Dưỡng Thần Điện, Dương Khai ngồi vị trí chủ toạ, Phiến Khinh La và Bích Lạc hai người một trái một phải đứng hầu như hai tỳ
nữ, giống như xuân lan thu cúc xinh đẹp tuyệt trần.
Mấy vị trưởng lão Cổ Vân Đảo ngồi phía dưới, một đám thần sắc câu nệ ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt.
Có tỳ nữ dâng trà thơm, mấy vị trưởng lão hàn huyên vài câu,
phát hiện Dương Khai không thích mở miệng nói chuyện, một đám
người lại lúng túng trầm mặc.
Không tiếng động mà khí tức quỷ dị, khiến mọi người có cảm
giác áp lực rất lớn, đôi mắt tất cả đều trông mong nhìn ra
cửa, thần thức khuếch tán, cầu nguyện Hàn Chiếu sớm trở về.
Đợi chừng hai canh giờ vẫn không thấy bóng dáng Hàn Chiếu.
Mấy vị trưởng lão ruột như lửa đốt, lòng bàn tay bàn chân đều toát mồ hôi nhưng lại không thể không kiên trì cùng ngồi đợi ở đây.
Ngoài cửa điện, Cổ Phong thò đầu vào nhìn, vẻ mặt nghĩ mà sợ, do dự chần chừ phức tạp.
Trước đó lão nảy sinh sắc tâm với Phiến Khinh La đã không ngờ
bị một chiêu của nàng đánh bay ra ngoài, suýt nữa hôn mê tại
chỗ, uống một bụng nước biển trở lại Cổ Vân Đảo, Cổ Phong
mới biết nữ tử kia đã vào Dưỡng Thần Điện.
Đoán không ra thân phận lai lịch của nàng, Cổ Phong cũng không
dám tuỳ tiện xông vào, trong lòng không ngừng ảo não thầm tự
trách mình có mắt không tròng lại dám nảy sinh suy nghĩ như
vậy với nữa nhân này.
Trong lúc bàng hoàng, Cổ Phong cảm nhận được hai cỗ hơi thở đang nhanh chóng tiếp cận.
Ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Hàn Chiếu và Thái Nhất Môn Lý Nguyên Thuần dắt tay nhau bay tới.
Cổ Phong vui mừng quá đỗi, vẻ mặt cung kính xen lẫn sùng bái,
còn chưa kịp mở miệng chào hỏi Lý Nguyên Thuần đã nghe đối
phương quát lớn:
- Cổ Phong, ngươi thật là to gan.
- Á?
Cổ Phong trợn tròn mắt, không rõ vị Thái Nhất Môn Lý Tiền Bối này thế nào mà vừa tới đã trách hỏi mình.
Nháy mắt, Lý Nguyên Thuần đã đi tới trước mặt lão, vươn một
bàn tay, bôm bốp mười chưởng liên tiếp tát vào mặt lão, Cổ
Phong đầu óc choáng váng, mặt mũi bầm dập.
- Hừ, đây chỉ là chút giáo huấn.
Lý Nguyên Thuần thần sắc âm u lạnh lẽo.
- Rốt cuộc phải xử lý ngươi thế nào còn phải xem tâm tình vị
công tử kia, ngươi tốt nhất hãy cầu nguyện mình còn có thể
sống được tới mai để nhìn mặt trời đi.
- Lý tiền bối…
Cổ Phong vuốt hai má sưng húp mơ hồ nhìn Lý Nguyên Thuần. Vốn
lão nghĩ Lý Nguyên Thuần tới Cổ Vân Đảo sẽ đứng về phía
mình, mọi người dù sao cũng là một phần tử hải ngoại.
Cùng lão đối phó với nữ tử lẳng lơ kia chỉ sợ rằng cũng không nên cơ sự gì.
Lại không nghĩ Lý Nguyên Thuần vừa tới đã đánh mình, đánh đến nỗi ý thức của mình cũng trở nên mơ hồ.
