Vũ Luyện Điên Phong

Chương 501: Chương 501: Động vào chỗ không nên động.




Nghĩ đi nghĩ lại, Thủy Linh vẫn không thể ngưng tụ chân nguyên.

- Thể chất của ngươi là gì?

Dương Khai hướng về phía nàng. Nghe lời nói của nàng, Dương Khai lập tức hiểu ra rằng nữ tử trước mặt cũng là người có thể chất đặc thù.

Thể chất đặc thù, Dương Khai từ trước đến giờ mới chỉ thấy duy nhất tiểu sư tỷ có. Loại thể chất này từ khi mới sinh đã có, là do trời ban, rất khó xuất hiện, hơn nữa, mỗi loại thể chất đặc thù đều có tác dụng khác nhau, hai người có thể chất giống nhau là cực kỳ hiếm.

Thể chất của tiểu sư tỷ đặc biệt phù hợp với việc chế thuốc. Hiện giờ lại xuất hiện một người có thể chất đặc thù, Dương Khai đương nhiên vô cùng hứng thù, muốn biết thêm một chút chi tiết.

Thủy Linh cảnh giác nhìn Dương Khai, có vẻ không muốn trả lời.

Cũng giống như Hạ Ngưng Thường muốn giữ bí mật chuyện có Linh Dược thánh thể, thể chất của Thủy Linh cũng là chuyện mà nàng cố gắng giữ bí mật.Nhưng hiện giờ nàng đang ở trong tay đối phương, cũng không thể không cúi đầu.

Chần chừ một lúc lâu, Thủy Linh mới chậm rãi nói:

- Thủy Linh chi thể.

Dương Khai khẽ gật đầu, biết nàng không lừa hắn, qua nhiều lần biểu hiện của nàng thì thể chất của nàng hẳn có liên quan đến nước. Hơn nữa, có thể nàng cũng được đặt tên theo đó.

- Có gì đặc biệt không?

Dương Khai vẻ mặt ôn hòa hỏi.

- Ta có thể đem thân thể hóa thành nước.

Thủy Linh nói xong liền ngưng tụ chân nguyên thể hiện một phen. Dương Khai cũng không cần đề phòng nàng, mấy cặp mắt trong phòng nhìn chăm chú. Thân hình nhỏ nhắn với mái tóc màu lam nhạt của nàng dần trở nên trong suốt như nước, chỉ còn lại hình dáng người, dần dần biến thành một quả bóng nước.

Ngay cả người điềm tĩnh như Ảnh Cửu cũng không kìm được mà há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.

- Năng lực không chỉ như vậy chứ?

Dương Khai mỉm cười, đưa tay chạm vào quả bóng nước trước mặt.

“Bùm” một tiếng, quả bóng nước bống nhiên nổ tung, hơi nước tản ra xung quanh. Thân hình quỷ dị của Thủy Linh lại hiện ra bên cạnh Dương Khai, mặt đỏ bừng, hai tay ôm lấy chỗ bộ ngực, nghiến răng giận dữ, dường như nàng đang tức giận đến mức run lên.

Dương Khai ngạc nhiên, vuốt vuốt mấy ngón tay của mình, nhướn mày nói:

- Động vào chỗ không nên động sao?

- Ngươi còn dám nói!

Thủy Linh gào lên, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.

- Ta không cố ý, hơn nữa… chẳng có cảm giác gì cả.

Dương Khai thần sắc bình tĩnh, vừa rồi hắn cũng chỉ cảm thấy mình chạm vào một dòng nước, cũng không có cảm giác chạm vào thân thể nữ nhân. Nhưng đối với Thủy Linh, e rằng không phải như vậy, bằng không nàng đã không nổi giận như vậy.

- Ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Thủy Linh nói xong, ánh mắt cực kỳ thù hận.

- Người nhớ ta có rất nhiều.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, không thèm để ý tới.

- Tuy nhiên những người đó đều không có kết cục tốt đẹp. Nói tiếp đi, năng lực biến thành nước của ngươi, ta rất muốn biết.

Thấy vẻ mặt của hắn như không có chuyện gì, xem chừng đã bỏ qua chuyện vô lễ vừa rồi, Thủy Linh không khỏi cảm thấy vô lực.

Nàng chưa từng thấy một nam nhân không biết xấu hổ như vậy, đúng là đã đem toàn bộ tu vị để luyện da mặt.

- Không có tâm trạng nói.

Thủy Linh hừ lạnh một tiếng.

- Muốn chém muốn giết tùy ngươi.

Dương Khai gãi gãi trán, biết cử chỉ vô tâm vừa rồi đã thực sự chọc giận đối phương, cũng không muốn bức bách nàng. Hắn dè chừng nữ tử thần bí này chỉ vì trước đây không biết mục đích và xuất thân của nàng.

Hiện giờ sau khi đã biết, cũng không thể không lưu tâm, chỉ cần nàng không phải thủ hạ của mấy vị huynh trưởng, chỉ cần nàng không phải muốn hạ độc thủ với Hạ Ngưng Thường, Dương Khai cũng sẽ không làm khó nàng.

