Đế Uyển nếu là mặt mở ra hướng về toàn bộ Tinh Vực, như vậy Tô Nhan chỉ cần còn ở một chỗ nào đó trong Tinh Vực, là có thể có cơ hội đi vào trong đó, chỉ có điều Dương Khai cũng không rõ lắm, tu vi cảnh giới của nàng hiện nay ra sao, có đủ tư cách đi vào trong đó hay không? Cho dù đủ tư cách, thì có thể thuận lợi chiếm được một khối Đế Ngọc hay không?
Đủ loại nhân tố không thể xác định, để hai người có cơ hội chạm mặt ở chỗ này, có thể nói là cực kỳ bé nhỏ! Dù vậy, trong lòng Dương Khai cũng vẫn ôm một phần mong đợi.
Hai người bởi vì Âm Dương Hợp Hoan Công có thiên ty vạn lũ liên hệ không thể tách rời, nếu Tô Nhan thật sự có mặt ở nơi này, thì trong phạm vi nhất định có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, cũng không khó tìm.
Trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, Dương Khai đưa tay vuốt trên chiếc nhẫn một cái, một hạt châu sáng bóng, tản ra khí tức lạnh như băng xuất hiện trên lòng bàn tay.
Băng Hồn Châu của Tô Nhan! Châu còn người còn, châu nát người vong!
Viên Băng Hồn Châu này là Thiên Nguyệt giao cho hắn, mặc dù khoảng cách ngưng luyện nó đã qua nhiều năm, nhưng trên hạt châu kia vẫn còn lưu lại khí tức khiến Dương Khai lưu luyến, cảm thụ được trong hạt châu trên lòng bàn tay kia phát ra hơi lạnh, ánh mắt Dương Khai từ từ trở nên nhu hòa, nỗi lòng nhanh chóng ổn định lại.
Thu hạt châu vào lại nhẫn không gian, Dương Khai thét dài một tiếng, như tiếng long ngâm cuồn cuộn truyền thẳng lên tận trời, phát tiết nỗi buồn phiền cuối cùng trong lòng, tiếp đó thân hình hắn nhanh như tia chớp bay đến vị trí Đế Uyển.
Một ngày sau, Dương Khai vẫn còn đang bay nhanh trên thảo nguyên, cảnh sắc chung quanh dường như cũng không có biến hóa bao nhiêu, có thể thấy địa phương quỷ dị này chiếm diện tích lớn biết bao.
Bên đường Dương Khai bay qua, thật ra không gặp phải hung hiểm gì, tuy nói giờ này võ giả đi vào Đế Uyển số lượng không ít, nhưng phân tán ở địa phương rộng lớn như vậy, mọi người cũng khó mà gặp nhau.
Thật ra trên thảo nguyên, thường xuất hiện một số yêu thú cổ quái kỳ lạ, mỗi một con thoạt nhìn đều không dễ chọc, hoặc là yêu khí ngất trời, thực lực xuất chúng, hoặc là giỏi về bỏ chạy, không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội tới gần.
Dương Khai cũng không có ý muốn lãng phí thời gian với đám yêu thú này, hiện tại hắn chỉ muốn tìm người để dò xét, rốt cuộc hướng đi của mình có sai lầm hay không.
Trong lúc bay đi, Dương Khai phóng thần niệm ra khắp bốn phía.
Sau một nén nhang, Dương Khai bỗng nhiên dừng lại, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng: ở vị trí bên trái cách mình không xa, rõ ràng có khí tức của người sống truyền đến, hơn nữa số lượng còn không ít.
Vừa lúc đi tìm hiểu một chút, Dương Khai quyết định chủ ý, liền đổi hướng bay về phía đó.
Sau chừng cạn một chung trà, Dương Khai đã tới gần vị trí của những người đó, phóng mắt nhìn tới, hắn không khỏi sửng sốt, nhìn chằm chằm vào một vị trí, trên mặt lộ vẻ hứng thú.
