Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2119: Chương 2119: Dãy núi Thanh Dương




Tần Triều Dương ước chừng khoảng hai tiếng sau mới bình thản tỉnh lại.

Sau một hồi ngây ra mới chợt nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê, sắc mặt đại biến nhìn bốn phía xung quanh, đến khi phát hiện Dương Khai bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn tự nhiên rất là tò mò, vị hồng y nữ tử kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, trong khoảng thời gian hắn hôn mê, chuyện gì đã xảy ra.

Dương Khai cũng không nói sự thực, dù sao chuyện này cũng liên quan tới lai lịch và thân phận của Mạc Tiểu Thất, cho nên tùy tiện biên một đoạn, nói rằng vị hồng y nữ tử kia nhận nhầm người rồi v.v. và v.v..

Tần Triều Dương bán tín bán nghĩ, nhưng hai người dù sao cũng không có hao tổn gì, nên không tiếp tục tra hỏi vấn đề nữa, mà tiếp tục phi về hướng Thanh Dương Thần Điện.

Bí bảo lâu thuyền của Dương Khai bị hủy, chiếc bí bảo mộc thuyền nhỏ do hồng y nữ tử trước khi đi bồi thường lại cho Dương Khai không có thời gian luyện hóa, cho nên chỉ có thể để Tần Triều Dương tế xuất bí bảo phi hành của mình.

Đó là bí bảo có hình dáng một chiếc xe ngựa, đẳng cấp cũng là Đạo Nguyên hạ phẩm, không gian tuy không bằng lâu thuyền của Dương Khai, nhưng tốc độ cũng không chậm hơn là bao.

Dương Khai bèn bỏ thời gian luyện hóa bí bảo mộc thuyền.

Hồng y nữ tử tốt xấu gì thì cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh, tùy ý bồi thường Dương Khai món bí bảo này thì cũng là đẳng cấp Đạo Nguyên thượng phẩm. Hơn nữa bên trong còn có rất nhiều cấm chế, tuy rằng không có lực công kích, nhưng lực phòng ngự lại kiên cố như vàng, khiến Dương Khai rất là hài lòng.

Hắn phải tiến vào Tứ Quý Chi Địa, tới lúc đó tất nhiên sẽ có lúc phải nhờ bí bảo phi hành hỗ trợ, cho nên hắn nắm bắt thời gian lúc này để luyện hóa.

Cả chặng đường không có điều gì bất ngờ xảy đến, ung dung hơn mười ngày sau, hai người đã tiến vào phạm vi thế lực của Thanh Dương Thần Điện.

Thanh Dương Thần Điện là tông môn đại danh đỉnh đỉnh tại Nam Vực, cùng với hai đại tông môn là Vô Hóa Điện, Thiên Phú Thánh Địa thực lực song song, chỉ dưới Tinh Thần Cung.

Tổng đà của nó đặt tại trong một dãy núi dài liên miên, trong tông môn có tới mấy vạn đệ tử, cường giả nhiều vô kể.

Dương Khai và Tần Triều Dương đều không biết vị cao nhân năm đó tại sao lại chỉ định Tần Triều Dương tới Thanh Dương Thần Điện đổi lấy một cái tên trong danh sách, nhưng đối phương đã nói như vậy rồi, chắc hẳn là có quan hệ sâu sa gì đó với Thanh Dương Thần Điện.

Hai người vừa đáp xuống dưới dãy núi Thanh Dương, liền tỏ ra khiếp sợ bởi linh khí chứa trong dãy núi này.

Thiên địa linh khí nồng đậm ập vào trước mặt, mang theo hương thơm của hoa cỏ, khiến tinh thần sảng khoái. Tu luyện trong môi trường có điều kiện tốt như thế này, hiệu quả tuyệt đối là xuất sắc.

Dương Khai đoán chừng, dãy núi Thanh Dương này chắc hẳn có không ít địa mạch tốt, thậm chí ngay cả địa mạch cực phẩm cũng có thể tồn tại, nếu không linh khí cũng sẽ không nồng đậm tới mức như thế này.