Mặc dù bị đối đãi như vậy, Cổ Phong cũng không dám oán hận,
bởi vì ở hải ngoại Thái Nhất Môn là tông môn lớn nhất. Ba vị
Thần Du Chi Thượng của Thái Nhất Môn ở hải ngoại giống như nhân
vật trong truyền thuyết, người bình thường ngay đến nhìn mặt
họ cũng khó khăn. Hôm nay Lý Nguyên Thuần không ngờ chủ động
đặt chân đến Cổ Vân Đảo đã là làm nở mày nở mặt cho Cổ Vân
Đảo rồi.
Hàn Chiếu nhìn cảnh tượng buồn cười trước mặt nhưng thế nào
cũng không cười được, trong lòng phập phồng không ngừng.
Vừa rồi lão tới Thái Nhất Môn mời Lý Nguyên Thuần tới, như dự liệu, lão bị những người ngoài cửa chặn lại, mặc lão ba hoa
chích choè những đệ tử của Thái Nhất Môn cũng không để lão
vào.
Rơi vào đường cùng Hàn Chiếu chỉ có thể mạnh mẽ xông vào,
kết quả bị đám đệ tử tinh anh Thái Nhất Môn bắt lại trong
nháy mắt.
Gây ra động tĩnh rốt cục kinh động đến các trưởng lão Thái
Nhất Môn, Hàn Chiếu khi đem ngọn nguồn sự tình cấp báo thì
lập tức có người biết chuyện cởi trói cho lão, vội vàng gọi
Lý Nguyên Thuần tới.
Trong đám người ở hải ngoại đi tới Trung Đô không có đệ tử Cổ
Vân Đảo, bởi vì bảo vật trấn phái của bọn họ – Hoá Sinh Phá
Nguyệt Công đã sớm được tìm ra rồi, tự nhiên không cần thiết
phải tới Trung Đô, nhưng trong đám người tới Trung Đô có người
của Thái Nhất Môn.
Người của Cổ Vân Đảo không rõ thân phận của Dương Khai và Phiến Khinh La nhưng những người của Thái Nhất Môn thì biết rất rõ.
Lý Nguyên Thuần vừa nghe Dương Khai tới đã vô cùng lo lắng bay
tới bên này, dọc đường đi còn không ngừng trách cứ Hàn Chiếu
nói năng lộn xộn, không có nói ngay vào trọng tâm suýt làm lỡ
đại sự.
Thấy Lý Nguyên Thuần thần thái trịnh trọng như vậy, Hàn Chiếu
mới ý thức được thân phận của Dương Khai và Phiến Khinh La là
bất thường cỡ nào.
Giờ phút này đến Đảo chủ nhà mình cũng bị đánh có thể thấy được một nam một nữ kia trong suy nghĩ của Lý Nguyên Thuần có
bao nhiêu phân lượng.
Bọn họ rốt cuộc lai lịch gì? Không ngờ khiến Lý tiền bối lại đối đãi như vậy?
- Theo lão phu đi vào, tên khốn này.
Lý Nguyên Thuần giận quát một tiếng, cất bước hướng tới Dưỡng Thần Điện.
Cổ Phong vuốt hai má không rên tiếng nào, oan uổng theo sát phía sau Lý Nguyên Thuần.
Hàn Chiếu hít một hơi cũng đi vào theo.
Trong điện, mọi người cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài
truyền đến, mấy vị trưởng lão Cổ Vân Đảo thần sắc xấu hổ
khó coi, nhưng người ra tay ẩu đả lại là Lý Nguyên Thuần, nên
bọn họ tự nhiên cũng không dám ôm hận.
Chỉ có điều lúc lại nhìn đến Dương Khai và Phiến Khinh La, thần sắc bỗng chốc trở nên ngưng trọng cung kính.
Dương Khai cũng không kìm nổi cười, Lý Nguyên Khuần đánh Cổ
Phong cuồng baạo như vậy rõ ràng là vì muốn thay mình giải toả oán khí trong lòng, cũng là để bảo vệ cho Cổ Phong. Vì lão
biết tính cách của mình, nếu làm không tốt có thể vì chuyện
này mà diệt tới toàn bộ Cổ Vân Đảo.
Bị đánh tuy rằng mất mặt nhưng dù sao cũng tốt hơn bị giết.
