Mặc dù danh tiếng cùng thực lực của nữ nhân họ Diệp làm người ta kiêng kỵ, nhưng nàng chỉ có một mình, ở đây có đông đảo cường giả liên thủ, nàng làm sao ngăn cản được?
Chỉ có Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ thần sắc âm trầm đứng tại chỗ, án binh bất động! Với quan hệ giữa hai người bọn họ cùng Long Huyệt Sơn, tự nhiên sẽ không công kích nữ nhân họ Diệp, bọn họ càng lo lắng là bên phía Dương Khai như thế nào.
Ngoài bọn họ ra, còn có 2 nhóm người không động đậy, một nhóm là Càn Thiên Tông đại trưởng lão Mặc Vũ, hai là Lưu Ly Môn trưởng lão Cung Ngạo Phù.
Người trước không biết đang nghĩ gì, chỉ là khóe miệng mỉm cười, hứng thú nhìn vào Long Huyệt Sơn, như đang thưởng thức diễn trò, tựa như người xem.
Người sau dù có lòng muốn xông vào Long Huyệt Sơn, nhưng Cung Ngạo Phù chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thực lực kém một chút, nhìn thấy nữ nhân họ Diệp bùng nổ uy thế, chỉ có thể nóng vội đứng đó, có lòng không sức.
Ngoài những người này, những người còn lại mặc kệ tu vi cao thấp đều liều mạng xông vào trong Long Huyệt Sơn, phần lớn mọi người không dám đối đầu với nữ nhân họ Diệp, chỉ là bọn họ thật quá hiếu kỳ cột sáng kia bắn vào che giấu bí mật gì. Thừa dịp nữ nhân họ Diệp bị đông đảo cường giả Phản Hư tam tầng cảnh vây công, thi triển thủ đoạn muốn vòng qua chiến trường, xông lên trên núi.
Thấy cục diện mất khống chế, Cát Thất, Thường Khởi, Hách An cùng Ninh Hướng Trần tự nhiên vội vàng ra tay, tế ra bí bảo ngăn cản.
Thánh nguyên đủ màu bùng lên, trước đại trận hộ sơn Long Huyệt Sơn lại bùng nổ trận hỗn chiến kinh thiên.
Trận chiến này vội vàng bùng phát, kết thúc cũng rất nhanh. Dù sao địch quá đông, nữ nhân họ Diệp cùng 4 người Phản Hư Cảnh căn bản không thể ngăn cản mọi người. Thừa dịp nữ nhân họ Diệp bị kéo chân, Mạc Tiếu Sinh lại thi triển lực lượng không gian huyền diệu, thân hình mờ đi.
Lần này nữ nhân họ Diệp thật sự không cách nào ngăn cản được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất, xông vào Long Huyệt Sơn.
- Đáng ghét! Nữ nhân họ Diệp nghiến răng, thoáng thất thần, cường giả Phản Hư Cảnh thành cá lọt lưới, toàn bộ thoát khỏi dây dưa, nhoáng lên liền gấp rút xông vào trong núi.
Trong lòng nữ nhân họ Diệp tuôn ra cảm giác bất lực, nếu nàng là cường giả Hư Vương Cảnh, muốn ngăn trở đám người này thì không cần tốn sức, nhưng nàng chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh, mặc dù một chân đã bước vào lĩnh vực Hư Vương Cảnh, nhưng bị pháp tắc thiên địa U Ám Tinh áp chế, vẫn bó tay không thể đột phá một tầng cuối cùng, có thể phát huy ra thực lực cũng bị giảm mạnh.
Tiếp tục dây dưa nữa cũng không có ý nghĩa, nữ nhân họ Diệp phất tay, cầm lấy Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, người lóe lên bao lấy Dương Viêm, đuổi theo những người khác phóng lên núi.
Nàng vừa đi, những người khác tự nhiên không cam lòng tụt lại, vội vàng đi theo.
Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ liếc nhau, cau mày lo lắng, bất đắc dĩ thở dài, cũng đi vào.
Bên phía Càn Thiên Tông, Mặc Vũ suy ngẫm rồi nói: - Các ngươi ở bên ngoài, lão phu vào xem.
Xem tình hình này, lát nữa sẽ còn bùng nổ đại chiến, Mặc Vũ sẽ không cho môn hạ đệ tử đi theo, lọt vào nguy hiểm.
- Sư tôn! Bỗng nhiên Thẩm Thi Đào gọi.
Mặc Vũ nhìn nàng, sắc mặt ôn hòa hỏi: - Có lời muốn nói?
Thẩm Thi Đào khẽ cắn môi đỏ, có chút không yên nói: - Dương sư đệ có ân cứu mạng đệ tử và Lục Oánh sư muội, nếu như có thể, xin sư tôn... chiếu cố đôi chút!
