Tử Vũ nghe vậy, cũng gật đầu nói: - Tổ sư, con không sợ hắn! Hắn chính là cái gối thêu hoa, không có bản lãnh gì lợi hại lắm!
Băng Vân còn chưa trả lời, Dương Khai lại cười ha ha một tiếng, nói: - Lòng tốt của Vũ sư muội ta ghi nhớ! Nếu hắn là cái gối thêu hoa, thì ta càng không cần phải sợ hắn, hãy nhìn sư huynh ta đánh hắn ngay mẹ của hắn đều không nhận ra!
Tử Vũ nghe ra ý hắn nói, không nhịn được cười khúc khích.
Băng Vân nói: - Không được khinh thường khinh địch, bản lãnh của ngươi ta có biết một chút, Phong Khê không thể nào là đối thủ của ngươi. Nhưng ta nhớ năm đó lúc Phong Huyền tấn thăng Đế Tôn tam tầng cảnh, cũng giống như ta từng ngưng luyện một quả Đế Tuyệt đan, nếu như quả Đế Tuyệt đan này ở trên tay Phong Khê, thì ngươi nhất định phải tốc chiến tốc thắng, không để cho hắn có nửa điểm cơ hội!
Dương Khai nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Phong Khê có bản lãnh lớn mấy đi nữa hắn cũng không sợ, nhưng đồ chơi Đế Tuyệt đan này hắn không thể không phòng bị. Chính hắn đã từng hai lần dùng Đế Tuyệt đan, mỗi một lần đều uy lực tuyệt luân, nếu như thật bị Phong Khê tế ra Đế Tuyệt đan, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nghĩ tới đây, Dương Khai gật gật đầu nói: - Ta nhớ kỹ!
- Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, nếu hắn vận dụng Đế Tuyệt đan, ta sẽ ra tay! Băng Vân còn nói thêm.
Dương Khai cười hì hì nói:
- Có Băng Vân tiền bối ở đây, tiểu tử an tâm rồi!
- Đi tới đi, nếu để bọn họ chờ lâu, không chừng lại nói bêu xấu cái gì! Băng Vân nói dứt lời liền dẫn mọi người bay tới hướng trung tâm Băng Luân Thành.
Động tĩnh bên này sớm đã kinh động toàn bộ võ giả Băng Luân Thành, tuy rằng rất nhiều người đều không rõ ngọn nguồn sự tình, nhưng thời khắc này mọi người cũng đều biết, Phong Khê thiếu tông chủ Vấn Tình Tông muốn nhất quyết phân cao thấp trên lôi đài với một võ giả thanh niên chưa từng ai biết đến.
Gần như toàn bộ võ giả Băng Luân Thành đều vọt tới hướng lôi đài, chờ đến lúc đám người Dương Khai, Băng Vân đi tới chỗ lôi đài, chỉ thấy trên trời dưới đất, bị ba bốn tầng võ giả bao kín không kẽ hở.
Lôi đài này thoạt nhìn cũng khí phái, dường như là thành chủ của Băng Luân Thành cố ý dựng nên cho các võ giả giải quyết ân oán; trên lôi đài có mấy chục tầng cấm chế lớn có nhỏ có, cho nên võ giả ở bên trong có thể buông tay buông chân, căn bản không cần lo lắng sẽ phá hỏng lôi đài.
Lôi đài chiếm diện tích cũng cực lớn, phương viên trăm trượng, có hình trứng; bốn phía lại xây tầng tầng đài cao, để dễ dàng cho người ngồi xem cuộc chiến.
Giờ khắc này, chỗ ngồi trên đài cao đã đầy nghẹt, mà còn không ngừng có người từ bốn phương tám hướng tới đây xem cuộc chiến.
Phong Khê sớm đã đứng ở giữa lôi đài, khóe miệng lộ vẻ cười lạnh nhàn nhạt, gương mặt cao thâm khó lường, vô cùng lớn lối.