- Còn có gì muốn hỏi không? Nếu không còn gì để hỏi thì ta đi đây.

Dương Khai lắc đầu.

Thủy Linh kinh ngạc chớp mắt một cái, không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy. Chợt nàng giơ tay nói thẳng:

- Trả tóc lại cho ta.

- Điều này không thể.

Dương Khai khẽ cười.

- Ngươi có thể đi, ta không ngăn cản ngươi, nhưng thứ này nhất định phải ở trong tay ta. Bởi vì ta không biết những lời vừa rồi của ngươi là thật hay giả, ta cũng không biết sau này ngươi có tới chỗ ta gây sóng gió hay không!

- Sao ngươi có thể làm vậy chứ?

Thủy Linh buồn bực.

- Ngươi cầm thứ đó, cả đời này ta cũng không thoát khỏi sự khống chế của ngươi, lại còn lớn tiếng nói sẽ thả ta, ta có thể đi đâu được chứ?

- Tùy ngươi, chỉ cần không đến phủ ta quấy rối là được. Trời đất bao la, ngươi muốn đi đâu thì đi.

Dừng một lát, Dương Khai mỉm cười:

- Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý phục vụ ta thì ta rất hoan nghênh đấy.

- Phục vụ ngươi?

Thủy Linh cười rộ lên một cách mỉa mai.

- Ngươi có tư cách này sao?

- Nếu không phục vụ thì chúng ta cũng có thể hợp tác, chỉ cần ngươi đồng ý ở lại thì chuyện gì cũng có thể thương lượng.

Dương Khai tiếp tục thuyết phục.

- Chỉ có quỷ mới muốn ở lại!

Thủy Linh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Nàng ngầm ngưng tụ một phần chân nguyên, đề phòng Dương Khai nói dối trắng trợn, đánh lén mình.

Nhưng cho đến khi nàng rời khỏi Dương Khai phủ, phía sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, đối phương hiển nhiên cũng không muốn làm khó nàng.

Quay đầu lại nhìn một cái, Thủy Linh không khỏi tức giận dậm chân. Đây đúng là một sự thua thiệt lớn, chẳng những không thoát khỏi sự khống chế của đối phương mà ngay cả thân thể thuần khiết của mình cũng bị kẻ khác sờ soạng, đương sự còn nói chẳng có cảm giác gì!

Thật đúng là tức chết đi được!

Còn nữa, hình nhân kia rốt cuộc là do ai tạo ra? Sao có thể gắn liền với tinh thần của mình?

Tên chết tiệt khốn kiếp, sớm muộn gì ta cũng phải giết hắn! Thủy Linh âm thầm nảy sinh suy nghĩ ác độc.

Trong phủ, Dương Khai đứng lên, tâm trạng lo lắng trong mấy ngày gần đây đã được giải tỏa.

- Thiếu chủ, tại sao không giữ nàng ta lại? Năng lực của nàng nếu biết cách phát huy thì rất có lợi với ngài.

Địa Ma có phần thắc mắc hỏi.

- Dưa hái xanh không ngọt.

Dương Khai lắc lắc đầu, tung tung hình nhân trên tay, nói:

- Dựa vào thứ này, ta quả thật có thể cưỡng ép nàng ở lại, nhưng sau đó thì sao? Nếu chẳng may nàng có ý định trả thù, làm loạn ở phủ thì ai có thể áp chế được nàng?

- Nếu đánh nhau, khẳng định nàng không phải đối thủ của lão nô, thậm chí vài vị huyết tùy tùng trong phủ cũng có thể thắng được nàng, nhưng thể chất của nàng quả thật khiến người ta phải đau đầu.

Địa Ma gật đầu, thân thể của Thủy Linh quả thật rất quỷ dị.

Nếu không phải ngày đó Dương Khai dùng Phá Kính Hồ chém đứt một nắm tóc thì Địa Ma cũng không có biện pháp đối phó với Thủy Linh.

- Huống chi, chỉ cần có thứ này, nàng cũng sẽ không đi quá xa khỏi ta, sau này lúc nào muốn dùng nàng còn sợ nàng không khuất phục sao?

Dương Khai cười.

- Thiếu chủ thật cao kiến.

Địa Ma cảm thấy lạnh người, không khỏi cảm thấy lo lắng cho Thủy Linh. Nha đầu kia xem ra đã tin lời Dương Khai, nghĩ rằng nàng và Dương Khai từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng, chẳng ngờ Dương Khai chỉ muốn biến nàng thành kẻ chỉ đâu đánh đó mà thôi.

- Mười chín tuổi, Thần Du cảnh tầng tám…

Dương Khai lầm bầm, hít sâu một hơi, trong ánh mắt không khỏi toát lên vẻ trông đợi. Thủy Thần Điện này, rốt cuộc là thế lực như thế nào? Không ngờ có thể nuôi dưỡng được thiên tài như vậy, hơn nữa Thủy Linh còn nói nàng chỉ xếp hạng ba trong Thủy Thần Điện.

