Vũ Luyện Điên Phong

Chương 106: Chương 106: Đánh bại từng tên.






Xác định hai tên khác không ở gần, Dương Khai mới nhảy từ trên cây xuống, đi theo tên đệ tử công lực kém nhất đó.

Tên Ngô sư đệ này có công lực Khí Động ảnh thất tầng, coi như cũng không tồi, nhưng hiện tại đã bị phong ấn, chỉ có thể phát huy chưa đến bốn phần. Lúc này, hắn đang cẩn trọng dò tìm vết tích của Dương Khai trong rừng, đáng tiếc là tuy men theo vết máu để tìm, nhưng vết máu sớm đã biến mất cách đây thời gian một chén trà rồi.

Trong thung lũng này, cây rừng rậm rạp, muốn tìm một người cũng hơi khó khăn.

Tên Ngô sư đệ không bỏ qua bất cứ địa điểm khả nghi nào, đôi lúc lại ngẩng đầu lên quan sát ngọn cây, nhưng ánh sát ở đây quá mờ tối, vô tình gây khó khăn cho cuộc lùng soát này.

Nhưng không thể để hai vị sư huynh đến trước được! Nếu Dương Khai bị bọn họ tìm ra trước, thì Địa cấp bí bảo cũng không còn phần cho mình nữa.

Địa cấp bí bảo!

Tên Ngô sư đệ nghĩ đến mà ruột gan nóng như lửa đốt, nếu mình có được nó, vậy thì địa vị trong bang cũng sẽ tăng cao, dựa vào bí bảo này, đánh thắng cao thủ Li Hợp cảnh hoàn toàn không phải việc khó.

Đương lúc tìm kiếm, sau lưng hắn đột nhiên vang lên tiếng soàn soạt.

Tên Ngô sư đệ giật mình quay lại, quát lên:

- Ai!

Đồng thời quan sát tứ phía, nắm chắc trường kiếm trong tay âm thầm cảnh giác, nhưng chẳng phát hiện gì cả, hai bên tai cứ vọng lại tiếng soàn soạt liên hồi, đột nhiên gió nổi lên, lay động cây cối xung quanh.

Hắn hoang mang, thần hồn nát thần tính! Tên Ngô sư đệ tự cười nhạo mình, trong thung lũng này, ngoài người của Huyết Chiến Bang ra, cũng chỉ có Dương Khai và nữ tử kia, hai người bọn chúng hiện giữ mạng còn khó, sao lại chạy ra đây tìm đường chết được?

Khẽ cười một tiếng, tên Ngô sư đệ quay người lại, chuẩn bị đi tiếp.

Nào ngờ hắn vừa mới thả lỏng tinh thần, thì trên đầu đột nhiên truyền đến một cảm giác nóng rát, da thịt toàn thân đồng thời căng lại, một mùi chết chóc đang ập đến.

Kinh ngạc nhìn lên trên, tên Ngô sư đệ trừng mắt thật to, kinh hãi kêu lên:

- Dương Khai...

Vừa dứt lời, Dương Khai đã hạ xuống phía trên hắn, trông như chim diều hâu đang trong tư thế cắp mồi, trên bàn tay tỏa ra một tầng lửa sáng đỏ bừng, hướng về đỉnh đầu hắn mà đập xuống.

Biến cố phen này xảy ra quá nhanh, tên Ngô sư đệ chỉ kịp vung kiếm ra, đòn tấn công của Dương Khai đã đến rồi.

Trong lúc hoảng loạn, tên Ngô sư đệ ôm đầu, để tránh vị trí hiểm trên đầu.

“Ầm!”, một chưởng của Dương Khai khắc lên vai hắn, đi cùng với âm thanh răng rắc, cả cánh tay Ngô sư đệ bị đánh đứt hẳn ra.

- Á!

Nguyên khí nóng rát nhập vào cơ thể, tên Ngô sư đệ kêu lên thảm thiết, trường kiếm run rẩy, quét về phía cổ Dương Khai,

Dương Khai bay lên lượn về sau, bàn chân cọ xát vào mặt kiếm tránh khỏi đòn tấn công này, đáp xuống mặt đất như linh xà xuất động, hai chân bật lên trên mặt đất, nhanh chóng tiếp cận tên Ngô sư đệ, hai tay quấn lấy tay phải cầm kiếm của hắn như hồ điệp xuyên hoa, vừa đẩy vừa kéo, phá vỡ thế cân bằng của hắn, vật mạnh một cái, khiến tên này nằm thẳng dưới đất.

Động tác nhanh chóng vô cùng, ai nhìn thấy cũng phải hoa cả mắt, đúng là nhanh như nước chảy.

Té ngã trên đất, tên Ngô sư đệ phun ra một ngụm máu, đầu gối Dương Khai đè lênbả hai hắn, hai tay vung ra lực thật mạnh.

Rắc...

Cánh tay phải của tên Ngô sư đệ lập tức gãy rời.

Rú lên thảm thiết, trong chớp mắt, hai tay của tên Ngô sư đệ đều đã bị phế, cả người hắn nằm gọn dưới chân Dương Khai.

