Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1715: Chương 1715: Điều kiện




Trầm mặc hồi lâu, Sa Hỗ dường như mới tiêu hóa hết những tin tức này, lại càng thêm cẩn thận hỏi thăm chuyện của Dương Khai. Bàng Chấn đem những tin tình báo mới nhất mà mình biết được nói lại.

Biểu tình của Sa Hỗ càng ngày càng ngưng trọng, Thiên Mạch và Thương Ngao thần sắc cũng biến ảo không dứt, ánh mắt giao nhau, dường như ngầm trao đổi gì đó. Đúng lúc này, trong khe núi bỗng nhiên truyền ra một trận dị động, ngay sau đó, một bóng người từ trong đi ra. Chính là Dương Khai! Thương Ngao, Thiên Mạch và Bàng Chấn ba người đều là thần sắc chấn động, vội vàng ôm quyền, Sa Hỗ khẽ mỉm cười nói: -Có thu hoạch? Dương Khai hướng mọi người đáp lễ, lại đem Thạch Khôi và Lưu Viêm thu hồi, lúc này mới gật gật đầu:

- Có một chút. -Nói như vậy, ngươi cũng có thể vận dụng thánh nguyên? Sa Hỗ kinh ngạc hỏi. Ngày đó cùng Minh Nguyệt đánh một trận, đối thủ bỗng nhiên vận dụng thánh nguyên cùng thế tràng, quả thật dọa Sa Hỗ nhảy dựng, sau đó trầm tư suy nghĩ, Sa Hỗ chỉ có thể đem nguyên nhân đổ lỗi cho bí mật ẩn tàng trong khe núi. Khe núi thâm sâu kia, chính là lúc trước hắn đã nói với Dương Khai, ngay hắn cũng không cách nào thăm dò nơi đó. Trong đó khẳng định ẩn chứa một ít bí mật, có lẽ liên quan đến Minh Nguyệt tại sao lại có thể vận dụng thánh nguyên, chỉ là Sa Hỗ không hiểu rõ ngọn nguồn trong đó mà thôi, giờ này thấy bộ dáng Dương Khai có thu hoạch, lập tức liền suy đoán. -Vận dụng thánh nguyên không thành vấn đề. Dương Khai nhàn nhạt gật đầu, cũng không có cao hứng như trong tưởng tượng của Sa Hỗ, cuối cùng lại bổ sung một câu:

- Ta còn phát hiện phương pháp rời khỏi nơi này. -Cái gì? Sa Hỗ thất thanh kinh hô. Bàng Chấn và ba người bên cạnh cũng đều thất thần một lát, ngay sau đó cũng đều vui mừng quá đỗi mà nhìn Dương Khai khẩn thiết hỏi: -Lời ấy là thật? -Đương nhiên. Dương Khai gật đầu, -Ta đi ra chính là muốn nói cho các ngươi biết tin tức này, các người nếu ai muốn cùng ta đi ra ngoài, hãy chuẩn bị cho tốt, qua mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi nơi này. -Dương tông chủ… Bàng Chấn kì vọng vọng nhìn Dương Khai, -Xin hỏi Dương tông chủ, ngươi có thể mang bao nhiêu người ra ngoài?

