Vũ Luyện Điên Phong

Chương 642: Chương 642: Dị biến




Thần sắc Lệ Dung thay đổi không ngừng, hàng lông mày đen tuyền khẽ nhíu lại, mang biểu cảm đau đầu vì suy nghĩ.

Tiểu tử loài người này dám liều mạng hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức vào thức hải, hơn nữa còn không có chút gì là khó chịu, vậy thức hải của hắn chắc chắn ẩn chứa bí mật nào đó, có thể ngăn cản lửa thần thức gây hại cho hắn.

Mỹ phụ này không nén nổi tò mò.

Trầm ngâm một lúc, bà phất tay đánh ra một luồng năng lượng phong bế toàn căn phòng lại, sau đó chậm rãi ngồi vào chỗ đối diện Dương Khai, vươn tay ra, đưa ngón trỏ khẽ chạm vào trán Dương Khai.

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh thần thức kín kẽ bắn ra từ thức hải của Lệ Dung, lẩn vào thức hải của Dương Khai.

Bà muốn tận mắt nhìn xem, tên con người này rốt cuộc đang che giấu những gì.

Trong thức hải, khí tức nóng hừng hực, đến cả nước biển bên dưới hình như cũng đang sôi sùng sục, nhảy nhót không ngừng như ngọn lửa bập bùng cháy.

Lệ Dung lén lút quan sát thức hải này, một guồng sóng hãi hùng chợt dâng cao trong lòng bà.

Bà cảm nhận được rất rõ sự quái lạ và sức mạnh của thức hải này. Không ngờ, tên con người chỉ có tu vi Thần Du Cảnh thất tầng này lại sở hữu sức mạnh thần thức không hề thua kém cao thủ Siêu Phàm Cảnh.

Dù rằng lần trước Dương Khai đã thi triển sức mạnh thần thức ngay trước mặt bà rồi, nhưng Lệ Dung phát hiện, lần đó hắn chưa tung toàn lực.

Đúng là loài người giảo hoạt!

Ở một nơi nào đó giữa hư không, một linh thể thần hồn đang lặng lẽ trôi nổi, Lệ Dung phát hiện ra hắn ngay, chính là linh thể thần hồn của tên con người đó.

Lúc này, ngay trước mặt hắn, mười mấy ngọn lửa thần thức nóng bừng ẩn chứa uy năng hủy diệt đang vờn bay qua lại như thoi đưa, chúng tác oai tác quái trong thức hải này như không bị khống chế, khiến cả thức hải chấn động bất an, như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Lệ Dung không tránh khỏi lo âu.

- Lệ đại nhân, rình mò nội tâm của người khác thế này, không hay lắm thì phải? Chợt, linh thể thần hồn của gã con người đó quay lại, cặp mắt sáng rực ghim thẳng vào vị trí mà bà đang ẩn nấp.

Lệ Dung sững sờ, cười gượng gạo. Bà cứ nghĩ, dựa vào công lực của mình, thì có thể lẻn vào thức hải của đối phương một cách im ắng, không bị hắn phát giác. Nhưng nào ngờ, hắn lại cảnh giác tới mức này, hơn nữa tính cảnh giác cũng tương đối cao.

Đã bị phát hiện rồi, Lệ Dung cũng không trốn tránh nữa, mà thoải mái hiện thân, bay đến cạnh Dương Khai, thành khẩn nói: - Xin lỗi, ta nhất thời không kìm nổi tò mò, nên muốn xem thử ngươi dùng cách gì để nuốt hết mười mấy ngọn lửa thần thức này. Dù gì thì đây cũng là vốn liếng mà Ma Thần Bảo bọn ta góp nhặt cho ngươi, ta thân là chủ nhân của Ma Thần Bảo, hẳn cũng có tư cách để giám sát chứ?

- Lệ đại nhân làm vậy là không tin ta à? Dương Khai nhếch miệng cười.