Nguyên nhân không gì khác, hắn không ngờ ở chỗ này lại phát hiện dấu vết của cấm chế và trận pháp.
Chính trên vị trí ánh mắt hắn đang quan sát, có một tầng quầng sáng năng lượng như ẩn như hiện, dường như bởi vì bị công kích nên xuất hiện một chút sơ hở, mà trong lúc quầng sáng năng lượng lóe lên như ẩn như hiện, cảnh sắc bao phủ bên trong quầng sáng kia cũng phát sinh một vài biến hóa rất nhỏ.
“Ảo trận!” Dương Khai cau chân mày lại, cẩn thận đánh giá.
Địa hình nơi này tương đối đặc thù, tuy rằng còn là thảo nguyên, nhưng có một ngọn núi cao hình tròn tọa lạc chỗ này, mắt thường nhìn tới, sơn cốc bên trong ngọn núi cao hình tròn kia cũng không có gì kỳ lạ, tuy rằng cỏ cây xanh biếc, nhưng cũng không có linh thảo diệu dược gì.
Thế nhưng hết thảy khẳng định đều là biểu hiện giả dối mà thôi. Bởi vì lúc quầng sáng năng lượng ở đó lóe lên, cảnh sắc bên trong sơn cốc cũng phát sinh biến hóa.
Không phải chứ? Vận may của mình tốt như vậy sao?
Dương Khai chậc chậc lấy làm kỳ, một ngày trước mình mới nghe Mẫn Sa nói, trên thảo nguyên này có không ít động phủ bí ẩn, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp phải.
Sơn cốc kia, rõ ràng chính là một chỗ động phủ bí ẩn! Điểm này là không nghi ngờ chút nào, nếu không cũng không cần thiết ở vòng ngoài bố trí ảo trận để mê hoặc tầm mắt của người khác, bất quá lại bị người phát hiện, còn bị công kích cho nên nó mới lộ ra.
Giờ này, có tất cả hai nhóm người tụ tập nơi này, nhân số cũng không nhiều, một bên bốn người, một bên ba người, đều có một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh dẫn đầu, còn lại đều là Phản Hư nhất, lưỡng tầng cảnh.
Ở gần sát cấm chế sơn cốc chính là một phương nhân số tương đối ít, thuần một sắc là nữ nhân.
Thời điểm Dương Khai quét ánh mắt lướt qua ba nữ nhân này, không khỏi nhướn mày lên như có điều suy nghĩ. Ba nữ nhân này đều mặc một thân cung trang trắng tinh, xem ra là xuất thân cùng một tông môn, tư sắc xuất chúng, dù là nữ nhân lớn tuổi nhất kia cũng phong thái vô cùng xinh đẹp, hai người còn lại cũng đều thân mình uyển chuyển, mỗi người một vẻ.
Có thể làm cho Dương Khai để ý, cũng không phải là sắc đẹp của các nàng, mà là khí chất của các nàng.
Trong sáng nhưng lạnh lùng, cao ngạo nhưng đơn độc, dường như có chút bất cận nhân tình, có chút từ chối người từ ngoài ngàn dặm... bên trong thân hình mềm mại phát ra khí tức cũng cực kỳ băng lạnh!
Loại khí chất này khiến Dương Khai có cảm giác quen thuộc và thân thiết, chính là khí chất của các nàng không khác gì khí chất trên người Tô Nhan!
Mà võ giả bên kia, cũng xuất thân cùng một tông môn, mặc một thân y phục màu đỏ như lửa, giống như ngọn lửa thiêu đốt! Ba nam một nữ, tất cả đều không có hảo ý nhìn về phía ba nữ đối diện.
Mặc dù Dương Khai mới vừa chạy đến, cũng chỉ quan sát vài lần, nhưng rất nhanh hiểu rõ tình huống trước mắt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhất định là ba nữ nhân này phát hiện động phủ bí ẩn trước, lúc đang công kích cấm chế, bị nhóm người kia phát hiện, chạy tới đây tranh giành.
