Vũ Luyện Điên Phong

Chương 180: Chương 180: Du Ngạo Tình.




Nghe thấy Du Tu Bình hỏi thăm, khuôn mặt Du Ngạo Tình lộ vẻ không kiên nhẫn cùng chán ghét, cắn răng nói:

- Y chỉ mong sao quấn bên cạnh con.

- Ha ha, không thích y à?

Du Tu Bình nở một nụ cười hỏi.

- Người nói đi?

Du Ngạo Tình tức giận mà hỏi lại một câu.

- Nhịn một chút, chuyện lần này, còn phải dựa vào y mới được. Tuy Miêu Hóa Thành đã dâng bản đồ lên, nhưng rất nhiều nghiên cứu tâm đắc trong những năm này, y đều không nói cho chúng ta biết mà truyền thụ hết cho Miêu Lâm. Cho nên muốn tìm được ẩn đảo, ắt không thể thiếu Miêu Lâm.

Du Tu Bình nhẹ nhàng an ủi.

Khuôn mặt Du Ngạo Tình đau khổ, khẽ lắc cánh tay Du Tu Bình:

- Phụ thân, y là loại người gì, người cũng không phải không biết. Lúc sáng lại còn động thủ động cước với con. Nếu không phải người liên tục căn dặn, con đã sớm vứt y xuống biển rồi.

Sắc mặt Du Tu Bình lạnh lùng:

- Y động thủ động cước với con?

- Vâng!

Du Ngạo Tình cảm thấy rất ủy khuất. Trước chuyện này, nàng căn bản chưa từng nghe nói qua cái tên Miêu Lâm này, nhưng bởi vì chuyện lần này, nàng lại phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trấn an Miêu Lâm cho thật tốt. Đối với người tâm cao khí ngạo, kiêu căng ngạo mạn như Du Ngạo Tình mà nói thì chuyện này không khác gì một loại tra tấn.

- Ủy khuất cho con rồi!

Sắc mặt Du Tu Bình cũng khó coi. Du Ngạo Tình là nữ nhi của y, đương nhiên y xem như trân bảo, cũng hy vọng sau này nàng được gả cho một nhân trung chi long, sống cả đời hạnh phúc. Thứ nhất Miêu Lâm hoàn toàn không có nhân mạch, thứ hai không có tư chất, thứ ba không có thực lực. Nếu trước kia thì xách giày cho nữ nhi của y cũng không xứng, nhưng lúc này vì muốn moi tin tức từ miệng Miêu Lâm, cũng chỉ còn cách để nữ nhi hi sinh nhan sắc.

- Yên tâm, đợi tìm được ẩn đảo, phụ thân nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con!

Du Tu Bình trấn an.

- Hy vọng tìm được sớm một chút.

Du Ngạo Tình nghiến răng nghiến lợi:

- Đợi đến khi tìm được chỗ đó, con muốn vứt y xuống biển!

- Con vui là được!

Du Tu Bình mỉm cười, không chút phật lòng. Dường như việc mà nữ nhi của mình nói đến chỉ là ném một con gia súc mà thôi.

Miêu Hóa Thành của Hải Thành e là như thế nào cũng không nghĩ sự tình lại phát triển đến mức này. Y dâng hải đồ lên, ý định ban đầu cũng chỉ để nhi tử của mình có một tiền đồ tốt, để Vân Hà Tông coi trọng Miêu Lâm mà thôi.

Bề trên của Vân Hà Tông cũng đã đáp ứng thỉnh cầu của Miêu Hóa Thành, muốn đem Miêu Lâm làm trọng điểm để đào tạo. Nhưng không ngờ Miêu Lâm không biết tự lượng sức mình, lại cho là mình rất có bản lĩnh, để ý đến Du Ngạo Tình.

Đây căn bản là đùa với lửa mà.

Đang nói chuyện, Du Tu Bình đột nhiên nói:

- Tiểu tử kia đã tới, con…nếu thực sự không muốn gặp thì tránh đi một chút, nhưng nhớ kỹ, không cần phải nổi giận với y.

- Con biết rồi.