- Có một chút. Chúng ta vẫn còn chưa tới mức biết rõ lòng dạ nhau, hơn nữa, phải lấy vết xe đổ của ngày trước làm răn, ta cẩn trọng hơn một chút cũng chẳng có gì quá đáng. Lệ Dung mỉm cười.

Dương Khai gật đầu, tỏ ý tán đồng.

- Vậy giờ ngươi có thể cho ta chiêm ngưỡng bản lĩnh của ngươi được không? Yên tâm, ta chỉ im lặng đứng xem thôi, không quấy rầy ngươi đâu. Lệ Dung giơ tay ra tỏ ý, rõ ràng bà vẫn còn đôi phần lo lắng rằng, Dương Khai sẽ không thành công trong việc hấp thụ lửa thần thức, dẫn đến thiệt mạng, nên phải đích thân trấn thủ trong này, ngộ nhỡ xảy ra bất trắc, với tu vi lợi hại của mình, biết đâu bà sẽ cứu được Dương Khai.

Dù đã nhận thấy thiện ý của bà, nhưng Dương Khai vẫn lắc đầu: - Mỗi người đều có bí mật riêng, Lệ đại nhân lẻn vào thức hải của ta, ta không đuổi đi, tức là tin tưởng bà sẽ không tùy tiện rình mò bí mật của ta. Vì Lệ đại nhân là một người đáng tôn kính, tín nhiệm, nên đừng ép buộc người khác thì vẫn hơn.

Hắn muốn hấp thụ lửa thần thức, thì buộc phải dùng tới Kim Nhân Độc Nhãn.

Ngay khoảnh khắc nhận ra Lệ đại nhân lẻn vào đây, Dương Khai đã giấu Kim Nhân Độc Nhãn và Ôn Thần Liên ngũ sắc đi rồi.

Đó là bí mật mà hắn không muốn bất kỳ ai biết được, chỉ cần Lệ Dung không quá chú ý dò xét, bà sẽ không phát hiện ra hai thứ này.

Nghe Dương Khai tán thưởng mình không tiếc lời như vậy, Lệ Dung sững sờ thấy rõ, vẻ mặt thoáng mất tự nhiên. Dù gì thì bà cũng đã lén lút vào đây, lời khen ngợi của Dương Khai khiến bà có đôi phần hổ thẹn.

- Thật vậy ư? Lệ Dung cắn môi, vẫn chưa bỏ cuộc.

Dương Khai lắc đầu kiên định.

Lệ Dung thở dài: - Được rồi, vậy ta không làm khó ngươi nữa, ngươi hãy cẩn thận đấy.

Dứt lời, một luồng sức mạnh thần thức mạnh kinh hồn bắn ra từ linh thể thần hồn của bà, bao trùm lấy mười mấy ngọn lửa thần thức nọ.

Hành động này của bà không hề có địch ý, mà chỉ là muốn giúp Dương Khai một tay trước khi rời đi.

Dương Khai tự biết thế, nên cũng chẳng ngăn cản.

Nhưng một chuyện gây chấn động đã xảy ra. Sau khi linh thể thần hồn của Lệ Dung bắn ra luồng sức mạnh đó, thì Kim Nhân Độc Nhãn đang được Dương Khai giấu kín lại tự nhiên hiện hình.

Trong lúc Dương Khai không khống chế, Kim Nhân Độc Nhãn từ từ mở mắt ra.

Uy phong vô tận giáng lâm, mạnh như Lệ Dung mà còn không kìm được rùng mình. Trong thoáng chốc, linh thể thần hồn của bà có cảm giác như muốn tan vỡ tới nơi.

Con ngươi hẹp dài màu vàng hiển hiện, uy nghiêm đến mức khiến nội tâm nảy sinh cảm giác phải quỳ bái vái lạy.