Bất quá bởi vì nhân số và thực lực của song phương không chênh lệch lắm, cho nên mới giằng co tới giờ, bên nào cũng không có ý muốn ra tay trước! Bình thường các võ giả gặp phải tình huống như vậy, phương pháp giải quyết không ngoài hai loại.
Một loại là song phương sống mái với nhau, không chết không thôi, lưu lại một phương độc chiếm tất cả chỗ tốt.
Một loại khác là song phương tạm thời đạt thành hiệp nghị, cùng nhau thăm dò, sau khi thu được chỗ tốt sẽ thương nghị cách phân phối.
Ngoài ra, không có khả năng nào khác.
Dương Khai quan sát theo thái độ của hai bên, cảm thấy có khả năng là loại thứ nhất, bởi vì lúc này hai bên đang đối diện nhau, trong ánh mắt đều lóe ra vẻ phẫn nộ đầy cừu hận, dường như hai bên đã biết nhau từ trước, hơn nữa hiềm khích còn rất sâu xa.
Cũng không biết bọn họ đến từ tinh tú nào.
“Thật có hứng thú!” Dương Khai vui mừng trong lòng, nếu như người hai phe này thật sự liên thủ, như vậy khẳng định mình phải lấy một địch bảy, còn có hai vị Phản Hư tam tầng cảnh, Dương Khai còn không tự đại đến mức, vì một chỗ động phủ bí ẩn không xác định có bao nhiêu chỗ tốt mà đấu với cả hai bên bọn họ... điều đó rõ ràng là không có lý trí.
Tuy nhiên nếu như xác định có đủ chỗ tốt, Dương Khai cũng không ngại hoạt động gân cốt, thử xem có không lấy được hạt dẻ trong lò lửa.
Tuy rằng ba nữ nhân kia làm cho Dương Khai có cảm giác hơi thân thiết, nhưng mọi người là khách lạ gặp nhau, nửa điểm giao tình cũng không có, dĩ nhiên Dương Khai không có ý muốn trượng nghĩa xuất thủ, chỉ hy vọng bọn họ đánh nhau càng nhanh càng tốt.
Nhưng hiện trường lại làm cho Dương Khai thất vọng, song phương cũng không có ý muốn ra tay, ngược lại bởi vì hắn đến làm cho thế cục vốn đang vi diệu xuất hiện một chuyển biến khác.
Ngay lúc Dương Khai tới đây, tự nhiên bảy người đều phát hiện, nhưng sau khi nhận ra Dương Khai chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh, thì tất cả đều nhẹ nhàng thở ra, thậm chí võ giả bên mặc quần áo đỏ kia, còn toát ra vẻ khinh thường.
Người đầu lĩnh kia là nam nhân đầu trọc, thoạt nhìn rất hung hãn, hắn liếc mắt lạnh lùng quan sát Dương Khai một cái, thấy hắn không ngờ không có ý chủ động lui đi, ngược lại ở lại, không khỏi sắc mặt lạnh xuống, quát mắng: - Tiểu tử, chỗ này không có chuyện của ngươi, nếu không muốn chết thì cút xa đi!
Dương Khai nghe nói vậy, khẽ nhếch khóe miệng cười nhạt, cũng không có sợ hãi chút nào, ngược lại thần thái càng lạnh nhạt.
Mà nữ nhân dẫn đầu ăn mặc kiểu thiếu phụ ở đối diện thì lại nhướn đôi chân mày to, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện ra vẻ vui mừng.
Phía bên nàng chỉ có ba người, tuy rằng thực lực không kém bao nhiêu so với đối phương, nhưng dù sao nhân số ít hơn. Giờ này thấy nam nhân đầu trọc bên kia uy hiếp Dương Khai không chút lưu tình, không khỏi đảo con ngươi một vòng, nổi lên tâm tư muốn lôi kéo Dương Khai.
Chỉ cần Dương Khai chịu gia nhập liên minh các nàng bên này, thì nhân số chênh lệch sẽ lập tức bị san bằng, bên mình không có gì phải lo lắng nữa.