Vừa thấy bóng Dương Khai đi tới, hắn còn đưa tay ra hiệu về hướng Dương Khai, sau đó chậm rãi rạch ngang chỗ cổ mình, bộ dáng phải giết chết Dương Khai mới hả giận.
- Nhất định phải cẩn thận! Băng Vân lại dặn dò bên tai Dương Khai một tiếng.
Dương Khai gật gật đầu, thân hình thoắt một cái, liền vọt lên lôi đài, đứng cách Phong Khê mười trượng, cách không nhìn nhau.
Bốn phía truyền đến một tràng tiếng xao động, rất nhiều người tò mò quan sát Dương Khai, chỉ chỉ chõ chõ về phía hắn, không biết rốt cuộc hắn là từ hang hóc nào toát ra, lại dám gặp nhau cùng thiếu chủ Vấn Tình Tông trên lôi đài này.
Còn có một số người biết chuyện, liền lan truyền ra chuyện xảy ra tại khách điếm bên kia trước đây.
Khi biết được Dương Khai lại từ trên tay tông chủ Vấn Tình Tông đánh cướp 1 tỉ nguyên tinh trung phẩm, hơn nữa đêm trước còn cướp của phó tông chủ cùng thiếu tông chủ 2 cái nhẫn không gian... đám người lập tức sôi trào.
Võ giả sinh sống trong Băng Luân Thành, đa số đều còn hướng lòng về phía Băng Tâm Cốc, dĩ nhiên là không thích Vấn Tình Tông, cho nên vừa nghe già trẻ ba người của Vấn Tình Tông ăn thua thiệt lớn trên tay Dương Khai như vậy, ai nấy đều tâm tình phấn chấn.
Tiếng bàn tán ầm ĩ bốn phía kia hội tụ như nước thủy triều, truyền vào trong tai Phong Khê, khiến sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, tâm tình không thể tránh khỏi xuất hiện một chút dao động.
Phong Huyền trên khán đài, lẳng lặng ngắm nhìn dường như đã nhận ra điểm này, liền quát lạnh một tiếng: - Khê nhi! Hôm nay nếu ngươi không thể nghiền xương tiểu tử này thành tro, thì ngươi không còn là thiếu tông chủ của bổn tông; nếu ngươi có thể làm được điểm này, ta bảo đảm ngươi có thể cưới được Tử Vũ cô nương!
Phong Khê vừa nghe nói, lập tức tinh thần tỉnh táo, sắc mặt kích động có chút ửng hồng, ngạo nghễ nói: - Phụ thân đại nhân yên tâm, con nhất định không phụ kỳ vọng, dùng máu tươi cùng thần hồn của tiểu tử này để rửa sạch sỉ nhục cho bổn tông, cho hắn biết kết quả đắc tội với người không nên đắc tội!
- Tốt lắm! Buông tay làm đi, không cần nương tay! Phong Huyền gật gật đầu hài lòng.
Trên lôi đài, Phong Khê trên mặt đầy vẻ thâm độc, lạnh lùng nhìn Dương Khai: - Tiểu tử, lời nói của gia phụ ngươi cũng nghe đấy, nếu không muốn vô duyên cớ chịu khổ, thì hiện tại quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi, bổn thiếu có thể cho ngươi chết một cách thống khoái... nếu không...
Hắn còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Dương Khai cách đó không xa bỗng nhiên thân hình nhoáng một cái, biến mất tại chỗ.
Phong Khê cả kinh thất sắc, vội vàng thúc giục thần niệm dò xét bốn phía, nhưng khiến hắn ngoài ý muốn là, bốn phía lại không có mảy may khí tức của Dương Khai, dường như người này đã biến mất trong thiên địa, hắn căn bản không thấy rõ rốt cuộc là Dương Khai biến mất như thế nào.