Ngay khoảnh khắc này, mười mấy ngọn lửa thần thức không ổn định kia như đụng phải khắc tinh, tất cả đều ổn định, dồn lại một chỗ, im lặng lạ thường.

Lệ Dung trợn trừng mắt, khắp không gian chỉ còn lại một màu hoàng kim chói lóa.

Dương Khai biến sắc, cố gắng kết nối với Kim Nhân Độc Nhãn, nhưng lại không có bất cứ hồi đáp nào.

Một tia kim quang bắn ra từ Kim Nhân Độc Nhãn, bừng sáng trên mười mấy ngọn lửa thần thức, thanh lọc hết những tạp chất chứa trong đó, uy lực của kim quang không giảm, còn đánh đúng vào linh thể thần hồn của Lệ Dung.

Dương Khai nghẹn họng nhìn trân trối, đứng như chôn chân một chỗ!

Lệ Dung vẫn không nhúc nhích, linh thể thần hồn nhạt dần, nhanh chóng biến mất tăm.

Đợi đến khi linh thể thần hồn của Lệ Dung biến mất hoàn toàn, Kim Nhân Độc Nhãn mới từ từ khép lại. Dương Khai sững sờ nhìn nó, thần sắc mù mịt.

Mãi một lúc sau, Dương Khai mới thầm chửi thề một tiếng, không kịp hấp thụ mười mấy ngọn lửa thần thức đã qua thanh lọc kia nữa, hắn hấp tấp thoát ra khỏi thức hải.

Vội vã mở mắt ra, Dương Khai nhìn thấy ngay Lệ Dung đang ngồi trước mặt mình. Lúc này, hai mắt bà trợn tròn, duy trì ở một tư thế cứng đờ, một ngón tay đang chỉ vào trán hắn, khắp người toát đầy mồ hôi, cứ như vừa gặp ác mộng, đôi mắt bà đong đầy sự hoảng sợ, sắc mặt cũng tái nhợt.

Hắn lập tức buông thần thức ra, phát giác thấy căn phòng này đã bị phong bế, Dương Khai mới thở phào hơn được một chút.

Sức mạnh hủy diệt của Kim Nhân Độc Nhãn hắn biết rõ hơn bất kỳ ai. Linh thể thần hồn của Lệ Dung bị chiếu rọi như vậy, rất có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ.

Người phụ nữ này là chủ nhân Ma Thần Bảo, nếu bà chết ngay trước mặt hắn, thì bất luận thế nào hắn cũng không thể giải thích rõ ràng được. Đến lúc đó đừng nói là nghiên cứu thuật luyện đan, ngay cả đi tìm Tô Nhan và tiểu sư tỷ cũng chẳng thể mơ đến. Hàn Phi và Hoa Mặc nhất định sẽ phanh thây hắn, báo thù cho Lệ Dung.

Ổn định tâm trạng, Dương Khai dùng thần thức xoay một vòng quanh Lệ Dung. Hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng, Lệ Dung không hề bị chút thương tổn!

Cho dù trông mặt bà có vẻ sợ hãi quá độ, nhưng kể cả thần thức lẫn thân xác bà đều không mảy may sứt mẻ. Có điều lúc này, không hiểu bà bị gì mà lại rơi vào trạng thái vô ý thức hỗn loạn.

Chuyện gì thế này? Dương Khai ngơ ngác.

Mỗi lần Kim Nhân Độc Nhãn thi triển sức mạnh, đều kéo theo sức sát thương cực lớn, bất cứ một thần thức ngoại nhập nào vào trong thức hải của Dương Khai cũng đều bị hủy diệt, thanh tẩy. Nhưng lần này Lệ Dung lại không bị chút tổn hại nào.

Nhờ tu vi của bà quá mạnh? Hay là vì nguyên nhân khác?

Song, bất kể thế nào, Lệ Dung bình an vô sự cũng đủ cho Dương Khai nhẹ lòng hơn.