Bộ ngực sữa của Du Ngạo Tình phập phồng, hít một hơi thật sâu.

Du Tu Bình nhanh chóng rời đi. Một lát sau, một người thanh niên độ hơn hai mươi tuổi đi lên boong thuyền, trên mặt hiện ra một tia kỳ vọng, nhìn quanh bốn phía. Sau khi nhìn thấy Du Ngạo Tình đứng bên cạnh mạn thuyền, vẻ mặt không khỏi vui mừng, vội vàng chạy tới.

Đây chính là Miêu Lâm sao?

Dương Khai ghi nhớ tướng mạo của y, trên mặt không một chút biểu lộ nào.

Vị tiểu thư Khương gia kia, chính vì không muốn bị y làm nhục cho nên mới cắn lưỡi tự vẫn.

Nói về Miêu Lâm, tướng mạo cũng tuấn tú lịch sự, ngoại trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt, bước chân có chút phù phiếm ra, những thứ khác đều không tệ. Người như vậy, nếu nói là một võ giả, còn không bằng nói là một thiếu gia quần là áo lượt trầm mê trong tửu sắc.

Dù sao ở Hải Thành, Miêu gia vẫn được coi là có chút thực lực, cũng đủ duy trì cho y ở bên ngoài tìm hoa uống rượu.

Y đi đến bên cạnh Du Ngạo Tình, tình cảm ái mộ trong đôi mắt không thèm che dấu, vô cùng thâm tình, ôn nhu nói:

- Tình sư tỷ, trên boong thuyền gió lớn, coi chừng bị lạnh.

Trong lòng Du Ngạo Tình lúc này chán ghét muốn chết, nhưng lại không thể không nở một nụ cười có chút cứng nhắc:

- Không sao, không khí ngoài biển trong lành, có thể thổi đi phiền não của con người.

Lời này của Du Ngạo Tình nói rất hàm súc, nhưng Miêu Lâm lại dường như không hiểu, ôn hòa cười nói:

- Thì ra tâm trạng của Tình sư tỷ không tốt, có phải có chuyện gì không vui không. Đừng ngại nói cho sư đệ, sư đệ nguyện ý thay tỷ chia sẻ.

Trên dung nhan mỹ lệ của Du Ngạo Tình thoáng qua một tia lửa giận, nhưng vẫn mỉm cười lắc đầu, kiêu ngạo xinh đẹp.

Dương Khai ở một bên boong thuyền dọn dẹp, nghe hai người một bên giả bộ dịu dàng, một bên hào hứng nói chuyện, trong lòng cũng hận không thể vứt Miêu Lâm xuống biển.

Du Ngạo Tình đã nhiều lần ám chỉ, nhưng y cứ như không hiểu, hoặc hiểu rồi nhưng mặt dày mày dạn quấn lấy, thật sự làm cho người khác không có hảo cảm với y.

Hai người cứ thế nói chuyện một hồi lâu. Đang lúc Miêu Lâm hào hứng đại phát, khoe khoang Miêu gia ở Hải Thành uy phong như thế nào, phía dưới thuyền đột nhiên truyền đến một tiếng binh thật lớn, ngay lập tức, cả con thuyền đều bắt đầu chao đảo.

Đứng ở bên cạnh mạn thuyền, hai người Miêu Lâm và Du Ngạo Tình không có một chỗ dựa, suýt nữa rơi xuống biển. Nhưng dù gì thì hai người cũng là võ giả, phản ứng đương nhiên không giống với người bình thường, nhanh nhẹn vô cùng, vội vàng chấn trụ lại thân thể.

Cũng không biết Miêu Lâm nghĩ như thế nào, có lẽ y nghĩ lúc nguy hiểm anh hùng bảo vệ mỹ nhân sẽ sinh ra hảo cảm, cũng có lẽ muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi. Sau khi mình đứng vững, lại kinh hô một tiếng:

- Sư tỷ cẩn thận.

Vừa hô, một cánh tay cũng đồng thời hướng eo thon của Du Ngạo Tình mà ôm lấy.