Ngay lúc hắn nghi thần nghi quỷ, bỗng dưng theo bản năng trong lòng nảy sinh một dự cảm nguy cơ, hắn không hề nghĩ ngợi quát to một tiếng, vận nguyên lực, bên ngoài thân liền xuất hiện một quầng sáng hình trứng, dường như một màn phòng hộ... hoàn toàn bao phủ hắn.
Đây không thể nghi ngờ là một kiện bí bảo phòng ngự cấp bậc cực cao, hơn nữa phòng thủ chính là kín không kẽ hở, không hề có góc chết.
Hắn vừa mới thúc giục uy năng của bí bảo phòng ngự bao quanh thân mình, Dương Khai liền giống như quỷ mị hiện ra ở trước mặt hắn, trên mặt đeo vẻ cười châm chọc, tung một quyền đập tới phía hắn.
Một quyền này vừa ra, gió nổi mây phun, thiên địa chấn động.
Phong Khê hoảng sợ biến sắc.
“Ầm” một tiếng, cả lôi đài tựa hồ đều lung lay một chút.
Phong Khê chỉ cảm thấy trước mặt một ngọn núi lớn đánh tới hướng mình, rồi một lực đạo khó có thể tưởng tượng khắc ngay lồng ngực của mình, chỉ thoáng cái làm cho khí huyết hắn quay cuồng, ngực đau đớn khó chịu, cả người không tự chủ bay ngả ra sau.
Quầng sáng phòng hộ của bí bảo phòng ngự kia, cũng dưới một quyền này lõm xuống, còn truyền ra một tràng tiếng “răng rắc” giòn tan.
Phong Khê biến sắc, vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bí bảo phòng hộ cấp bậc Đạo Nguyên thượng phẩm của mình, lại xuất hiện một vết nứt dài đến một xích!
Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, sâu trong nội tâm kinh hãi tột đỉnh.
Đây chính là bí bảo phòng ngự cấp Đạo Nguyên thượng phẩm a, một khi vận dụng uy năng, thì dù là mình đứng bất động để mặc cho võ giả cùng cấp công kích, trong vòng mười hô hấp cũng đừng nghĩ phá vỡ tầng phòng ngự.
Thế mà tiểu tử này là chuyện gì xảy ra, chỉ một quyền đã đánh cho bí bảo của mình nứt một đường, nếu trúng thêm một quyền, chẳng phải là sẽ bị phá hủy sao?
Phong Huyền ở trên khán đài đứng bật dậy, trợn trừng hai mắt, biến sắc.
Lão chính là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, Dương Khai vừa ra tay, lão liền nhận ra có điều không đúng, tiểu tử này dường như không phải là Đạo Nguyên Cảnh bình thường, con trai mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
- Tốc độ thật nhanh, lực lượng thật mạnh... tiểu tử này còn là người sao? Hộ Viễn cũng kinh hô một tiếng.
- Thiếu tông chủ bị một quyền đánh bay, người này rốt cuộc là lai lịch gì?
- Các ngươi nói xem, chẳng lẽ hắn đúng thật là... của Băng Vân tông chủ...
- Ngươi muốn chết à! Phong Huyền đại nhân có thể nói lời này, ngươi cũng dám nói!
Một đám Đế Tôn Cảnh đều là người biết hàng, mặc dù chỉ mới vừa giao phong, nhưng ở trong mắt mọi người, Phong Khê đã hoàn toàn không phải là đối thủ, bất luận là khí thế hay trên thực lực, Dương Khai đều trệt để áp chế Phong Khê, thắng lợi chỉ là chuyện sớm hay muộn!
Đám người Băng Tâm Cốc thời khắc này cũng là nhìn xem kinh dị liên tục, các nàng vốn đang toát một thân mồ hôi lo lắng cho Dương Khai, không biết Dương Khai đi lên sẽ có hậu quả gì, nhưng bây giờ vừa thấy, người ta căn bản không cần mình lo lắng a. Thực lực như vậy, dù là Tử Vũ cũng không bằng mà!
Cũng không biết hắn chỉ có thể bùng phát một lần thôi, hay là còn có dư lực.
