Sa Hỗ và Dương Khai là quen biết nhau trên U Hồn Đảo, giữa nhau có chút giao tình; còn Liệt Không thì vì đạt thành quan hệ mậu dịch với Lăng Tiêu Tông, cho nên cũng biết Dương Khai. Lần trước lúc Dương Khai rời đáy biển, tiểu công chúa Hải tộc còn tặng cho hắn một quả Hải Thần Châu, bên trong đó tích chứa căn nguyên của một biển, dùng để tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm không còn gì tốt hơn.
Thời khắc này vừa thấy Dương Khai, hai người Sa Hỗ, Liệt Không đều không khỏi vô cùng mừng rỡ, rồi lại hết sức lo âu cho hắn.
Sa Hỗ vội vàng nói:
- Dương Khai! Mau mau rời khỏi chỗ này đi! Người này cũng không phải ngươi có thể chống lại!
- Sa lão yên tâm! Dương Khai nhìn lão mỉm cười trấn an: - Ta nếu đã tới, đương nhiên đã có chuẩn bị tốt! Hơn nữa, hắn vốn là nhắm vào ta mà tới, thật ra đã làm liên luỵ tới các người. Sa lão cùng Liệt Không cung chủ hãy lui xuống đi!
Khi nói chuyện, hắn vung tay lên một cái.
Một lực lượng vô hình bao quanh Sa Hỗ, ngay sau đó, lão liền phát hiện mình cùng các cường giả Hải Điện đều được truyền tống ra ngoài vạn dặm, mà bọt khí bao quanh Liệt Không kia cũng dưới cái vung tay đó liền nổ tung.
Đợi đến lúc Liệt Không lấy lại tinh thần, lão đã bình yên trở về Hải Thần Cung.
- Cung chủ! Các cao thủ Hải tộc quá vui mừng, vội vàng vọt tới, có mấy vị lão nhân Hải tộc vội vàng từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra thánh dược liệu thương cho Liệt Không uống.
- Tinh Chủ ư? Ngươi còn luyện hóa căn nguyên tinh tú của tinh tu luyện này? Nam nhân trung niên kia có chút kinh ngạc nhìn Dương Khai, trong mắt sáng ngời.
Nếu không có thân là Tinh Chủ, với tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh của Dương Khai, tuyệt đối không có khả năng làm được chuyện thần kỳ như vừa rồi. Ngay khoảnh khắc Dương Khai phất tay đó, hắn rõ ràng nhận ra dao động của lực lượng pháp tắc.
- Cái gì? Dương tông chủ lại là Tinh Chủ của U Ám Tinh ư? Người của Hải Điện và Hải Thần Cung mặc dù từ rất xa theo dõi, nhưng cũng nghe rõ ràng câu nói của nam nhân trung niên. Thời khắc này tất cả đều sắc mặt hoảng sợ, ngay sau đó trào ra vẻ phấn chấn.
Nhất là Liệt Không và Sa Hỗ, khi biết Dương Khai lại là Tinh Chủ của U Ám Tinh, vốn trong ánh mắt tuyệt vọng lần nữa toát ra hào quang rực rỡ.
Nếu là Tinh Chủ, ở dưới phiến thiên địa này, quả thật có khả năng chiến một trận với địch nhân kỳ bí này!
- Tiểu tử! Bổn tôn nói chuyện với ngươi đấy, lỗ tai ngươi điếc à? Nam nhân trung niên thấy Dương Khai vốn không thèm quản tới hắn, không khỏi sắc mặt sa sầm xuống, quát khẽ.
Nghĩ tới thân phận mình tôn quý bực nào, thực lực cường đại bực nào? Chủ động nói chuyện với một tên tiểu tử Hư Vương nhất tầng cảnh, không ngờ đối phương lại không thèm để ý tới, không khỏi làm cho hắn thẹn quá thành giận!
Đến lúc này, Dương Khai mới quay đầu nhìn lướt qua hướng hắn bên kia, thờ ơ móc móc lỗ tai: - Ngươi mới vừa nói cái gì? Thật ngại quá, trên biển gió to không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa đi!