Du Ngạo Tình là một nữ tử kiêu căng, ngay cả nói chuyện với y đã có cảm giác chán ghét, sao lại để cho y ôm thân thể? Vội vàng uốn mình một cái, liền tránh được cánh tay Miêu Lâm đang đưa ra.

Nhưng đúng lúc này, thuyền lớn lại chấn động mạnh một cái.

Du Ngạo Tình vốn đang xoay người, trong chớp mắt quả thật không thể đứng vững được, trong lúc nghiêng người thì bị hất bay ra ngoài, trong miệng phát ra một tiếng kinh hô đứt quãng.

Mà phương hướng nàng bay ra lại đúng vào vị trí mà Dương Khai đang đứng.

Dương Khai mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, cầm trên tay một cây chổi quét dọn dơ dáy, giương mắt nhìn thấy cảnh này, quả nhiên kinh hãi không biết nói sao.

Hắn đứng ở đây, chẳng qua muốn nghe lén hai người nói chuyện, tìm hiểu chút tin tức mà thôi, nào nghĩ sẽ phát sinh một màn kịch tính như thế?

Mắt thấy Du Ngạo Tình sẽ bổ nhào vào người mình. Ở thời điểm khẩn trương này, Dương Khai giả bộ trượt chân, ngửa mặt té xuống, còn lao về phía trước một khoảng cách thật lớn. Cơ hồ lúc hắn ngã xuống, Du Ngạo Tình liền bay qua đầu hắn, nặng nề mà rơi xuống boong thuyền. Chỗ tốt không chết, lại đâm đầu ngay vào một chậu nước bẩn để bên cạnh.

Khiến cho mỹ nhân mà vô số nam tử hâm mộ trong chốc lát biến thành gà nhúng nước, quần áo tóc tai đều bị ướt nhẹp. Ngửi mùi nước bẩn trên người, Du Ngạo Tình cơ hồ muốn nôn ngay lập tức.

Dương Khai cũng nằm trên mặt đất kêu rên không ngừng, phản ứng như một người bình thường nên có.

Có mỹ nhân bay về phía mình, là một nam tử bình thường, điều nên làm đương nhiên là đỡ lấy nàng, cho dù bản thân mình bị thương, cũng tuyệt không thể để cho nàng rơi xuống đất.

Nhưng Du Ngạo Tình cũng không phải là tín nữ, Miêu Lâm cũng không phải thiện nam. Dương Khai dám khẳng định nếu như vừa rồi mình đỡ được Du Ngạo Tình, chuyện kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với lửa giận của một nam một nữ này!

Du Ngạo Tình vì mình bị một người bình thường, hơn nữa là hạ nhân ti tiện sờ vào thân thể mà phẫn nộ, Miêu Lâm cũng sẽ vì ghen ghét mà sinh lòng sát cơ. Mình tuyệt đối sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!

Cho nên né tránh nàng mới là lựa chọn chính xác nhất.

Thuyền lớn vẫn lắc lư, Miêu Lâm lảo đảo đi tới, vội vàng bước tới bên người Du Ngạo Tình, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiếp cận, một tay dìu nàng đứng dậy, cả kinh nói:

- Sư tỷ, tỷ không sao chứ?

- Cút ngay!

Du Ngạo Tình cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa. Vừa rồi nếu không phải tên nam nhân đáng ghét này muốn ôm mình, mình sao có thể bị hất bay ra ngoài, sao lại bị nước bẩn dội ướt từ trên xuống dưới, sao lại mất hết mặt mũi, toàn thân tanh tưởi?

Giờ khắc này, Du Ngạo Tình sinh lòng sát cơ.

Bị nàng gào lên một tiếng, Miêu Lâm thần sắc sững sờ, sau đó vội vàng lui lại hai bước.

Lúc này, có rất nhiều võ giả từ dưới khoang thuyền xông lên, Du Tu Bình cũng có mặt. Y xông lên boong thuyền nhìn xuống biển, biến sắc nói:

- Là yêu thú! Các đệ tử chuẩn bị chiến đấu!

Giương mắt nhìn bỗng thấy Du Ngạo Tình một thân vô cùng bẩn thỉu, y không khỏi sửng sốt:

- Tình nhi, có bị thương không?