Nàng cũng dốc hết dũng khí nói ra, dù sao Mặc Vũ là sư phụ của nàng, nàng căn bản không có tư cách yêu cầu sư phụ đi làm chuyện gì. Huống chi chuyện này quá phức tạp, một khi nhúng tay có thể dẫn lửa thiêu thân, lúc nàng nói lời này, đã chuẩn bị sẵn sàng bị sư tôn trách mắng.
Nào ngờ Mặc Vũ chỉ thoáng trầm ngâm, liền sảng khoái gật đầu: - Được, lão phu làm hết sức, nhưng mà con đừng ôm hy vọng lớn, lần này... Hắc hắc!
Mặc Vũ không nói hết, nhưng ai cũng hiểu lão có ý gì, rõ ràng cảm thấy tình cảnh Long Huyệt Sơn có chút không hay.
Nhưng hai nàng Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh lại mừng rỡ, liên tục cám ơn, duyên dáng quỳ xuống, đến lúc đứng lên đã không thấy Mặc Vũ. Hai nàng liếc nhau, đều khẽ thở phào, không thể ngờ sư tôn dễ nói chuyện như vậy.
Hơn nữa mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, có thể lấy dũng khí cầu xin cho Dương Khai ở trước mặt Mặc Vũ, các nàng đã làm hết sức rồi.
Ở một bên khác, Cung Ngạo Phù cũng đang căn dặn Doãn Tố Điệp cùng Đại Diên, bảo các nàng canh chừng bên ngoài, liền một mình xông vào Long Huyệt Sơn.
Một đường đi tới, thông suốt không cản trở, nhưng Cung Ngạo Phù vẫn nhận ra, trong núi này vốn trải rộng cấm chế trận pháp, chẳng qua lúc này đều bị phá hủy mà thôi.
Trước đó có nhiều cường giả xông vào, trong này có bao nhiêu là cấm chế trận pháp cũng không thể ngăn cản bước chân bọn họ, huống chi hiện tại Long Huyệt Sơn không còn ai chủ trì trận pháp, căn bản không thể phát huy ra uy lực quá mạnh.
Cung Ngạo Phù thầm kinh hãi, không bao lâu, nàng đã đến một chỗ trong Long Huyệt Sơn, nơi này tụ tập đông đảo cường giả Phản Hư Cảnh, trong đó không thiếu Phản Hư tam tầng cảnh, hình thành nửa vòng tròn vây quanh một khu vực. Ở chỗ trung tâm, chính là vị trí cột sáng Đế Uyển phủ xuống.
Lúc này có một thanh niên ngạo nghễ đứng đó, thần sắc lạnh nhạt, chính là chủ Long Huyệt Sơn, võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh Dương Khai!
Cung Ngạo Phù chỉ nhìn hắn, lập tức vị một vật thu hút ánh mắt, đó là một chiếc ngọc bài, vuông vắn, to chừng nửa bàn tay, thuần khiết không tì vết, bên trong có một tia đỏ nhạt chạy qua như cá bơi trong nước, nhìn hết sức thần kỳ.
Bằng ánh mắt của Cung Ngạo Phù, nhất thời lại không nhìn ra được ngọc bài này làm bằng gì, chỉ cảm thấy nó phát ra lực lượng vô danh.
Vô số ánh mắt, tham lam lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào ngọc bài!
Chẳng lẽ đây là thứ Đế Uyển giáng xuống? Cung Ngạo Phù tâm tư nhạy bén, lập tức nghĩ tới khả năng này.
Trước đó trong Đế Uyển bắn xuống trụ sáng, đợi nó biến mất, rõ ràng để lại thứ gì, mà Dương Khai đến đầu tiên, nếu có phát hiện gì, vậy tuyệt đối sẽ là ngọc bài này, bằng không sao mọi người lại tham lam nhìn chằm chằm như thế?
Cung Ngạo Phù suy đoán không sai, mượn nữ nhân họ Diệp ngăn cản, Dương Khai chạy đến đây, quả thật chỉ phát hiện một cái ngọc bài, không chờ hắn nghiên cứu thêm, Mạc Tiếu Sinh đã xông qua nữ nhân họ Diệp cản trở, chạy đến chỗ này.
Không phải nữ nhân họ Diệp vô năng, quả thật là hai tay khó chống bốn đấm, nàng ngăn cản đánh bại Mạc Tiếu Sinh thì không khó, nhưng ngăn cản hắn bỏ đi là chuyện khác. Dù sao đối phương tu luyện lực lượng không gian, nói về thân pháp thì quỷ dị không ai bằng.
Thế cục bỗng nhiên biến thành chúng cường giả nhìn chằm chằm, nhưng mà Dương Khai lại thản nhiên không sợ.