Thương Ngao đứng một bên nghe Bàng Chấn hỏi như vậy, lập tức cũng tỉnh ngộ, hỏi vấn đề giống như vậy. -Đem tất cả mọi người ra ngoài cũng không thành vấn đề. Dương Khai đáp. -Nhưng… -Nhưng cái gì… Bàng Chấn lập tức khẩn trương. Người của Hải Điện và Hải Thần Cung ta có thể không ràng buộc mà mang đi ra ngoài, những người khác…Ân, làm phiền các ngươi nói với mấy người kia, nếu ai muốn rời khỏi nơi này, liền giúp ta tìm một chút Hồn Thiên Liên. Bàng Chấn ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền phản ứng kịp, cười khổ nói: -Dương tông chủ tính toán rất tốt a! Có thể tưởng tượng. Một khi tin tức này truyền ra ngoài, những võ giả vẫn luôn bị vây tại U Hồn Đảo, thế tất sẽ vì rời khỏi nơi này mà bán lực tìm kiếm Hồn Thiên Liên, đến lúc đó, Dương Khai liền trở thành người thắng lợi lớn nhất. Dương Khai ha ha cười nói: -Ta chỉ là thu một chút thù lao mà thôi. -Thời gian? Dương Khai ngươi định khi nào rời đi? Bàng Chấn ở một bên hỏi. -Một tháng sau. -Được! Sa Hỗ đáp một tiếng, -Lão phu giúp ngươi đem tin tức này truyền ra ngoài. Về phần võ giả Hải Điện ra, cũng không khiến ngươi uổng công, đợi sau khi rời khỏi nơi này, Hải Điện tự nhiên sẽ dâng lễ tạ. -Sa Lão đã kiên trì, ta đây mà từ chối thì bất kính. Dương Khai cười ha ha. -Hải Thần Cung ta cũng sẽ không để Dương tông chủ xuất lực không công.

Thương Ngao ở một bên vội vàng biểu đạt. Dương Khai nhìn hắn một cái,chỉ lạnh nhạt gật đầu, không nói gì thêm. Tin tức có thể rời khỏi U Hồn Đảo nổi lên như gió, rất nhanh liền quét cả U Hồn Đảo. Sau khi nghe được tin tức này, gần như toàn bộ võ giả bày tỏ không muốn tin, chỉ cho rằng ai ở đây nói truyện cười mà thôi, dù sao nếu thật có biện pháp có thể rời khỏi U Hồn Đảo, bọn họ cũng sẽ không bị giam mãi ở trong đó, đã nhiều năm như vậy, võ giả gặp rủi ro lạc vào U Hồn Đảo nhiều không đếm xuể, trong đó không thiếu hạng người thiên tài tuyệt thế, cũng có một số võ giả có thể thăm dò một số phương pháp rời đi. Nhưng trên thực tế, U Hồn Đào là một cái lồng giam, đem mọi người vây chết ở đây! Hiện tại đột nhiên lại có một tin tức như vậy, đích thực khiến người khác rất khó tin.

Cho đến khi Sa Hỗ ra mặt giải thích, đồng thời còn đứng ra bảo đảm, lúc này mới khiến võ giả U Hồn Đảo tin tính chân thật của tin tức này. Trong lúc nhất thời, tất cả võ giả U Hồn Đảo gần như toàn bộ đều xuất động, thành quần kết đội mà bắt đầu hướng bốn phía hải vực xuất phát, đi tim Hồn Thiên Liên, để có thể chiếm được cơ hội rời đi. U Hồn Đảo trong thời gian cực ngắn, trở thành một hòn đảo trống không. Trên hải vực cách U Hồn Đảo vạn dặm, Dương Khai đứng trên lưng một con cá heo nhỏ, hướng phía trước tiến phát. Trong lúc các võ giả trên U Hồn Đảo tỏa ra bốn phía tìm kiếm Hồn Thiên Liên, hắn đương nhiên cũng không nhàn rỗi, Hồn Thiên Liên là đồ tốt như vậy, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, cho nên ngày đó để Sa Hỗ đem tin tức truyền ra ngoài, hắn liền dẫn theo con cá heo nhò này rời khỏi U Hồn Đảo, đi đến hải vực phía xa, dựa vào bản năng của cá heo nhỏ, tìm kiếm Hồn Thiên Liên trân quý. Thu hoạch không ít.