Du Ngạo Tình cắn chặt răng, vô cùng oán hận trừng mắt nhìn Miêu Lâm, lúc này mới chậm rãi lắc đầu.

- Con trở về nghỉ ngơi đi. Chỗ này không cần con quan tâm.

Du Tu Bình trầm giọng quát.

- Dạ.

- Sư tỷ, ta đưa tỷ về!

Miêu Lâm lúc này muốn đuổi theo.

- Không cần!

Du Ngạo Tình cơ hồ gầm lên từng chữ một, thân ảnh tịnh lệ nhưng lại dơ dáy bẩn thỉu nhanh chóng biến mất khỏi boong thuyền.

Trên thuyền, những người bình thường làm việc lặt vặt cũng nhanh chóng rút khỏi. Giờ phút này, các võ giả của Vân Hà Tông căn bản không quản sống chết của bọn chúng. Lúc này mà ở lại boong thuyền khẳng định là lành ít dữ nhiều.

Bên mép thuyền đột nhiên dâng lên một cơn sóng gió vô cùng lớn, oanh kích con thuyền, làm con thuyền lớn chấn động, chao đảo mấy cái.

Dương Khai vội vàng bò dậy, đi theo những người bình thường kia rút lui vào một chỗ trong khoang thuyền.

Mọi người vây tụ cùng một chỗ, run lẩy bẩy, rất nhiều người miệng không ngừng lẩm bẩm, cầu nguyện tuyệt đối đừng để thuyền bị chìm. Nếu con thuyền này chìm, ngoại trừ hai Thái thượng trưởng lão Thần Du cảnh ra, những người khác chỉ sợ đều sẽ táng thân nơi biển cả.

Dương Khai lắng tai nghe, tâm trạng khẩn trương dần dần thả lỏng.

Hắn phát hiện hai Thái thượng trưởng lão của Vân Hà Tông cũng không xuất động. Điều này cũng có nghĩa là đẳng cấp của yêu thú đột kích lần này không cao, chỉ cần Du Tu Bình bọn họ cũng đủ để ứng phó.

Nhưng số lượng những yêu thú này lại rất nhiều, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng va đập.

Chiến đấu chừng một canh giờ mới dần dần ngừng lại. Yêu thú đột kích hoặc là bị đánh chết, hoặc là bị đánh lui, động tĩnh huyên náo cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Vân Hà Tông thắng lợi, những người bình thường này cũng không nhịn được reo hò một tiếng, cứ như là bọn họ cũng đã đánh thắng vậy.

Dương Khai nhìn chỉ cảm thấy một hồi bi ai.

Không lâu sau, có đệ tử Vân Hà Tông xuống kêu những người bình thường này lên trên boong thuyền quét dọn. Lúc mọi người đi lên xem xét, tất cả đều chấn kinh tại chỗ.

Trên boong thuyền, khắp nơi đều là vết máu, còn có một vài con cá lớn hình thù kỳ quái, lúc này cũng đã chết, há to miệng, trong miệng đầy răng nanh.

Vân Hà Tông không có người chết, chỉ có mấy người thực lực hơi thấp bị thương, cũng không đáng lo ngại.

Dương Khai cùng mọi người tẩy trừ vết máu trên boong thuyền. Xử lý những yêu thú bị đánh chết này xong, mồ hôi đầm đìa, một thân tanh tưởi.

Có lẽ là đã tiến sâu vào biển cả. Sau lần đầu tiên bị yêu thú tập kích, mấy ngày kế tiếp, cứ cách dăm ba ngày lại có yêu thú tới viếng thăm. Hơn nữa theo thời gian, thực lực của những yêu thú này cũng càng ngày càng mạnh.

Vì ứng phó với những yêu thú này, rất nhiều người bình thường sinh bệnh, bị tàn nhẫn vứt xuống dưới biển để thu hút sự chú ý của yêu thú.

Sắc mặt Du Tu Bình càng ngày càng nghiêm túc. Miêu Lâm cũng thường xuyên bị y thét lên boong thuyền. Hai người đối diện với một khối mai rùa ước chừng to bằng cái cối xay, nghiên cứu lộ tuyến phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.