Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2501: Chương 2501: Đao tới




Mặc kệ Đoàn Hồng Trần hay Ô Quảng, đều ngoảnh mặt làm ngơ Dương Khai.

- Nè, nói với các người đó. Dương Khai tức giận nhìn hai người: - Cho chút phản ứng được không?

Ô Quảng thế mới lạnh lùng nói: - Ngươi bảo hắn cút đi, bổn tọa lập tức rời khỏi đây!

Đoàn Hồng Trần quát khẽ:

- Lừa gạt con nít như vậy mà ngươi cũng nói được, Ô Quảng ngươi ngày càng không biết xấu hổ. Hắn hung hăng khinh bỉ Ô Quảng một phen, thế mới liếc Dương Khai: - Tiểu tử, ngươi chịu một chút, hôm nay hai người ta phải quyết tử chiến trong này, nếu vì vậy mà ngươi hồn phi phách tán, chỉ có thể nói ngươi không may. Nếu còn may mắn sống sót, vậy sẽ được lợi vô cùng!

Dương Khai thở dài: - Thôi, Hồng Trần tiền bối cứ buông tay mà làm, vãn bối sẽ tự lo cho mình.

Đoàn Hồng Trần cười ha ha, hưng phấn nói: - Được, có lời của tiểu tử ngươi, lão phu sẽ dốc hết sức!

Dứt lời, hai tay kết ấn, chỉ thẳng về phía Ô Quảng.

Sắc mặt Ô Quảng đại biến, quát lớn: - Ngươi làm thật hả?

Đoàn Hồng Trần mặt phát lạnh nói: - Ngươi xem ta đang đùa giỡn hay sao?

- Đúng là tức chết bổn tọa, Đoàn Hồng Trần, hôm nay ngươi đừng hòng sống ra khỏi đây, dù cho bổn tọa liều mạng bị thương thần hồn, cũng phải làm ngươi hồn phi phách tán!

Thỏ cùng đường còn cắn người, huống chi là Phệ Thiên Đại Đế tiếng tăm lừng lẫy? Liên tục bị Đoàn Hồng Trần bức ép, ngay cả thần hồn trốn vào đây cũng bị hắn đuổi giết, Ô Quảng đã cùng đường, quát lớn liền buông tay đánh một trận.

Nói rồi, hai người đã lao vào đấu đá, nháy mắt thức hải sôi trào, nước biển bị kéo lên sóng gió động trời, hai người bóng người lần qua lại giữa bầu trời thức hải, đấm đá túi bụi.

Đây là trận chiến thần hồn, còn nguy hiểm hơn cả chiến đấu sống chết bình thường.

Hai người sử dụng chiêu số toàn là bí thuật thần hồn, thần niệm va chạm bùng lên những quầng sáng thấy được bằng mắt thường.

Thức hải của Dương Khai hoàn toàn không thể ổn định được.

Từ khi Đoàn Hồng Trần ra chiêu đầu tiên, Dương Khai người lóe lên đi thẳng đến giữa hòn đảo do Ôn Thần Liên bảy màu biến ảo thành, toàn lực vận chuyển Ôn Thần Liên, hào quang bảy màu bùng lên bao phủ kín lấy hắn.

Linh thể thần hồn của hai vị Đại Đế giao chiến trong thức hải của hắn, dù hắn trốn cỡ nào cũng không thể bình yên, bởi vì bản thân hắn chính là chiến trường, hắn chỉ có thể dựa vào Ôn Thần Liên bảy màu.

Đây là thiên địa chí bảo ôn dưỡng thần thức, năm đó Phệ Thiên Đại Đế cũng tìm nó mà đi vô số Tinh Vực, đủ thấy quý giá cỡ nào.

Hào quang bảy màu bao phủ, giống như một tầng phòng thủ kiên cố, dư sóng chiến đấu của hai vị Đại Đế đánh tới, chỉ tạo nên những tầng sóng gợn, không thể tổn thương được Dương Khai.

Phát hiện điểm này, Dương Khai không khỏi thả lòng, hắn thật sợ Ôn Thần Liên cũng vô dụng, nếu thế thì lần này hắn thật dữ nhiều lành ít.

Nhưng dù có Ôn Thần Liên phòng hộ, Dương Khai vẫn đau đầu như nứt ra, linh thể thần hồn không ngừng run lên, cả người như bị xé nát.

Mỗi một lần Đoàn Hồng Trần cùng Ô Quảng công kích, đều như những lưỡi dao cắt trên người hắn, khiến hắn bị thương không thể tránh khỏi.