Mà đây mới chỉ là ở rìa ngoài mà thôi, nếu vào sâu tận nơi trung tâm nhất, thì không biết quang cảnh đó còn tới bực nào?

Hắn tra xét xung quanh, âm thầm cảm thấy khiếp sợ trước những gì mà Thanh Dương Thần Điện có, đồng thời cũng cảm thấy sự khẩn trương và câu nệ trong thần thái của Tần Triều Dương.

Nghĩ lại một chút, cũng đã hiểu ra.

Nơi đây dù sao cũng là tổng đà của tông môn hạng nhất tại Nam Vực, Tần Triều Dương là gia chủ của một gia tộc nhỏ trong Phong Lâm Thành, trong Phong Lâm Thành có lẽ còn được coi là nhân vật đứng đầu, nhưng tới nơi này, có lẽ ngay cả một đệ tử bình thường của người ta cũng còn không bằng, tự nhiên áp lực tâm lý rất lớn, sợ rằng lúc nữa gặp người ta rồi nói năng thất thố hay thất lễ gì gì đó.

Hắn lần này tới dù sao cũng là nhờ người ta, tự nhiên là rất khẩn trương.

Cùng so sánh, Dương Khai thì lại chẳng có chút áp lực nào, giống như đang đi du sơn ngoạn thủy vậy, thu hết những cảnh đẹp vào trong tầm mắt.

Bất chợt, Dương Khai thân hình chợt dừng lại, nói: - Tần lão ca, có người qua đây.

- A…

Tần Triều Dương có chút lơ đễnh, nghe vậy bỗng cả kinh, cũng dừng bước chân lại, lặng lặng đứng yên tại chỗ.

Chốc lát, hai luồng ánh sáng từ xa bắn tới, chính xác rơi xuống cách trước mặt hai người không xa, lạnh nhạt thăm dò bọn họ.

Một người trong đó, tai to mặt lớn, cơ thể mập mạp, trên mặt nhung nhúc thịt mỡ, xém chút nhìn không ra con mắt ở đâu. Còn người kia là một người đàn ông mặt xanh, cũng không biết là sắc tố da vốn là màu xanh hay là do tu luyện một loại bí thuật nào đó, tóm lại nhìn trông không giống người bình thường cho lắm.

Tu vi hai người họ cũng không phải là cao lắm, một người là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, một người là Hư Vương tam tầng cảnh.

Nhưng với một đệ tử tuần núi mà nói, tu vi như vậy cũng đủ để nói lên Thanh Dương Thần Điện bên trong cường đại cỡ nào!

- Các ngươi là ai, vì sao lại tự tiện xông vào Thanh Dương Thần Điện? Tên nam tử mập mạp cũng không vì chệnh lệch tu vi mà tỏ ra khiếp sợ, trái lại dáng vẻ như người ở trên cao, vểnh mặt hất hàm sai khiến Dương Khai và Tần Triều Dương.

Dương Khai trong lòng vừa động, thầm nghĩ, đại tông phái đúng là đại tông phái, đổi lại là ở chỗ khác, một Đạo Nguyên cảnh đứng trước mặt, các võ giả Hư Vương cảnh còn không căng thẳng khiếp vía, nhưng ở đây, trái lại giống như tu vi của mình thấp hơn bọn họ.

Tần Triều Dương cũng có chút bất ngờ, bất quá vừa nghĩ nơi này là Thanh Dương Thần Điện, liền bình thường lại, vội vàng hạ thấp tư thế, ôm quyền nói: - Chào hai vị tiểu huynh đệ, lão phu là chủ của Tần gia trong Phong Lâm Thành… vị này là…

Còn không đợi hắn giới thiệu tới Dương Khai, tên nam tử mập mạp liền nhướng mày, nói: - Phong Lâm Thành? Chưa từng nghe qua.

- Chưa từng nghe qua! Tên nam tử mặt xanh kia trên mặt cũng mất đi vẻ nhẫn nại, khinh miệt nói: - Chắc là ở chỗ hoang vu hẻo lánh nào đó.