Đám người Sa Hỗ, Liệt Không mặt hiện đầy gân đen...
Bọn họ từ ngoài xa vạn dặm đều nghe rõ ràng, Dương Khai gần trong gang tấc, làm sao có thể không nghe được? Đây rõ ràng là đang trêu đùa đối phương mà!
Trong lòng thầm sảng khoái, cảm thấy Dương Khai lấy lại mặt mũi cho võ giả U Ám Tinh, đồng thời vừa thầm lo lắng nếu cứ khiêu khích đối phương như vậy, hậu quả khó lường?
- Tiểu tử càn rỡ! Nam nhân trung niên bật cười hắc hắc:
- Bổn tôn muốn chúc mừng ngươi một chút, ngươi đã thành công chọc giận bổn tôn rồi, đợi lát nữa ngươi không phải chết dễ dàng như vậy!
- Ta có chết hay không, không liên quan tới ngươi, nhưng thật ra ngươi lập tức phải chết! Dương Khai cười hắc hắc, đối mặt với địch nhân vốn không thể dò xét ra sâu cạn này, hắn vẫn một mực không sợ.
- Phần can đảm này của ngươi khiến bổn tôn cảm thấy rất khâm phục, nhưng chỉ có can đảm mà không có thực lực thì không được! Nam nhân trung niên dựng lên một ngón tay, khẽ lắc lắc trước mặt:
- Tiểu tử! Hãy ngoan ngoãn giao ra Ôn Thần Liên và Tinh Đồ, bổn tôn tâm tình tốt có lẽ còn có thể để lại thi thể ngươi toàn vẹn, nếu không, bổn tôn không ngại cho ngươi nếm khốc hình của nhân gian!
- Nếu muốn? Ngươi hãy tự mình tới lấy, xem ngươi có bản lãnh này hay không? Dương Khai vẫn như cũ mặt không đổi sắc châm chọc.
- Cố tình ngoan cố không tha! Nam nhân trung niên dường như không còn kiên nhẫn nhiều lắm, thấy Dương Khai một bộ dáng thập phần cố chấp, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, một cỗ thần niệm khổng lồ tinh thuần từ trong thức hải hắn bắn vọt ra ập tới hướng Dương Khai bên kia.
Bất luận là Ôn Thần Liên hay là Tinh Đồ, đều ở trong thức hải của Dương Khai, nếu nam nhân trung niên muốn tranh đoạt, cũng chỉ có thể ra tay từ thức hải.
Dương Khai rốt cục biến sắc, chỉ cảm giác thức hải của mình dường như bị lực lượng gì đó hung hăng đánh mạnh một cái, cả người đột nhiên đầu váng mắt hoa, buồn nôn, cảm giác khiếp sợ tràn ngập toàn thân, sắc mặt cũng không khỏi có chút trắng bệch.
“Ầm...”
Va chạm trong vô hình, trong thức hải Dương Khai chợt nổi lên một tầng pháp trận phong ấn, kèm theo từng đạo uy năng của lực lượng cấm chế ký bí, trực tiếp ngăn chặn thần niệm của nam nhân trung niên ở bên ngoài.
- Cái gì? Nam nhân trung niên cũng cả kinh kêu lên.
Vốn hắn tưởng rằng với thực lực của mình, có thể thoải mái xâm nhập vào thức hải đối phương, cướp lấy Ôn Thần Liên và Tinh Đồ, đâu hiểu được trong thức hải của tiểu tử này lại có một lực lượng cấm chế khiến hắn đều cảm thấy sợ run, ngăn chặn thần niệm hắn.
- Tiểu tử! Bí mật của ngươi không ít đấy! Nam nhân trung niên sắc mặt âm trầm nhìn Dương Khai, trên mặt lóe lên ý ác độc: - Cũng được, đợi bổn tôn bắt ngươi lại, rồi sẽ nghiên cứu một phen!
Nói xong, bỗng nhiên hắn đưa tay chụp tới hướng Dương Khai.
