Vũ Luyện Điên Phong

Chương 443: Chương 443: Đại sư bao che khuyết điểm




Hạ Ngưng Thường hiển nhiên không muốn thảo luận tiếp đề tài này, lông mày nhíu lại, dịu dàng nói:

- Dì Hương, lúc này đây Dược Vương Cốc nhiều người xuất động như vậy, có phải có chút không thỏa đáng

Vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn nhìn.

Phía sau bốn nữ tử là Mộng lão đầu, Mộng chưởng quầy vẻ mặt lo lắng, ai oán thở dài, nghĩ tới phải gặp tên khốn Dương Khai có chút không xứng đáng cho đệ tử bảo bối

Đồ nhi lại một lòng một dạ nhào vào người ta, Mộng Vô Nhai cũng không làm gì được. Nhi nữ tình trường, Mộng Vô Nhai muôn quản cũng không được, nghĩ đến chỗ bất đắc dĩ, vẻ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.

Phía sau Mông chưởng quầy, một đám nhân mã trùng trùng điệp điệp, đều là thân mặc bạch y, nhân số tối thiểu cũng có chừng ba mươi! Những người này, người có thực lực mạnh nhất là đầu lĩnh đi ở phía trước Tần Trạch, cảnh giới Thần Du Cảnh nhịtầng, người có thực lực kém nhất, thậm chí chỉ có trình độ Ly Hợp đỉnh phong. Đám người này nếu chiến đấu, chỉ có thể hình dung là không chịu nổi một đòn.

Nhưng những người này cũng là luyện đan sư của Dược Vương Cốc, bản thân thực lực không đông đảo, nhưng cũng được người ta tôn kính, đi tới đâu cũng không người nào dám chủ động động thủ với bọn họ

Luyện đan sư cũng phân cấp bậc, cấp bậc đối ứng với các cấp bậc Phàm cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Huyền cấp... của thiên tài địa bảo. Mỗi một cấp bậc cũng chia làm thượng trung hạ tam phẩm.

Trên ngực của luyện đan sư bình thường đều có dấu hiệu rõ ràng, thể hiện rõ cấp bậc.

Một cánh hoa tương ứng một cấp bậc, ba màu vàng bạc trắng ba tương ứng thượng trung hạ tam phẩm, thêu lên y phục của luyện đan sư, nhìn qua là thấy rõ trình độ của họ như thế nào.

Nhóm người luyện đan sư xuất thân từ Dược Vương Cốc, trên ngực mỗi người đều thêu hoa, ít nhất đều có hai cánh, có một nửa số người là ba cánh, trong đó Tần Trạch là nhiều nhất, có bốn cánh hoa

Bốn cánh tượng trưng Huyền cấp!

Cả Đại Hán, luyện đan sư có tư cách đeo bốn cánh hoa có mấy chục người. Trong đó có một phần tư, tập trung ở Dược Vương Cốc.

Còn những người thêu ba cánh hoa là Thiên cấp Luyện Đan Sư. Có thể dễ dàng luyện chế Thiên cấp đan dược. Hai cánh hoa là Địa cấp Luyện Đan Sư. [Mà] [này/những...ấy/những... đó/những... kia/những cá thứ kia] [thêu lên/thêu] [tam/ba] [cánh hoa/biện/múi] [hoa/hao phí] [đấy,] [đó là/chính là/là được] [Thiên cấp] [Luyện Đan Sư]. [Có thể/khả dĩ/có khả năng/có năng lực/cho phép/được phép/tốt/giỏi/hay/lợi hại/ghê hồn/cừ khôi/ghê gớm] [dễ dàng/dễ như trở bàn tay/làm ngon ơ/làm ngon lành/dễ làm như bỡn/dễ như chơi/ngon xơi] [địa/mà/mặt đất] [luyện chế] [Thiên cấp] [Chương 443:.] [đại sư/bậc thầy/siêu sao/sư phụ] [/đích] [bao che khuyết điểm/tự bênh vực mình/lấp liếm điều sai trái của mình/hộ đoản] [đan dược], [hai bên] [hoa/hao phí] [đấy,] [là/thị/đúng/là (vâng,đúng)] [Địa cấp] [Luyện Đan Sư].