Dương Khai lắc lắc đầu thầm nghĩ Lý Nguyên Thuần cũng lo quá rồi, bản thân mình kỳ thực cũng không quá so đo.
Tiếng cười sang sảng từ bên ngoài truyền đến, Lý Nguyên Thuần
bước nhanh vào Dưỡng Thần Điện, đợi sau khi nhìn thấy Dương Khai và Phiến Khinh La hai người, đôi mắt không khỏi sáng ngời, vui
sướng nói:
- Quả nhiên là Dương công tử đại giá ghé thăm, lão phu biết với thủ đoạn của mình, đích thị là người hiền sẽ gặp lành,
không thể nào yểu mệnh, hiện giờ nhìn thấy Dương công tử mạnh
khoẻ lão phu cũng yên tâm.
- Nhờ sự nhớ nhung của Lý tiền bối, Dương Khai cũng là may mắn tránh được một kiếp.
Dương Khai đứng dậy, gương mặt tươi cười chào đón.
- Phiến cô nương.
Lý Nguyên Thuần ôm quyền hướng Phiến Khinh La.
- Lý tiền bối khách khí.
Phiến Khinh La duyên dáng thi lễ.
Thấy Dương Khai và Lý Nguyên Thuần hai người hàn huyên như bạn
cũ, mấy vị trưởng lão Cổ Vân Đảo thần sắc quái dị, ngơ ngác
nhìn nhau. Lý Nguyên Thuần ở hải ngoại thân phận tôn quý, dù
là Cổ Phong nhân vật như vậy nhìn lão cũng phải phục tùng,
thế nhưng người trẻ tuổi kia không ngờ thần sắc tự nhiên chào
hỏi.
Rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Trong lòng mọi người đều kinh ngạc.
- Các ngươi là một lũ có mắt không tròng.
Lý Nguyên Thuần lại bộ mặt cũ khiển trách mọi người?
- Biết vị công tử này là ai không?
- Kính xin Lý tiền bối chỉ điểm ngu muội.
Đám đông cung kính nói.
- Vị này chính là công tử dòng chính của Dương gia ở Trung Đô, là người đứng đầu Dương gia.
- Dương gia ở Trung Đô?
Một tiếng hô vang lên, ánh mắt nhìn Dương Khai như có chút khác.
- Lần trước tới đại lục, người của Cổ Vân Đảo các ngươi không
có tham dự nên không biết tình huống bên đó. Lão phu không trách các ngươi, nhưng ít nhiều các ngươi cũng phải nghe nói Dương gia có một bậc thế kỳ tài, mà người đó chính là vị công tử
đang đứng trước mặt các ngươi đây.
Lý Nguyên Thuần cười quái dị không ngừng.
- Dưới tay người ta có hơn hai mươi vị cao thủ đứng đầu Thần Du
Chi Thượng, các ngươi cũng thú vị thật, lại để Dương công tử ở
đây làm đệ tử kí danh, nuôi khổng tước. Mấy con khổng tước ấy
là dị thú tôn quý mức nào, được Dương công tử đến chăn nuôi,
Hàn Chiếu, ngươi có biết tội của ngươi không?
Hàn Chiếu toát mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên lạnh run nói:
- Lý tiền bối, ta không biết lai lịch vị Dương công tử này lại
lớn đến vậy, ta nghĩ chẳng qua chỉ là một ngư dân bình thường.
- Ngươi nghĩ là?
Lý Nguyên Thuần không ngừng cười lạnh:
- Tầm nhìn hạn hẹp.
- Lý tiền bối bớt giận.
Hàn Chiếu tỏ vẻ đau đớn, cắn răng nhẫn tâm nói:
- Hàn mỗ sẽ đem giết mấy con khổng tước kia đi.
- Không cần phải vậy đâu.
Dương Khai thản nhiên lắc đầu.
- Ta chỉ là mai danh ẩn tích ở đây tìm nửa năm an bình, không phải lỗi của Hàn trưởng lão.
- Đa tạ Dương công tử, đa tạ Dương công tử.