Không gian phạm vi mấy trượng chung quanh Dương Khai dường như đều bị khóa lại, một lực lượng giam cầm gắt gao, muốn lôi kéo hắn tới bên cạnh nam nhân trung niên kia.
Dương Khai phát hiện không ổn, liều mạng thúc giục bí thuật không gian, đồng thời điều động lực lương căn nguyên tinh tú, dùng lực lượng căn nguyên đánh tan phong tỏa bốn phía, bước ra một bước, tránh ra chỗ khác.
- Chậm đã chậm đã, đối thủ của ngươi không phải là ta! Thời điểm Dương Khai xuất hiện lại, vị trí đã ở ngoài trăm trượng, dù chật vật vẫn ung dung nhìn nam nhân trung niên, trên mặt lộ một vẻ cười có chút hả hê.
- Nực cười, nơi này còn có võ giả cường đại hơn ngươi sao? Ngay cả ngươi cũng không dám đấu với bổn tôn, còn có ai có thể chống lại ta? Nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng, không nhích động.
- Đối thủ của ngươi là ta! Trong hư không, bỗng nhiên truyền tới một giọng nữ thanh thúy, giọng nói kia mờ ảo không chừng, phảng phất như từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Nam nhân trung niên cả kinh thất sắc, lần đầu lộ ra vẻ kinh hãi, quát to: - Người nào lén lén lút lút?
Trên bầu trời nổi lên một tầng gợn sóng, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị ném xuống một hòn đá, từ chỗ trung tâm vị trí gợn sóng kia, một nữ nhân mặc áo bào đen sãi bước đi ra, theo sát ở bên cạnh nàng, còn có một tiểu nha đầu chừng 15, 16 tuổi, tóc kết hai đuôi ngựa thật dài, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Tiểu nha đầu này vừa xuất hiện, đôi mắt có thần liền quan sát bốn phía, ngay sau đó, cười vẫy vẫy tay về phía Dương Khai, nói: - Tông chủ thúc thúc!
- Vận Nhi qua đây! Dương Khai cũng vẫy vẫy tay về phía nàng, gọi.
Lâm Vận Nhi liếc nhìn Dương Viêm một cái, thấy nàng khẽ gật đầu, lúc này mới bước chân một bước, vọt tới bên cạnh Dương Khai.
- Tông chủ thúc thúc! Nửa năm không gặp, Vận Nhi rất nhớ tông chủ thúc thúc! Lâm Vận Nhi ngây thơ hồn nhiên, dường như cũng không có mảy may nhận ra tình cảnh chỗ này gió mây biến hoá kỳ lạ, vừa đi tới bên cạnh Dương Khai liền bắt đầu nũng nịu.
- À... Thúc thúc cũng nhớ ngươi... Ái chà! Không được, ta khi nào thực sự trở thành thúc thúc ngươi vậy? Dương Khai có chút bất mãn nhìn Lâm Vận Nhi: - Gọi ca ca đi! Ta còn không có già như vậy đâu!
- Hì hì! Muốn ta gọi là tông chủ ca ca, vậy ca ca gọi Dương Viêm sư thúc là gì ha? Lâm Vận Nhi giảo hoạt nhìn Dương Khai, hỏi.
- Quên đi! Vậy cứ gọi thúc thúc đi! Dương Khai vuốt mồ hôi lạnh trên trán.
Xa xa, đám người Sa Hỗ, Liệt Không nhìn thấy thật không nói nên lời, thầm nghĩ lúc này là thời điểm gì, mà một lớn một nhỏ này còn không có chút đứng đắn như thế? Hơn nữa, nữ nhân mặc áo bào đen này là lai lịch gì? Rốt cuộc nàng làm thế nào xuất hiện?
U Ám Tinh này là thế nào vậy? Trước kia ngay cả Hư Vương Cảnh cũng không có, hôm nay lại hết cường giả này lại tới cường giả khác xông ra... khiến người ta cảm thấy thật khó tin.