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, gương mặt vô cảm, dùng một chân hất trường kiếm dưới đất của tên Ngô sư đệ lên, sau đó nhắm kỹ đâm thẳng vào lồng ngực hắn.

- Ngươi… sao ngươi có thể...

Tên Ngô sư đệ miệng ngậm đầy máu, ánh mắt đầy hoài khi nhìn Dương Khai.

Sao ngươi vẫn còn sức để chiến đấu? Ngươi chỉ là một tên Khai Nguyên cảnh, lẽ ra đã cạn kiệtsức lực rồi mới đúng!

Nguyên sư huynh, ta nguyền rủa huynh, sư đệ đã bị huynh đưa vào chỗ chết rồi!

Trong đầu tên Ngô sư đệ lẩn quẩn ý nghĩ cuối cùng, hai mắt dần dần mất đi thần thái.

Giết xong tên Ngô sư đệ này, Dương Khai thở hổn hển, vết thương trên người có dấu hiệu toác ra, máu lại tiếp tục chảy.

Không dám trì hoãn, Dương Khai cúi xuống lục soát người tên Ngô sư đệ này, một lát sau đã tìm lại được Bích Huyết Huyền Dương Đan.

Không chỉ thế, trên người hắn còn có vài thứ đáng tiền, nửa lọ Hồi Nguyên Đơn, một ít ngân phiếu, đều được Dương Khai bỏ vào trong túi.

Tay nhấc xác chết của tên Ngô sư đệ, Dương Khai tung người nhảy lên cây, giấu xác vào tán cây rồi nhảy xuống, chạy về một hướng khác.

Thời gian cấp bách, chưa đầy hai canh giờ nữa trời sẽ sáng mà Dương Khai còn phải giết ít nhất bốn tên, trong đó có một cao thủ Chân Nguyên cảnh, nhiệm vụ thật quá nặng nề.

Công lực tăng lên, phạm vi cảm ứng của Dương Nguyên Ấn trong lồng ngực cũng tăng lên không ít, ước khoảng trong vòng hai trăm trượng, Dương Khai đều có thể phát giác ra phản ứng của dương khí.

Hai trăm trượng, đã là rất xa rồi, theo lẽ thường, các cao thủ Li Hợp cảnh cảm tri nhạy bén, động tĩnh trong vòng hai trăm trượng dĩ nhiên không thể thoát nổi tai mắt của họ, nhưng hiện tại, Dương Khai mới là chúa tể của hai trăm trượng này!

Đi được thời gian chưa đầy một nén nhang, Dương Khai bỗng dừng lại, hắn cảm thấy có sự tồn tại của một người khác.

Chỉ có điều người này lại đứng yên một chỗ bất động, cũng không rõ đang làm gì. Dương Khai đợi thêm một lúc, phát hiện y vẫn không hề nhúc nhích.

Hơn nữa, Dương Khai cũng cảm nhận được, nơi người này đang đứng có chút cổ quái, dường như âm khí trong thung lũng đang hội tụ về phía đó.

Khẽ nhíu mày, Dương Khai lặng lẽ đi đến đó.

Một lát sau, Dương Khai đã tiếp cận đến cự ly ba mươi trượng so với đối phương, ẩn náu sau một thân cây, âm thầm quan sát bên đó.

Cách ba mươi trượng, một cái bóng mờ ảo đang đứng ở đó, cách y không xa, có một vật gì đó dính thành cụm trắng như tuyết đang phát sáng.

Vật này trông như một mặt trời thu nhỏ, chiếu rõ mọi thứ quanh đó, thể tích không lớn, chỉ bằng cỡ quả trứng bồ câu, nhưng từ bên trong nó, lại tỏa ra từng luồng khí lạnh thấm vào tâm cốt, đó là thứ khí lạnh đến hồn phách cũng có thể đông cứng.

Lúc này, vật đó đang xoay tròn không ngừng, cùng với chuyển động của nó, âm khí trong thung lũng dường như bị sức mạnh nào đó lôi kéo, tức tốc trào về phía nó.

Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ!

Thoáng chốc, Dương Khai cơ hồ đã biết vật đó là gì rồi.

Tuy chưa từng nhìn thấy nó, nhưng vừa nhìn thấy Dương Khai đã nhận ra rồi. Hạ Ngưng Thường đưa hắn đến vùng đất Cửu Âm hội tụ này, chính là vì mục đích luyện hóa nó.

Hóa ra Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ có hình dạng này! Dương Khai vốn cứ tưởng nó là một giọt sương chứ. Có điều xem ra, vật này hình như có linh tính, thực sự đang thu nhận thiên địa âm khí.

Chính trong lúc Dương Khai đang âm thầm quan sát, người đứng cách ba mươi trượng đó cũng đã bắt đầu động đậy.

Người này chính là tên Diệp sư đệ. Hắn truy tìm Dương Khai không ra, nào ngờ lại phát hiện Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ tại đây. Với kiến thức của hắn dĩ nhiên không biết sự thần diệu của vật này, cũng không biết cái trò này là một bảo bối.

Lặng lẽ quan sát một hồi lâu, đến giờ cuối cùng cũng không kìm nổi động thủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.