lực lượng vô cùng không tầm thường, sau khi mọi người đơn giản thương nghị một phen, liền dồn dập thi triển thủ đoạn đánh về phía trận pháp kia.
Một nén nhang sau, sắc mặt mười mấy người này liền trở nên khó coi dừng tay lại, nhìn về phía cấm chế không chút biến hóa kia, trong lòng đều chìm xuống đáy vực.
Bọn chúng không ngờ trận pháp này lại cao siêu như vậy, hơn mười vị Đế Tôn Cảnh liên thủ công kích lâu như vậy mà không có chút phản ứng.
- Cung huynh, Thiên Hà Cốc Cung các ngươi chính là chuyên gia trận pháp, có thể nhìn ra manh mối trận pháp này không? Chợt có một người quay đầu nhìn sang lão già hơi lớn tuổi bên cạnh hỏi. Lão già này mặc một bộ trang phục đen, lẫn trong đám người không có gì nổi bật, không ngờ lại chính là đương kim gia chủ Cung gia của Thiên Hà Cốc.
Phóng mắt nhìn khắp cả Nam Vực, danh tiếng của Thiên Hà Cốc Cung gia tuyệt đối không nhỏ, vì mỗi một người trong gia tộc này đều tinh thông trận pháp, không ít đại trận hộ tông của các tông môn khác đều do gia tộc này phái người tới bố trí.
Năm xưa, tên Cung Văn Sơn mà Dương Khai gặp được ở Tứ Quý Chi Địa, chính là đệ tử Cung gia, Cung Văn Sơn chỉ là Đạo Nguyên Cảnh, nhưng tạo nghệ trận pháp của hắn đã xuất thần nhập hóa, đừng nói chi là gia chủ Cung gia.
Bàn về trình độ trận pháp, vị gia chủ Cung gia này cũng có tư cách liều mạng với cả Nam Môn Đại Quân ở Bắc Vực.
- Cái gì, các hạ chính là gia chủ Cung gia? Thật là thất kính, thất kính! Có người kinh hô lên một tiếng, hiển nhiên đã sớm nghe qua đại danh của lão già họ Cung này, hôm nay lần đầu tiên gặp được, liền ôm quyền hành lễ.
Đại đa số những người khác cũng như vậy, trong lúc nhất thời đều hướng về phía lão già họ Cung bắt chuyện.
Lúc này nhớ lại, vừa rồi mọi người liên thủ công kích trận pháp, vị gia chủ Cung gia này dường như cũng không xuất lực, thì ra không phải là hắn muốn kéo dài thòi gian, mà là đang quan sát.
Gia chủ Cung gia khẽ nhíu mày, suy tư một hồi rồi nói: - Nếu như lão phu không nhìn lầm, đây chính là Đại Phương Viên Ngũ Hành Trận.
- Trận này có gì đặc biệt? Một người khác hỏi.
Cung gia chủ nói:
- Đại Phương Viên Ngũ Hành Trận này hội tụ ngũ hành lực, tương sinh tương khắc, sinh sinh không thôi, không thể dùng sức phá trừ, một khi bố trí, sẽ có hiệu quả trấn thủ thiên địa.
- Trấn thủ thiên địa! Một loạt tiếng kinh hô truyền đến.
- Đây là một bộ trận pháp vô cùng cao minh. Sắc mặt Cung gia chủ ngưng trọng, nói tiếp: - Hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
–––-oOo–––-