Phản Hư nhất tầng cảnh tuy rằng thực lực không cao, nhưng dầu gì cũng là một võ giả Phản Hư Cảnh, ở thời khắc mấu chốt này, khẳng định có thể phát ra tác dụng.
Vừa nghĩ đến đây, thiếu phụ kia không chút do dự, nhìn nam nhân đầu trọc hừ lạnh một tiếng: - Khổng Văn Đống ngươi khẩu khí thật lớn, có bổn cung ở chỗ này, ngươi cho là ngươi còn có bản lãnh đánh bị thương người vô tội sao?
Sau khi nói xong, còn hướng về phía Dương Khai nhẹ nhàng gật gật đầu, ôn tồn nói: - Tiểu huynh đệ không cần phải sợ, chỉ cần ta còn sống, hắn không có cách nào làm gì tiểu huynh đệ!
- A a... Dương Khai cười khan một tiếng, gương mặt không nói nên lời.
Trong lời nói của thiếu phụ này ý lôi kéo như thế đúng là không còn gì rõ ràng hơn, với tâm cơ của hắn sao còn không biết đối phương có ý gì, rõ ràng là muốn mượn lực lượng của mình trợ giúp, nếu không nàng đâu cần gì che chở một người ngoài không hề quen biết như thế.
Bất quá xem theo đối thoại giữa song phương, người của hai phe này quả nhiên là biết nhau, hơn nữa vốn đã có thù oán từ trước.
- Tiện tỳ đê tiện! Nam nhân đầu trọc kia cười khinh bỉ: - Ngươi có khả năng này sao? Nói Khổng mỗ khẩu khí lớn, ta xem ra giọng điệu của ngươi cũng không nhỏ!
Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn vào Dương Khai, hung tợn nói: - Tiểu tử, cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, không muốn chết thì cút nhanh đi! Ngươi đừng tưởng rằng tiện tỳ đê tiện này thật có thể bảo vệ được ngươi, cuốn vào tranh đấu giữa Hỏa Diệu Tông ta cùng Băng Tâm Cốc của nàng, kết quả chờ đợi ngươi chỉ có nước tan xương nát thịt!
Hỏa Diệu Tông, Băng Tâm Cốc... Dương Khai nhướn mày kinh ngạc. Tuy rằng chưa từng nghe nói qua hai thế lực này, nhưng theo ý của cái tên cũng có chút thủy hỏa bất dung, không trách được song phương gặp mặt liền bạt kiếm giương cung.
Bất quá ngược lại hắn cũng không có xem uy hiếp của Khổng Văn Đống kia vào đâu, với thực lực của mình hiện nay, muốn miểu sát mình trừ phi là cường giả Hư Vương Cảnh ra tay, còn Phản Hư Cảnh là không có bản lãnh này.
Thiếu phụ kia mỉm cười, vuốt tóc, bình thản nói: - Khổng Văn Đống, ngươi đúng là càng sống càng tụt lùi, giờ này cũng chỉ biết nói ra uy hiếp người khác sao? Tiểu huynh đệ không cần sợ hắn! Hỏa Diệu Tông tuy rằng không tầm thường, nhưng Băng Tâm Cốc ta cũng không phải dễ khi dễ, nếu tiểu huynh đệ đồng ý ra tay giúp đám người thiếp một lần, thiếp có thể cấp cho tiểu huynh đệ một chút chỗ tốt, thế nào?
Nghe nàng ta nói như vậy, Khổng Văn Đống nhướn mày, Dương Khai thì lại hưng phấn, làm ra một bộ dáng người chết vì tiền chim chết vì ăn, cười hì hì hỏi: - Không biết có chỗ tốt gì?
Thiếu phụ nét mặt tươi cười như hoa, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: - Đan dược, thánh tinh, như thế nào?
Dương Khai cười xì một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
Đan dược, thánh tinh đối với Phản Hư nhất tầng cảnh khác có khả năng có lực hấp dẫn không nhỏ, nhưng đối với hắn thì lại nửa điểm dụ hoặc cũng không có...