- Sư thúc. Có gì chỉ bảo?

Tần Trạch thấy Hạ Ngưng Thường quay đầu lại, liền vội vàng tiến lên, đi vào bên cạnh nàng cung kính hỏi, y cho rằng Hạ Ngưng Thường phái y làm việc gì

Hạ Ngưng Thường không khỏi có chút xấu hổ:

- Tần tiền bối, ngươi không cần xưng hô như vậy đâu, ta tuổi nhỏ hơn ngươi, làm sao đảm đương được.

Tần Trạch vẻ mặt chính sắc, lắc đầu nói:

- Cái này không được, Tiêu sư thúc đã nói cho Dược Vương Cốc, sư thúc cùng với người ngang hàng luận giao. Vậy người bất kể tuổi tác ra sao, cũng là sư thúc của Tần Trạch ta

Hạ Ngưng Thường không khỏi liên tục cười khổ, cũng không nói gì

Nàng vốn nghe nói Dương Khai phải tham dự đoạt đích chi chiến, chỉ là muốn cùng Mộng Vô Nhai hai người đuổi tới Trung Đô hỗ trợ, lại không nghĩ Tiêu Phù Sinh ra lệnh một tiếng, triệu tập ba mươi vị đệ tử Dược Vương Cốc, cùng đi theo.

Hạ Ngưng Thường ở Vân Ẩn Phong lâu như vậy cũng chỉ có ngưởi ở Vân Ẩn Phong biết trình độ luyện đan của nàng

Luyện Đan Sư đều là một đám người cao ngạo, đám người Tần Trạch vốn đang có chút khinh thường Hạ Ngưng Thường, kết quả Tiêu Phù Sinh nói câu làm cho bọn họ bối rối.

Trình độ luyện đan của Hạ Ngưng Thường, so với bản thân lão cũng không thua kém bao nhiêu, thậm chí còn phải vượt qua. Đợi một thời gian, nhất định có thể đạt tới trình độ mà Tiêu Phù Sinh không đạt được

Tần Trạch tự nhiên không tin, trong thiên hạ sao lại có người ngang với Tiêu Phù Sinh?

Dựa vào việc mình thăng cấp Huyền cấp Luyện Đan Sư mấy ngày trước, tự tin cùng Hạ Ngưng Thường tỷ thí một phen.

Kết quả thất bại thảm hại! Lúc này mới từ đáy lòng kính nể, cũng không dám có chút bất kính.

Luyện Đan Sư chính là như vậy, không lừa gạt người gạt ta. Muốn bọn họ tôn kính ngươi, phải chinh phục họ bằng thuật luyện đan.Từ một trình độ nào đó mà nói, Luyện Đan Sư là một đám người khá ngay thẳng.

Đệ tử Dược Vương Cốc bình thường muốn gặp Tiêu Phù Sinh, thu lấy luyện đan tâm đắc từ chỗ lão cũng cực kỳ không dễ dàng. Bỗng nhiên xuất hiện một Luyện Đan Sư đỉnh cấp tưong xứng với Tiêu Phù Sinh, lại trẻ tuổi như vậy, đương nhiên được người ta tôn kính

Ba mươi người này, từ lúc đầu không muốn đến bây giờ chủ động đi theo, theo chân Hạ Ngưng Thường học tập nàng thuật luyện đan

Nhưng trong lòng Hạ Ngưng Thường hiểu rõ, Tiêu Phù Sinh lao lực tâm tư triệu tập ba mươi vị Luyện Đan Sư đi theo nàng, lại nói nàng ngang hàng lão, muốn những người này theo nàng bái sư học nghệ, kì thực là đang giúp Dương Khai.

- Không có chuyện gì, Ngưng Thường chỉ đang nói chuyện với ta mà thôi.

Hương di phất phất tay.