- Sư huynh nói có lý! Tên mập mạp sờ sờ cái cằm đôi của mình, dáng vẻ tán đồng, đưa mắt nhìn Tần Triều Dương nói: - Tên nhà quê, ngươi không ở lại cái Phong Diệp Thành kia, mà chạy tới Thanh Dương Thần Điện để làm gì hả?

- Tên, tên nhà quê.. Tần Triều Dương lúc đó liền kinh sợ, tên mập này lại dám ở trước mặt mình gọi mình như thế, trước giờ thực chưa có ai gọi hắn như vậy.

Trong sâu tận đáy lòng không khỏi có chút tức giận, nhưng hiện tại đứng dưới gầm nhà người ta, không thể không cúi đầu, chỉ đành áp chế lửa giận trong lòng, cười trừ nói: - Là Phong Lâm Thành, không phải Phong Diệp Thành.

- Không phải là như nhau sao?

Nam tử mập mạp nói.

- Ừm, đều như nhau! Nam tử mặt xanh cũng gật đầu nói.

- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó, các ngươi tới Thanh Dương Thần Điện để làm gì hả? Nếu không mau chóng trả lời, ta sẽ coi các ngươi là kẻ địch xâm phạm, đừng trách huynh đệ ta hạ thủ vô tình! Tên béo trong khi nói, liền tạo thế công kích với tốc đọ nhanh nhẹn không hề phù hợp với hình thể của hắn.

Sư huynh đệ chúng ta rất lợi hại đấy, mau mau nói ra lý do tới! Nam tử mặt xanh cũng đồng thời bày ra một thế tạo hình, giống như chỉ cần một lời không phù hợp liền ra tay vậy.

- Chậm đã! Tần Triều Dương hoảng sợ, hai người Hư Vương cảnh lại dám chủ động có ý muốn ra tay công kích bọn họ, tuy nói rằng có chút không biết tự lượng sức, nhưng ở đây dù sao cũng là tổng đà của Thanh Dương Thần Điện. Một khi tranh đấu, ắt sẽ có cường giả chạy tới, tới lúc đó hắn và Dương Khai dù có thủ đoạn thông thiên tới đâu cũng sẽ chạy không thoát khỏi đây.

Hắn chau chuốt từ ngữ một hồi rồi mở miệng nói: - Hai vị tiểu huynh đệ đừng gấp, ta và vị Dương lão đệ đây không phải là kẻ địch của quý điện.

- Có phải là kẻ địch hay không, ta và sư huynh tự biết phán đoán! Tên mập mạp khẽ nạt.

- Phải, không tới lượt ngươi nói! Nam tử mặt xanh tuy là sư huynh, nhưng hình như không có chủ kiến gì, tên sư đệ mập nói cái gì, hắn liền nói theo cái đó.

Tần Triều Dương thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: - Lão phu lần này tới, là muốn cầu kiến điện chủ của quý điện.

Nghe vậy, tên sư đệ mập mạp và tên sư huynh mặt xanh nhất thời ngẩn ra, trầm mặc một hồi lâu.

Một lát sau, tên sư đệ mập mới quay đầu nhìn sư huynh của mình nói: - Sư huynh, ta không nghe nhầm chứ? Tên nhà quê này mới nói là muốn cầu kiến điện chủ?

- Sư huynh cũng nghe thấy. Sư huynh mặt xanh gật đầu.

- Hỗn xược! Tên sư đệ mập bỗng nhiên giận dữ, quát lên: - Tên nhà quê nhà ngươi, cho ngươi ba phần màu sắc ngươi lại còn muốn cả phường nhuộm, dám đùa cợt đại gia ta đây, xem chiêu!

Nói thì chậm chứ kỳ thật rất nhanh, tên sư đệ mập thân hình run lên, hai tay kết ấn, thúc động lực lượng trong cơ thể, dũng mãnh đi về phía trước, một cỗ lực lượng bành trướng liền ầm ầm kích phát ra, đánh về phía Tần Triều Dương.