Vùng biển xa vẫn là nơi võ giả U Hồn Đào khó có thể đặt chân đến, Hồn Thiên Liên ở đây tự nhiên sẽ nhiều hơn so với nơi gần biển. Mà thân thể sau khi trải qua tôi luyện Hồn Thiên Đan bách mai hư cấp, tố chất thân thể Dương Khai so với lúc mới vào U Hồn Đảo, mạnh lên mấy phần, trước đây cảm thú biến cường đại, giờ này đứng trước mặt hắn không chịu nổi một kích. Hắn cùng với cá heo nhỏ càng đi càng xa, thu hoạch càng ngày càng nhiều. Đoán chừng thời gian cũng không còn nhiều, lúc này hắn mới để cá heo nhỏ trở về địa điểm xuất phát. Chờ đến lúc hắn quay lại U Hồn Đảo, mấy ngàn võ giả đã nghiêm túc chờ ở đó. Thời gian một tháng, không đủ để tất cả võ giả có thể thu hoạch đủ Hồn Thiên Liên, có người vận khí không tốt, căn bản không gặp được Hồn Thiên Liên, trong lúc chờ đợi này, thần tình thấp thỏm lo âu, e sợ lúc Dương Khai rời đi, không mang theo mình. Gặp đám người Sa Hỗ, sau khi biết tình hình, Dương Khai để võ giả Hải Điện cùng Hải Thần Cung giúp mình đem Hồn Thiên Liên thu thập được lại. Võ giả trên tay có Hồn Thiên Liên vui sướng hài lòng đem thành quả mình thu hoạch được trong một tháng này nộp lên, yên tâm đứng một bên chờ đợi thời khắc rời đi. Chỉ tốn thời gian một ngày, sự việc đã được xử lý thỏa đáng. Cư dân trên đảo được chia làm hai phần, một phần là đã nộp Hồn Thiên Liên, phần còn lại là không có nộp. Số lượng võ giả không nộp Hồn Thiên Liên không phải là quá nhiều, chỉ có bảy tám trăm người. Dương Khai đứng trước mặt bảy tám trăm người này, nhìn vẻ lo âu, bất an cùng lo lắng trên mặt họ, mỉm cười, cất cao giọng nói: -Đừng nói Dương mỗ không cho các ngươi cơ hội, mặc dù các ngươi không có Hồn Thiên liên, vậy thì chỉ có thể dùng cách khác để chuộc lấy tự do của mình. -Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi là cách gì?

Trong đám người, có một lão giả thoạt nhìn già dặn lên tiếng hỏi Những người khác cũng đều tò mò chú ý Dương Khai, e sợ hắn đưa ra yêu cầu hà khắc. -Một số người trong các ngươi, có lẽ rất có lai lịch, hoặc thân phận ở U Ám Tinh không thấp, ở U Ám Tinh nhất định có người thân và tông môn, vậy đợi sau khi rời khỏi đây, chỉ cần đưa ra cái giá tương ứng, ta cũng có thể mang các ngươi rời đi, nếu các ngươi ngay cả điểm này cũng không làm được, vậy hãy làm nô mười năm đi, trong mười năm, sinh mạng các ngươi là của ta, ta muốn các ngươi làm cái gì, các ngươi phải làm cái đó. Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, một bộ phận võ giả ưu tâm lo lắng, nhưng phần lớn võ giả là thần sắc vui mừng. Dương Khai nói không sai, bọn họ những người này, tuyệt đại đa số đều có người thân và tông môn ở U Ám Tinh, chỉ cần rời khỏi nơi đây, gom góp một chút vật tư cũng không thành vấn đề.