Tần Trạch không một câu oán hận, lập tức lui trở về, dẫn ba mươi vị Luyện Đan Sư kia theo sau.

- Dược Vương Cốc dường như chưa từng tham gia đoạt đích chi chiến, lúc này đây tùy tiện tham dự, chỉ sợ sẽ bị người ta cười chê đấy.

Hạ Ngưng Thường lo lắng.

Dì Hương cười, dịu dàng nói:

- Không cần để ý, Dược Vương Cốc làm gì, không ai có tư cách bình luận. Nhưng quả thật là đại sư vẫn rất quan tâm đến Dương Khai. Nếu không phải vậy thì người sẽ không dùng Trưởng Lão Lệnh điều ra ba mươi người của Dược Vương Cốc gác lại những chuyện đang làm đi theo? Thậm chí để ta và dì Lan cùng đi là bởi vì người sợ Dương Khai có gì sơ xuất.

Hạ Ngưng Thường im lặng gật đầu.

Tiêu Phù Sinh làm sao có thể không quan tâm Dương Khai? Dương Khai trước sau hai lần nhờ mình và Lã Tư đưa cho người hai bộ luyện đan linh trận có giá trị cực lớn. Đại sư trong khoảng thời gian này nghiên cứu say sưa, mất ăn mất ngủ. Đối với đại sư mà nói, hai bộ linh trận đó vô cùng quý giá, người có thể không quan tâm an nguy của Dương Khai sao?

Cái gì mà Dược Vương Cốc mấy ngàn năm duy trì trung lập, cái gì mà Dược Vương Cốc không tham dự thế gian phân tranh. Trước hai bộ linh trận đó thì tất cả đều không còn là trở ngại.

Thậm chí vì thế mà suýt chút nữa là cãi nhau với Cốc chủ của Dược Vương Cốc một phen.

Nhớ tới đại sư tùy hứng và bao che khuyết điểm, Hạ Ngưng Thường không khỏi mỉm cười.

Đi được một lúc, sắc trời bắt đầu tối, mọi người đến bên bờ sông dừng chân nghỉ tạm

Nhìn về Chiến thành, tâm trạng Hạ Ngưng Thường phập phồng, ngày mai, lúc gặp sư đệ nên nói câu gì đầu tiên?

Trong lúc nhất thời, Hạ Ngưng Thường lâm vào trong trầm tư... Dương Khai phủ đệ, trong phòng.

Lư hương lượn lờ, hương khí tràn ngập khắp phòng, Chân Dương Bí Quyết dường như thong thả vận chuyển dưới áp lực lớn như núi. Dương Khai không quan tâm, cảm thụ tường tận sự huyền bí và huyền cơ trong Luyện Đa Chân Quyết, cảm nhận thiên địa chí lý phức tạp ẩn chứa trong đó, tâm tình vô tình nâng cao.

Càng hiểu rõ Luyện Đan Chân Quyết, Dương Khai càng ý thức được sự trân quý của nó, thần sắc biến hóa không ngừng, khi thì kinh hãi, khi thì hưng phấn, khi thì mê man, đủ loại biểu cảm.

Không biết qua bao lâu, đắm chìm trong Luyện Đan Chân Quyết, Dương Khai hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài ra sao. Cả người toả sáng thần thái thần kì, nghiêm túc đến cực điểm, toàn tâm toàn ý đến lĩnh hội nhận thức

Đủ loại kinh nghiệm luyện đan tâm đắc của đại sư, hắn cũng đã lĩnh hội hết.