Không có gì, ép hắn nóng nảy, liều mạng thừa nhận nguy hiểm, trực tiếp xé rách không gian bỏ đi là được. Dù là ở đây rất nhiều người, nhưng hắn vẫn nắm chắc 5 phần có thể trốn chạy bình yên.
Có nắm chắc này, hắn đương nhiên sẽ không sợ gì, huống chi còn có nữ nhân họ Diệp đứng ở bên hắn, mình chưa chắc không có sức chống đỡ.
- Vị tiểu huynh đệ này... Không khí im lặng bị Mạc Tiếu Sinh phá vỡ, trong mắt hắn lóe sáng, nhìn chằm chằm ngọc bài trên tay, cố gắng ôn hòa nói: - Có thể nào đưa ngọc bài trên tay cậu cho lão phu đánh giá?
Mặc kệ ngọc bài này là gì, nó rơi ra từ Đế Uyển, khẳng định không thoát khỏi liên quan đến Tinh Không Đại Đế, thứ có liên quan đến Đại Đế, giá trị làm sao mà thấp được?
Không chỉ Mạc Tiếu Sinh có ý muốn xem kỹ, những người khác cũng thế, chỉ là Mạc Tiếu Sinh đề nghị đầu tiên mà thôi.
- Cho ngươi xem? Dương Khai nhe răng cười, trào phúng: - Vậy không phải là lấy bánh bao thịt đánh chó, có đi không về hay sao?
Đối với Chiến Thiên Minh, Dương Khai không có một chút hảo cảm, cho nên nói chuyện cũng không khách khí.
Sắc mặt Mạc Tiếu Sinh bỗng nhiên sầm xuống, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, miệng sạch sẽ một chút, lão phu nói chỉ muốn xem mà thôi, ngươi cảm thấy thân phận địa vị như lão phu sẽ nhớ thương thứ trong tay vãn bối ngươi hay sao?
- Còn không phải? Dương Khai bĩu môi. - Nếu như không, vì sao ngươi đuổi theo đến đây?
Nói rồi, Dương Khai trực tiếp cất ngọc bài vào nhẫn không gian.
Không ít cường giả sắc mặt trở nên khó coi, thường nói bảo vật ai được thì lấy, dị bảo này rơi ra từ Đế Uyển, dù là rơi xuống Long Huyệt Sơn, cũng bị Dương Khai cầm lấy trước tiên, nhưng hắn chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh nhỏ nhoi, có tài đức gì chiếm được thứ này.
Còn ở trước mắt bao người, thu ngọc bài vào nhẫn không gian, cách làm này rõ ràng không coi bọn họ vào đâu, đúng là chọc mọi người căm giận.
Đổi thành trường hợp khác, mọi người sẽ không ngại giết người đoạt bảo, chuyện như vậy mọi người không chỉ làm một lần, nhưng nơi này là Long Huyệt Sơn, có nữ nhân họ Diệp, bọn họ cũng ít nhiều kiêng kỵ.
Nhất là khi thấy được uy lực Thực Cốt Ly Hỏa Đăng của nữ nhân họ Diệp.
- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể đưa ngọc bài này cho lão phu, lão phu có thể trả 100 triệu thánh tinh! Ngươi cảm thấy thế nào? So với Mạc Tiếu Sinh dối trá, Lôi Đài Tông Thành Bằng Huyên sảng khoái hơn, biết rõ không thể nào lấy không công, lập tức trả giá cao muốn thu mua.
Theo hắn nghĩ, 100 triệu thánh tinh đối với Long Huyệt Sơn nhỏ bé này thì tuyệt đối là con số trên trời, chỉ sợ cả đời người trẻ tuổi này cũng không thấy được nhiều của cải như vậy. Chỉ cần đối phương đủ thông minh, biết cầm ngọc bài này cũng là củ khoai phỏng tay, vậy tuyệt đối sẽ không từ chối đề nghị của mình.
- 100 triệu... Dương Khai nhướng mày, nhìn như xiêu lòng, trầm ngâm một hồi: - Ừm, để ta cân nhắc.
Thành Bằng Huyên mừng ra mặt, hỏi dồn: - Vậy không biết tiểu huynh đệ phải cân nhắc bao lâu?
Đêm dài lắm mộng, đương nhiên là hắn cảm thấy càng nhanh càng tốt.
- Có lẽ mười ngày nửa tháng, có lẽ ba năm năm, nói không chắc được. Chuyện liên quan trọng đại, vãn bối cũng phải châm chước cẩn thận, Thành tiền bối không ngại trở về Lôi Đài Tông, chờ đợi tin tức của vãn bối? Dương Khai nghiêng đầu nhìn hắn, tỏ vẻ hết sức thành khẩn.