Hàn Chiếu cảm động đến rơi nước mắt. Mấy con khổng tước kia
tuy rằng không quý báu nhưng đối với Hàn Chiếu mà nói nó còn
quan trọng hơn tính mạng của mình, nếu thực phải giết thì lão cũng luyến tiếc. Vừa nghe Dương Khai bảo vệ lão như vậy thì
tự nhiên trong lòng cũng tràn đầy cảm kích.
- Nếu Dương công tử đã nói vậy thì không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Cổ Phong, ngươi lại đây cho ta.
Lý Nguyên Thuần căm tức nhìn Cổ Vân Đảo Đảo chủ.
- Vãn bối biết sai rồi.
Cổ Phong không đợi Lý Nguyên Thuần chất vấn liền chủ động nhận sai:
- Muốn đánh muốn phạt Lý tiền bối cứ nói, vãn bối sẽ không oán hận.
Khi nói chuyện, lão nhìn thoáng qua Phiến Khinh La, bỗng giật nảy mình, nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt.
- Đồ khốn khiếp.
Lý Nguyên Thuần giận quá cười mạnh:
- Ngươi cho là nói như vậy là có thể dàn xếp ổn thoả? Trò
cười, ta thấy ngươi Đảo chủ cũng không muốn làm nữa rồi, nếu
ngươi thật sự không muốn làm, chỉ cần nói một tiếng, thì lão
phu sẽ tiễn ngươi lên đường.
Cổ Phong nơm nớp lo sợ không rên một tiếng.
- Lý tiền bối, đây đều là những việc nhỏ không cần truy cứu.
Dương Khai giảng hoà, cũng không muốn sự việc trở nên khó xử,
nói cho cùng là hắn che giấu tung tích ở trong này nửa năm gây
ra chuyện, Cổ Phong tuy rằng có mắt không tròng nhưng còn chưa
tới mức làm Dương Khai để bụng.
Lý Nguyên Thuần trầm ngâm, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Nếu Dương công tử đã nói vậy ta liền chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi.
Cổ Phong cũng vội vàng nói:
- Đa tạ Dương công tử đại nhân rộng lượng.
Dương Khai nhẹ nhàng vuốt cằm không nói thêm gì, nhìn Lý Nguyên Thuần nói:
- Tiền bối, lần này phải để người gọi tiền bối tới, tiền bối có lẽ biết ta cần làm chuyện gì rồi chứ?
Lý Nguyên Thuần sắc mặt vui vẻ vội vàng gật đầu:
- Biết biết, lão phu vừa nghe Dương công tử tới hải ngoại cũng
đã đoán được vì sao người tới rồi. Dương công tử quả nhiên là
người thành tín, lão phu thay mặt các chư tông hải ngoại tạ
Dương công tử đại ân.
- Khách khí, dù ta đã nói qua trước đó, vượt qua cửa ải khó
khăn đó sẽ đem vật sở hữu trả lại, tất nhiên sẽ không nuốt
lời.
Lý Nguyên Thuần vẻ mặt vui sướng cười ha hả nói:
- Kính xin Dương công tử đợi một lát, lão phu trước khi tới đây
đã phái hai môn hạ đệ tử truyền tin tới các tông môn hải
ngoại, chỉ sợ không tới nửa ngày những người đó đều đã tới.
- Không vội.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
Sau khi giải quyết chút ân oán nhỏ trước đó, không khí trong
Dưỡng Thần Điện hoà hợp, các trưởng lão Cổ Vân Đảo lúc này
cũng ý thức được Dương Khai nắm trong tay sức mạnh kinh khủng,
không dám có chút ý tứ khinh thường hắn, chỉ sai người bày
tiệc rượu nâng chén mời hắn.
Dương Khai cũng là khách, không cự tuyệt bỏ qua tất cả uống thả cửa.
Rất nhanh mọi người phát hiện vị Dương gia công tử này kỳ thực cũng không phải người quá khó gần, nếu như ngươi đối với hắn
tốt thì sẽ rất dễ nói chuyện.
Phát hiện này khiến mọi người càng cố ý đối tốt, hi vọng có thể thiết lập quan hệ tốt với Dương Khai.