Tên sư huynh mặt xanh phản ứng cũng không chậm, trực tiếp rút bí bảo trường kiếm ra, dưới bóng kiếm chớp lóe, đánh thẳng tới mặt Dương Khai, chiêu thức khi mở khi đóng, nói thẳng ra thì toàn là sơ hở…

- Hai vị tiểu huynh đệ, thế này là sao? Tần Triều Dương cả kinh thất sắc, nguyên lực vừa thúc giục, trực tiếp vô hình hóa giải công kích của tên sư đệ mập kia.

Hắn hoàn toàn không ngờ đối phương sau khi nghe bản thân nói ra mục đích tới bèn lập tức hạ sát thủ.

May mà thực lực của hai người này không cao, với tu vi Đạo Nguyên cảnh của hắn căn bản không cần phải sợ hãi.

Bên kia, Dương Khai đưa tay kẹp một cái, bèn kẹp lấy trường kiêm tưởng chừng như hung hãn của nam tử mặt xanh vào lòng bàn tay.

Hai người chỉ là hóa giải sát chiêu của đối phương, chứ không đánh trả.

- A! Tên sư đệ mập thấy cảnh này, kinh hô một tiếng: - Không ổn rồi sư huynh, hai người này là võ giả Đạo Nguyên cảnh, mau rút lui!

Dường như cho tới lúc này, họ mới nhìn ra một sự thực là tu vi của Dương Khai và Tần Triều Dương cao hơn bọn họ.

- Ừ! Sư huynh mặt xanh lúc này cũng đã định lại thần, cũng không biết hắn thi triển thân pháp gì, lại chẳng màng tới bí bảo của mình đang bị kẹp lại, như một làn khói lui về bên cạnh sư đệ của mình.

- Đại địch rồi! Sư huynh đi mau, hai tên này không dễ đối phó đâu! Sắc mặt của tên sư đệ mập có chút hoảng hốt, sau khi nói xong lập tức phi về phía sau.

Nam tử mặt xanh cũng theo sát sau đó.

Ở đằng xa, thanh âm của tên sư đệ mập truyền lại: - Có ngon thì các ngươi đợi đó cho ta, đợi cao thủ trong điện giết tới, cho các ngươi biết mặt!

- Cái này… Tần Triều Dương ngây người, mặt mày luống cuống đứng ngay tại chỗ.

Dương Khai mặt cũng đen xì, nghĩ một hồi, đem trường kiếm kẹp giữa ngón tay nắm trong lòng bàn tay.

- Dương lão đệ, chúng ta… Tần Triều Dương thần sắc hoảng loạn, có ý chưa lâm trận mà rút lui.

- Cứ tiến vào trong đi, nếu không ngoài dự tính thì lập tức có thể gặp được người có thể nói chuyện. Dương Khai mỉm cười nói.

- Vậy có được không? Tần Triều Dương do dự.

- Nếu như chúng ta thực sự bỏ chạy, vậy chẳng khác nào bùn vàng rớt đũng quần, không phải cũng thành phải. Một khi bị người của Thanh Dương Thần Điện truy nã, ngày sau e rằng ngươi sẽ không tài nào có được chỗ đứng ở Nam Vực, vậy không bằng chủ động tiến về phía trước, giải thích với người tới một phen xem sao…

- Dương lão đệ nói có lý… nhưng, chỉ sợ người ta không tin chúng ta. Tần Triều Dương lo lắng nói.

Dương Khai cười một tiếng, nói: - Hai người ban nãy đụng phải, lối suy nghĩ… có chút đặc biệt, đi lại đơn độc, ta đoán chừng những người khác trong Thanh Dương Thần Điện cũng rõ ràng điểm này, giải thích rõ ràng, chắc hẳn họ sẽ hiểu ra.

- Mong là như vậy. Tần Triều Dương gật gật đầu, sau khi nghĩ thông, sự khẩn trương và sợ hãi trong lòng cũng vơi đi không ít, cùng Dương Khai tiếp tục tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.