Chúng nữ lén lút quay đầu nhìn thoáng qua Băng Vân, phát hiện nàng vẻ mặt lạnh nhạt bình thản, không có mảy may ý lo lắng cho Dương Khai, thế mới biết lúc trước là nhóm người mình suy nghĩ nhiều rồi!
Tôn Vân Tú nhớ lại trước đó mình còn đề nghị để Tử Vũ lên thay cho Dương Khai... không khỏi có chút hai má nóng rần lên.
- Trận chiến sinh tử ngươi cũng dám lải nhải dài dòng, hãy xem bổn thiếu đánh bể miệng của ngươi!
Trên lôi đài, Dương Khai sau một chiêu đắc thủ, thế không tha người, đuổi sát phía sau Phong Khê, trên quả đấm nở rộ hào quang năm màu, Ngũ Hành Bất Diệt Kiếm Khí toát ra, phun ra nuốt vào không chừng trên nắm tay của hắn.
Không xác định trong tay Phong Khê có hay không có Đế Tuyệt đan, thời khắc này Dương Khai cũng không thể ẩn giấu thực lực, chỉ phải tốc chiến tốc thắng, mau sớm giết chết Phong Khê, cho nên hắn căn bản không có mảy may ý nương tay.
Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm quanh quẩn trên quyền phong, ngũ hành tương sinh tương khắc, biến hóa khó lường, Dương Khai lần nữa hung hăng nện xuống.
Với thực lực của hắn hiện nay, đối phó với võ giả cùng cấp, ngay cả bí bảo cũng không cần tế ra.
Phong Khê thân hình không ổn định, trơ mắt nhìn một quyền của Dương Khai đập tới, cảm nhận được uy năng kinh khủng chứa trong đó, sắc mặt hắn tái nhợt. Một quyền trước hắn đã cảm nhận được Dương Khai kinh khủng, bí bảo phòng ngự của mình đều bị đánh nứt một khe hở, một quyền này nếu đập trúng, thì khẳng định bí bảo kia sẽ bị phá hủy, đến lúc đó mình không chết cũng bị thương nặng!
Hắn có lòng muốn muốn tế ra đòn sát thủ, nhưng bất đắc dĩ phát hiện khí huyết nơi ngực mình quay cuồng, không cách nào đề tụ được nguyên lực, trong kinh hãi hắn vội vàng hô to: - Phụ thân đại nhân cứu ta!
Trước sau thời gian không tới mười hô hấp, hắn đã không còn chút tự tin nắm chắc phần thắng trước đó, mà như một con chó nhà tang cầu cứu chủ nhân.
Phong Huyền trên khán đài, hẳn cũng nhìn ra không ổn, ngay lúc Phong Khê vừa mới hô lên kêu cứu liền ra tay, từ xa vươn tay chụp tới phía Dương Khai.
Bất kể như thế nào, lão cũng không thể để con trai của mình bị Dương Khai giết chết trước mặt nhiều người như vậy.
Băng Vân cười lạnh một tiếng: - Phong Huyền! Ba ngàn năm không thấy, da mặt ngươi vẫn dày như vậy! Tiểu bối tranh đấu, ngươi cũng không biết xấu hổ nhúng tay!
Trong lúc nói chuyện, bà vỗ nhẹ một chưởng về phía Phong Huyền.
- Băng Vân! Ngươi quả thực muốn là địch với bổn tọa ư? Phong Huyền giận dữ, nhưng không thể không thu tay để phòng ngự. Băng Vân cùng lão thực lực tương đương, nếu lão không phòng bị thế tất sẽ bị thương, nếu lão bị thương, thì Vấn Tình Tông có phiền toái rồi!
Hai người cách không chạm nhau một chiêu, dư ba va chạm giống như cuồng phong quét qua, làm cho vô số người lắc lư không đứng vững, cũng có người thực lực thấp liền hôn mê bất tỉnh...