Điều này có nghĩa là, trong Thủy Thần Điện còn có ít nhất hai người có cùng cấp bậc với Thủy Linh, thậm chí còn lợi hại hơn nàng.

Trong thiên hạ này lại tồn tại một thế lực như vậy! Dương Khai không khỏi nảy sinh ham muốn tới đó học hỏi một phen.

- Mộng chưởng quầy!

Trầm ngâm hồi lâu, Dương Khai mới đột nhiên gọi một tiếng.

Giọng nói của Mộng Vô Nhai lập tức truyền vào tai hắn:

- Đừng nên hỏi gì, lúc nào nên nói với ngươi, lão phu tự nhiên sẽ nói, còn hiện giờ ngươi mau chóng đột phá Thần Du cảnh đi.

- Được.

Dương Khai thở dài.

Việc đêm nay giao chiến cùng Thủy Linh, ngoại trừ Mộng Vô Nhai, Địa Ma và Ảnh Cửu, trong quý phủ không có bất kỳ ai biết được. Có lẽ vài vị huyết tùy tùng thực lực cường đại cũng điều tra được một chút động tĩnh ở đây, nhưng không có sự cho phép của Dương Khai, bọn họ cũng không dám tùy tiện tiếp cận, đương nhiên không thể nắm rõ nội tình bên trong.

Sau đêm đó, Dương Khai tuyên bố bế quan để chuẩn bị đột phá Thần Du cảnh. Thu Ức Mộng tiếp quản toàn bộ mọi việc lớn nhỏ trong phủ.

Hiện giờ thế cục đoạt đích chi chiến khó bề phân định. Dương Khai chỉ có thể sử dụng được hai vị huyết tùy tùng, mặc dù hắn đang có ưu thế rất lớn về tài lực, vật lực, nhưng nhân lực bên Dương Chiếu phủ đã vượt qua Dương Khai không ít.

Tùy tiện hành động chỉ khiến cho kẻ thù thừa cơ tấn công, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, Dương Khai cũng không muốn phân thắng bại với Dương Chiếu, chỉ dặn Thu Ức Mộng có thể dẫn người đi quấy rối Dương Chiếu.

Bên phía đại ca Dương Uy tuy thực lực cũng không yếu, nhưng lại khá thấp, không thể nghi ngờ chính là người yếu nhất trong số ba huynh đệ, đã sớm bị thế nhân loại khỏi danh sách có thể đạt được thắng lợi cuối cùng ở đoạt đích chi chiến.

Mọi ánh mắt đầu tập trung vào hai người Dương Khai và Dương Chiếu. Gia chủ kế nhiệm của Dương gia tất nhiên sẽ là một trong hai người này.

Nhưng đối với Dương Khai và Dương Chiếu mà nói, chẳng ai muốn đi tấn công Dương Uy, mặc dù bọn họ có thừa khả năng và thực lực.

Thứ nhất, tấn công Dương Uy tất nhiên sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ, sẽ làm suy yếu thực lực bản thân.

Thứ hai, sau khi đánh hạ Dương Uy, hai huyết tùy tùng ở bên cạnh Dương Uy cũng không thể trở thành trợ lực trong đoạt đích chi chiến. Những đồng minh của Dương Uy chắc chắn cũng sẽ chọn gia nhập vào phe bên kia, khiến quân địch càng thêm lớn mạnh.

Sự thay đổi này nói không chừng có thể xoay chuyển cục diện của đoạt đích chi chiến.

Chính vì có chế ước như vậy, cho nên tuy Dương Uy thực lực yếu nhất nhưng cũng là chỗ an toàn nhất.

Thậm chí còn có khả năng là Dương Chiếu và Dương Khai hai người lưỡng bại câu thương, còn Dương Uy ngư ông đắc lợi! Điều này không phải ai cũng có thể nhận thấy được, chỉ có nhân tài biết nhìn xa trông rộng mới có thể nhìn ra được.

Nhoáng một cái, đã hai tháng trôi qua!

Mà sau sự kiện chiến thành lần trước cũng đã yên tĩnh suốt hai tháng.

Thỉnh thoảng, một vài người có phát sinh giao chiến nhỏ, nhưng đều biết kiềm chế, vẫn chưa xuất hiện quá nhiều thương vong.

Càng về sau, những thành viên của những thế lực tham dự đoạt đích chi chiến đều đang cố gắng tập luyện, nâng cao thực lực bản thân.

Dương Khai phủ trải qua hai tháng phát triển, mặc dù không có sự thay đổi thuộc hạ, nhưng thực lực cũng đã tăng lên không ít.

Mỗi ngày đều có Huyền đan dùng, còn có bảo khí tông, luyện khí sư đến tinh luyện bí bảo, thực lực mà còn trì trệ không thăng tiến thì rất kỳ cục rồi.

Mỗi ngày đều có rất nhiều người luyện võ đột phá võ công bản thân, tấn thăng đến tầng tiếp theo. Mà trong khoảng thời gian này, lại có rất nhiều người trẻ tuổi cũng tấn thăng đến Thần Du cảnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.