Lấy những vật tư đó để đổi lấy tự do bản thân, cuộc mua bán này không thua thiệt. Nếu ngay cả chút vật tư này cũng không gom góp được, làm nô mười năm cũng không có vấn đề gì lớn lao, Dương Khai thoạt nhìn không giống như là người ác độc, nếu không cũng sẽ không nói ra đề nghị này, chỉ cần ngồi xem không quan, có thể vứt bọn ở lại U Hồn Đảo. Mười năm sau, có thế lấy lại được tự do. -Người nguyện ý mời đứng sang phía bên Sa đảo chủ, lưu lại thần hồn ấn ký của ngươi, chờ sau khi ngươi hoàn thành ước định, Dương mỗ tự đem ấn kí thần hồn trả lại! Dương Khai lại hô một tiếng. Ngay sau đó, hơn phân nữa bảy tám trăm ngươi này đồng loạt vọt về phía Sa Hỗ đnag đứng, những người còn lại trù trừ nhìn ngắm một hồi, cũng đều nhận mệnh đi theo.

Bên kia, Sa Hỗ đã được Dương Khai dặn dò trước, sớm liền phân phó đệ tử Hải Điện chuẩn bị thỏa đáng, đợi các võ giả này xông lên, vội vàng lấy ra một tấm linh ngọc trắng tinh, để những võ giả này lưu lại thần hồn ấn ký của mình. Có những thần hồn ấn ký này, bất kì ai cũng có thể nắm trong tay sự sống chết của những võ giả này, nói vật không ai dám không để mắt đến ước định hôm nay. Sa Hỗ từ trong đám người đi ra, đến bên cạnh Dương Khai, nhìn đám người nhốn nháo bên kia, cười khổ một tiếng nói: -Dương tông chủ Lăng Tiêu Tông chẳng lẽ còn thiếu chút vật tư này? Dương Khai cươi ha hả: -Thịt muỗi cũng là thịt a. Sa Hỗ như có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái, hắc hắc cười không ngừng, cũng không nói gì nữa. Hắn dường như đã nhìn ra dụng ý của Dương Khai. Dương Khai rõ ràng là có ý phải toàn bộ võ giả trên U Hồn Đảo mang ra ngoài, mới có thể đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy. Hắn làm như vậy, đơn giản có hai tầng dụng ý, một mặt là lợi dụng võ giả trên đảo giúp hắn vơ vét Hồn Thiên Liên, mặt khác cũng phải đem sự việc xử lý công bằng, miễn cho bị người khác lên án! Làm như vậy giải thích duy nhất chính là hắn còn có thể quay lại U Hồn Đảo, hắn đã coi chỗ này thành hậu hoa viên của mình, cho nên mới muốn đem mọi người mang đi hết! Nghĩ tới đây, Sa Hỗ hít thở có chút dồn dập. Không nói đến mấy ngày nay Dương Khai ở trên U Hồn Đảo thu hoạch số lượng lớn Hồn Thiên Liên, liền nói ngày sau, chỉ cần hắn muốn, sợ là cũng có thể tùy thời đến đây thu thu Hồn Thiên Liên. Có thể tưởng tượng, chỉ cần có thời gian Lăng Tiêu Tông sẽ trở thành đại nhân vật kinh khủng thế nào! Sa Hỗ trong lòng suy đoán thế nào, Dương Khai không biết, nhưng người già thành tinh, Dương Khai tin tưởng Sa Hồ mồ hồ đoán được ý nghĩ của mình. Hắn không có ý muốn giải thích, hắn nắm được cách rời đi, hoàn toàn có quyền lợi cũng có năng lực làm như vậy. Hắn chỉ muốn đem nơi này thành cấm địa của mình! Sự việc của bảy, tám trăm người chỉ cần thời gian một nén nhang liền xử lý xong xuôi, tất cả võ giả trên U Hồn Đảo toàn bộ tập kết. Ánh mát mọi người đều nhìn về phía Dương Khai, muốn biết hắn rột cuộc sẽ dùng phương pháp gì, đem mình rời khởi nơi này, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc kỳ vọng và thấp thỏm. Ngay cả đám người Sa Hỗ cũng như vậy. Mặc dù trước đó Dương Khai đã nói chính xác, bọn họ cũng không có chút nghi ngờ, nhưng quả thật đến lúc này, bọn họ cũng không khỏi căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.