Nheo mắt lại liếc nhìn mỹ phụ đang trong tình trạng vô ý thức trước mặt mình, khí tức Dương Khai chợt trở nên nguy hiểm.

Vừa rồi Lệ Dung đã nhìn thấy Kim Nhân Độc Nhãn. Dương Khai đang nghĩ, có nên lợi dụng thời cơ này để giết người diệt khẩu hay không.

Một lúc sau, hắn mới lắc đầu, từ bỏ ý nghĩ điên rồ trong đầu.

Giết Lệ Dung, hắn cũng sẽ gặp rắc rối, không đáng.

Ngồi xuống lại, Dương Khai hít sâu một hơi. Có tiếng huyên náo vọng vào từ ngoài phòng, hẳn là người của Ma Thần Bảo đã phát giác ra điều bất thường trong này, đang tụ cả về đây, tiếng của Hoàn Nhi cũng thi thoảng văng vẳng vào tai Dương Khai.

Dương Khai nhắm mắt làm ngơ.

Đợi mãi một hồi lâu sau, Lệ Dung vẫn chưa có phản ứng, Dương Khai không canh chừng bà nữa, lại chìm vào thức hải, bắt đầu hấp thụ sức mạnh của số lửa thần thức kia.

Sở dĩ Dương Khai đòi hỏi mười mấy ngọn lửa thần thức này, là vì hắn đã đọc được một vài ghi chép từ đống sách cổ kia rằng, võ giả sở hữu lửa thần thức có thể tăng cường uy năng bản thân bằng cách dung hòa lửa thần thức của người khác.

Lửa thần thức của Dương Khai sinh ra từ miếng Ngọc Trung Chân Linh nọ, đánh giá một cách tương đối thì sức nóng không quá cao. Nếu hấp thụ sức mạnh của người khác, thì lửa thần thức sẽ trở nên lợi hại hơn nhiều.

Bất luận là với công lực hay thuật luyện đan của hắn, thì việc này cũng đều có tác dụng rất lớn.

Bởi thế, khi biết trong tay Lệ Dung có mười mấy ngọn lửa thần thức, Dương Khai không kìm nổi động lòng.

Hấp thụ qua một hồi, quá trình tuy đơn giản nhẹ nhàng, nhưng cả thức hải lại có một sự thay đổi rất rõ rệt.

Nước biển như những ngọn lửa bùng cháy càng thêm bền chắc, sức nóng cũng tăng lên mấy bậc. So với lửa thần thức mà ban đầu hắn có, thì lửa thần thức này đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Thu hoạch quá lớn. Dương Khai vô cùng hài lòng.

Đến khi hắn rút khỏi thức hải, thì chợt phát hiện Lệ Dung đã tỉnh lại. Vẫn phong thái chín chắn đoan trang như cũ, đôi mắt thấp thoáng nét thông tuệ bình tĩnh đang nhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt đầy mơ hồ và ngờ vực.

Bốn mắt nhìn nhau, Lệ Dung hình như hơi sợ sệt, vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

- Không sao chứ?

Dương Khai hỏi.

Lệ Dung chậm rãi lắc đầu.

- Bà nhìn thấy rồi hả? Dương Khai trầm giọng hỏi.

Lệ Dung ngập ngừng một lúc, khẽ gật đầu, nhưng liền nói: - Ngươi không phải lo, ta sẽ không tiết lộ chuyện này đâu.

- Ồ? Vẻ mặt Dương Khai chuyển sang đầy nghiền ngẫm.

Bà vội tỏ rõ thái độ như vậy, cứ như có ý ám thị với hắn, khiến Dương Khai rất khó chịu, không biết tại sao bà lại nói vậy.

- Ngươi không tin ta à? Lệ Dung nhíu mày. - Ta có thể thề trên danh nghĩa Đại Ma Thần, trước khi chưa được ngươi cho phép, tất cả những gì ta vừa nhìn thấy, ta sẽ không nói với người thứ hai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.