Ôn Thần Liên phát huy tác dụng thần diệu, khi đau đớn xé rách ập tới, liền có lực lượng ôn hòa lan tỏa, như bàn tay vô hình xoa dịu đau đớn cho Dương Khai, làm hắn có thể ổn định lại trong thời gian ngắn.

Dần dần, Dương Khai cũng quen với cảm giác này.

Hắn không cảm thấy bao nhiêu đau đớn, mà bắt đầu chú ý tới hai vị Đại Đế.

Không cần hắn quan sát, mọi hành động của hai vị Đại Đế đều hiện ra trong đầu, nhìn rất rõ ràng.

Nếu là nơi khác, Dương Khai tuyệt đối không có cách nào làm được chuyện này, nhưng đây là thức hải của hắn, mọi thứ đều trong cảm nhận của hắn, mặc kệ tốc độ của Ô Quảng cùng Đoàn Hồng Trần nhanh cỡ nào, chiêu số dữ dội ra sao, hắn đều cảm nhận rõ ràng.

Dương Khai nhìn mà than thở không thôi, mắt không dời được.

Bởi vì hai vị Đại Đế thi triển ra toàn là bí thuật thần hồn huyền diệu vô song, cùng với vận dụng lực lượng thần hồn kỳ diệu.

Khó trách Đoàn Hồng Trần đã nói nếu hắn may mắn sống sót, sẽ được lợi vô cùng, thì ra là thế.

Tình huống hiện tại, hai vị Đại Đế vận dụng bất kỳ bí thuật nào cũng khó thoát khỏi quan sát, hơn nữa Dương Khai có thể hoàn toàn hiểu được những bí thuật ảo diệu của họ, còn hiệu quả hơn cả thầy trò thân mật dốc lòng dạy dỗ, quả thật như truyền thẳng vào đầu.

Giống như hai vị Đại Đế dốc hết sức truyền thụ cho Dương Khai đủ loại thần thông, không hề che giấu, hơn nữa Dương Khai vừa học liền hiểu.

Xem một hồi, trong lòng Dương Khai chấn động rất lớn, bởi vì hắn phát hiện mình hiểu biết sử dụng lực lượng thần hồn, quả thật không cùng một tầng với hai vị Đại Đế.

Cùng một phần lực lượng mình có thể dùng đập vỡ tảng đá lớn, nhưng hai vị Đại Đế lại có thể chém đôi ngọn núi, đây là khác biệt.

Dương Khai tâm thần kích động, biết cơ duyên khó có lần này làm mình có khởi điểm rất cao, dù hắn không thăng cấp Đế Tôn, vẫn là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hiện tại hắn phát huy ra thực lực cũng mạnh hơn trước mấy lần.

Lực lượng thần hồn có tác dụng kỳ diệu như vậy, tự nhiên nguyên lực cũng thế.

Hắn bỗng nhiên hô to:

- Hồng Trần tiền bối, không cần giữ lại, vãn bối không sao!

Xem một hồi, hắn phát hiện Đoàn Hồng Trần hoàn toàn rơi xuống thế yếu, bị Ô Quảng áp chế hoàn toàn, không ngừng lùi lại trên bầu trời thức hải.

Cũng không phải lực lượng thần hồn của Đoàn Hồng Trần không bằng Ô Quảng, chỉ là Đoàn Hồng Trần vẫn còn một chút e ngại ném chuột vỡ đồ, không dám vận dụng lực lượng quá mạnh, miễn cho liên lụy Dương Khai.

Đừng nhìn hắn miệng nói hùng hồn, nhưng là một người lòng vì chúng sinh, tự nhiên sẽ yêu quý từng tính mạng.

Nghe vậy, Đoàn Hồng Trần rút thời gian liếc qua Dương Khai, nhìn thấy Ôn Thần Liên bảy màu hóa thành hòn đảo, ánh mắt sáng ngời, cười ha ha: - Được, vậy lão phu không cần cố kỵ trước sau nữa!

Hắn nhìn qua liền hiểu thấu bản thể Ôn Thần Liên, biết được có nó bảo vệ, dù mình cùng Ô Quảng làm lớn cỡ nào cũng sẽ không liên lụy Dương Khai.

Dứt lời, khí thế của hắn đột nhiên tăng vọt, lập tức xoay chuyển cục diện, cùng Ô Quảng không ngừng đánh qua đánh lại.

Thi triển ra chiêu số xung kích càng thêm mãnh liệt, thức hải của Dương Khai rung chuyển không ngừng, nhưng linh thể thần hồn của hắn có Ôn Thần Liên bảo vệ, cho nên mặc kệ thức hải thế nào, hắn cũng sẽ không bị thương quá nặng.