- Tông chủ thúc thúc đánh không lại tên bại hoại kia sao? Lâm Vận Nhi ngẩng đầu nhìn nam nhân trung niên trên bầu trời, quay sang hỏi Dương Khai.
- Không phải là đối thủ của hắn! Dương Khai thản nhiên thừa nhận. Hắn ngay cả đối phương sâu cạn ra sao đều không nhìn ra, đừng nói chi là chiến đấu. Dù mình là Tinh Chủ của U Ám Tinh, chiếm cứ thiên thời địa lợi, mà nếu thật đánh nhau với người này, Dương Khai phỏng chừng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong thiên hạ này, cũng chỉ có một người có thể kiềm chế hắn!
Dương Khai đưa mắt nhìn sang Dương Viêm, sâu trong nội tâm trào ra khát vọng mãnh liệt, đó là khát vọng hướng tới võ đạo tối cao!
- Không quan trọng, Dương Viêm sư thúc sẽ thu thập hắn! Vận Nhi cũng sẽ tu luyện cho tốt, sau này nếu ai khi dễ thúc thúc, Vận Nhi sẽ ra mặt cho thúc thúc! Lâm Vận Nhi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ trổ mã không tệ, dáng vẻ thành khẩn bảo đảm.
- Ha ha... Vậy thì sau này đúng là ta phải dựa vào ngươi! Dương Khai cười to.
Trên bầu trời, nam nhân trung niên kia sau khi Dương Viêm hiện thân liền một mực lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác nữ nhân mặc áo bào đen đối diện này có một loại khí tức rất nguy hiểm, đó là một loại khí tức hắn không thể kháng cự, dường như chỉ cần mình vừa động thủ, kết quả sẽ rất thảm.
Dương Viêm lại một mặt ung dung, lạnh lùng nhìn hắn.
Mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán nam nhân trung niên chảy xuống, hắn hít sâu một hơi, cố ổn định tâm tình của mình, lúc này mới ôm quyền nói: - Xin hỏi các hạ là người phương nào?
- Không có liên quan với ngươi! Dương Viêm lạnh nhạt đáp, liếc nhìn văn lộ trên y phục đối phương, nhíu chân mày, nói: - Ngươi là người của Lạc Tinh Tông?
Nam nhân trung niên chấn động toàn thân, nhìn Dương Viêm không thể tin: - Các hạ biết sư môn của ta? Xem ra quả nhiên các hạ đến từ Tinh Giới, chẳng lẽ các hạ là phiến Tinh Vực này...
- Không phải! Dương Viêm không đợi hắn nói dứt lời, liền cắt ngang lời của hắn: - Niệm tình ngươi coi như hiểu chút lễ phép, tự mình thúc thủ chịu trói đi, bổn cung không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ!
- Muốn ta thúc thủ chịu trói? Nam nhân trung niên dường như nghe được chuyện cười gì, trên mặt lộ vẻ tàn khốc, cắn răng nói: - Ta không quản các hạ là người phương nào, nếu không phải người thủ hộ của Tinh Vực này, thì đừng vội xen vào việc của người khác! Vật được Ngột Thánh Phong ta coi trọng, cho tới bây giờ còn chưa từng sẩy tay!
- Vậy sao? Lần này chỉ sợ là ngươi phải thất vọng rồi! Có bổn cung ở đây, ngươi cái gì đều không lấy được, ngược lại sẽ vứt bỏ tính mạng! Dương Viêm vẫn một dáng vẻ lạnh nhạt, không đổi chút nào.
- Chẳng lẽ các hạ muốn đối nghịch với Lạc Tinh Tông ta? Ngột Thánh Phong cắn răng quát khẽ.
- Lạc Tinh Tông thì thế nào? Cho dù là lão già Vu Hạc Linh kia ở trước mặt bổn cung cũng không dám càn rỡ, chỉ bằng vào ngươi? Mở miệng là Lạc Tinh Tông, nghĩ là một cái Lạc Tinh Tông nhỏ nhoi có thể hù dọa bổn cung sao? Nực cười! Dương Viêm cười lạnh một tiếng...