Một bức họa cuộn tròn dường như triển khai trong đầu hắn, thông qua Luyện Đan Chân Quyết, hắn càng nhận thức thêm được bản chất của võ đạo

Trong lòng rục rịch muốn thử nghiệm ngay, xem luyện đan thế nào, xem hoa quang tỏa ra lúc viên đan dược đầu tiên mà mình tự luyện chế thành

Nhưng nghĩ đến lời Tiêu Phù Sinh đã từng nói, Dương Khai lại tự kiềm chế lại

Bất nhập Thần Du bất luyện đan! Mình bây giờ vẫn phải nhanh chóng tiến đến mục tiêu Thần Du Cảnh. Sau khi đạt được Thần Du Cảnh, mới có đủ thời gian để mình tự tay luyện đan

Thực lực người luyện võ tăng lên, không đơn giản chỉ cần dựa vào tích lũy chân nguyên, rèn luyện thân thể, chính mình lĩnh ngộ và nhận thức, mới là đột phá mấu chốt. Cho nên khi đám người luyện võ gặp được bình cảnh, cũng không lựa chọn bế quan tu luyện, mà là sẽ tùy ý đi lại, nói không chừng có thể gặp được cơ hội đặc thù thần kì đột phá bình cảnh.

Dương Khai mơ hồ cảm thấy, điều tra huyền bí của Luyện Đan Chân Quyết, chẳng những có thể khiến thần trí của mình mạnh lên mà cảnh giới cũng có chỗ tốt

Đắm chìm trong tình huống như thế này, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới dần dần tỉnh lại.

Mở mắt ra, Chân Dương Quyết vẫn thong thả vận chuyển như cũ, tốc độ mau lẹ không ít so với ban đầu, chân nguyên trong cơ thể đã chịu được áp lực bây giờ, càng lúc càng nhanh

Hơn nữa Chân Nguyên Cảnh bát tầng của mình cũng đi lên phía trước thêm nhiều

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Dương Khai trong lòng có chút vui sướng.

Đứng lên, thu hồi lư hương, bỏ vào trong không gian Hắc Thư, chân nguyên tinh thuần đích thực nguyên ngưng tụ ở đầu ngón tay, quay tròn, tạo ra lực hấp dẫn cực lớn, hấp thu toàn bộ hương khí trong phòng.

Lư hương dấy lên mùi thơm lạ lùng, uy lực quá mức hống hách, trừ Ngạo Cốt Kin Thân của mình ra có thể hấp thụ được, Dương Khia phỏng chừng người dưới Thần Du Cảnh ngưn căn bản không chống đỡ được

Nếu nữ tử trong phủ hít phải chỉ sợ ngay lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Mở cửa phòng, Dương Khai cất bước đi ra.

Bản thân bế quan được vài ngày, những người Trần Học Thư nói hẳn là đã đến, thân là chủ nhân, nên lộ diện hoan nghênh mới đúng

Xuyên qua hành lang quang co đi đến nửa đường, Dương Khai chợt thấy Lam Sơ Điệp và Lạc Tiểu Mạn hai người đang nói chuyện.

Hai người đứng đó, ánh mắt mê người, thân hình độc nhất vô nhị, đầy đặn. Đường cong mê hoặc trước ngực cứ như khiến người khác mê mẩn.

Hai người bọn họ, hiển nhiên là nói chuyện rất hợp nhau.

- Lam sư tỷ, Lạc cô nương!

Dương Khai tiến lên chào hỏi.

Lam Sơ Điệp quay đầu trông lại, có chút vui sướng cười cười, ngược lại là Lạc Tiểu Mạn, sắc mặt trắng bệch.

- Sợ ta như vậy?

Dương Khai cười hắc hắc, có ý tứ nhìn Lạc Tiểu Mạn, nàng lóe mắt lên muốn trốn nhưng không trốn đâu được, chân run rẩy khẩn cầu nhìn Lam Sơ Điệp.

- Sư đệ ngươi cũng đừng ức hiếp nàng.

Lam Sơ Điệp giận Dương Khai liếc mắt một cái, thần sắc bỗng nhiên giật mình, lấy khăn tay, tiến đến trước mặt Dương Khai, xoa xoa trán hắn, cười giải thích:

- Hơi bẩn, sư đệ ngươi nên tắm rửa cẩn thận một chút, nói thế nào thì giờ ngươi cũng là người có thân phận

Dương Khai để mặc hành động thân thiết của nàng, khóe miệng mỉm cười rất có hàm nghĩ:

- Lam sư tỷ có tâm rồi, ta sẽ chú ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.