Dương Khai dần chìm trong bí thuật và vận dụng lực lượng thần hồn huyền diệu, không thể rút ra, càm giác mình chầm chậm đẩy ra một cánh cửa mới, để hắn nhìn thấy ánh sáng chói lọi bên trong.

Hai vị Đại Đế càng đánh càng dữ dội, hai bên chồng chất vết thương, trên linh thể thần hồn không ngừng lấp lóe hào quang, có thắng có thua.

Đây là trận chiến sống chết, chưa ra sống chết là tuyệt không ngừng tay.

Theo thời gian trôi qua, hai người thi triển ra thực lực cũng dần yếu đi, là bởi tiêu hao quá lớn, bị thương không nhẹ.

Thức hải sôi trào dần ổn định lại, không còn điên cuồng nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Dương Khai đang chìm trong huyền diệu bỗng nghe một tiếng quát bên tai:

- Tiểu tử!

Dương Khai giật mình, liền thoát khỏi cảm ngộ.

Nhìn lại, hắn không khỏi ngẩn ngơ.

Bởi vì không biết từ bao giờ, hai vị Đại Đế liều mạng chiến đấu đã ngừng lại, linh thể thần hồn hai người quấn lấy nhau, đều dùng bí thuật phong tỏa hành động của đối phương, giống hai người vật lộn, thân thể vặn vẹo, quấn lấy nhau té dưới đất.

Linh thể thần hồn của hai người ánh sáng mờ mờ, khí tức yếu ớt, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Đoàn Hồng Trần thần sắc trang nghiêm, Ô Quảng sắc mặt trầm, nhưng không ai chịu buông ra.

- Tiền bối có cần gì? Dương Khai cung kính hỏi.

- Dùng bí thuật thần hồn mạnh nhất của ngươi công kích chúng ta, tốt nhất có làm chúng ta hồn phi phách tán. Đoàn Hồng Trần nghiến răng quát.

Dương Khai hơi đổi sắc.

Ô Quảng sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên liếc Dương Khai, khinh thường hư nói: - Đoàn Hồng Trần ngươi già hồ đồ rồi, nho nhỏ một tên vừa thăng cấp Đế Tôn, lại có bí thuật gì tổn thương được chúng ta?

Đoàn Hồng Trần nhe răng cười: - Tiểu tử này không phải người thường, dám coi thường hắn thì cứ chờ xem.

Ô Quảng khinh thường:

- Vậy bổn tọa phải chống mắt mà coi.

Đoàn Hồng Trần hừ nói: - Tiểu tử ngươi còn do dự cái gì, hắn muốn thấy thủ đoạn của ngươi, còn không mau cho hắn mở rộng tầm mắt!

Dương Khai chần chờ: - Tiền bối...

Đoàn Hồng Trần không cho hắn nói hết, liền quát: - Nếu như Ô Quảng sống lại, thảm kịch mấy vạn năm trước sẽ tái hiện, lão phu khổ chờ mấy vạn năm mới chờ đến cơ hội hôm nay, đã sớm làm xong chuẩn bị cùng chết với hắn, bỏ lỡ hôm nay, sẽ không còn cơ hội tốt như thế nữa, tiểu tử đừng làm lão phu thất vọng!

Hắn nói chuyện lại dùng bí thuật, giọng nói như chuông rền vang bên tai Dương Khai, làm tâm tình của hắn phập phồng kích động.

Nhìn nhau, Dương Khai thấy rõ vẻ cầu khẩn trong mắt Đoàn Hồng Trần, cảm nhận được lòng hắn kiên quyết.

Dương Khai nghiêm nghị kính nể, rời Ôn Thần Liên, từng bước đi về phía hai người.

Đến bên trên hai người, Dương Khai trầm giọng: - Tiền bối, ngài còn lời nào muốn vãn bối chuyển cho Ôn điện chủ?

Đoàn Hồng Trần mỉm cười, bình thản nói: - Không cần, hắn biết những năm qua lão phu đang làm gì!

Dương Khai gật đầu, cúi người hành lễ, trầm giọng hô: - Tiền bối... lên đường bình yên!

Đoàn Hồng Trần mỉm cười, nhắm mắt lại.

Ô Quảng một lời không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Khai, thần sắc khinh thường, hiển nhiên không cho là hắn có thể giết được mình.

- Đao tới! Dương Khai đột nhiên quát, trong mắt thần quang sáng chói, giơ tay, một thanh trường đao xuất hiện, thân đao như cảm nhận được cõi lòng không bình tĩnh của hắn, phát ra tiếng kêu ông ông kỳ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.