Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2360: Chương 2360: Đừng ép ta




- Đưa ta ra ngoài trước, hết thảy đều dễ nói chuyện. Dương Khai tủm tỉm cười nhìn Diêu Xương Quân: - Hoặc là, nói cho ta biết phương pháp ra ngoài cũng được.

- Tiểu tử, ngươi dám cò kè mặc cả cùng lão phu sao?! Diêu Xương Quân giận dữ nói.

- Ta chỉ sợ tiền bối gạt ta!

- Lão phu thân phận gì, sao có thể làm chuyện không biết liêm sỉ như vậy!

Diêu Xương Quân hừ lạnh nói.

Dương Khai lắc đầu: - Nói vậy cũng không ổn, lỡ như tiền bối cũng không biết làm sao để ra ngoài, ta không công giao linh dược ra không phải là kẻ ngu sao!

Bàng Quảng lập tức phẫn nộ quát: - Tiểu nghiệt chủng, Diêu tiền bối muốn ngươi giao linh dược ra đã là nể mặt ngươi rồi, ngươi lại còn không phối hợp, đây là muốn chết a.

Dương Khai và Diêu Xương Quân đồng thời quay đầu lại gắt lên: - Mắc mớ gì tới ngươi!

Bàng Quảng đỏ bừng mặt, lần vuốt mông ngựa này lại phản tác dụng, vẻ mặt lúng túng không thôi.

Dương Khai nhìn Diêu Xương Quân chằm chằm, rồi cười nhạo nói: - Xem ra tiền bối cũng là Nê Bồ Tát qua sông, bản thân còn không lo nổi, lại còn khoác lác nói muốn dẫn ta ra ngoài, buồn cười, buồn cười!

Hắn vừa thấy vẻ mặt Diêu Xương Quân lúc này, liền biết lão cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi địa phương quỷ quái này.

Nếu như Diêu Xương Quân thực sự có phương pháp ly khai, thì dùng Tịnh Đế Bổ Thiên Liên đổi lấy cũng không phải không được. Nhưng mấu chốt là lão gia hỏa này cũng không thoát ra được, nói gì đến dẫn hắn cùng thoát chung.

Bị Dương Khai vạch trần, Diêu Xương Quân không chút nào tỏ ra buồn bực, mà chỉ thản nhiên nói: - Với tu vi lão phu, chỉ một cái bí cảnh nhỏ nhoi sao có thể vây khốn ta? Lão phu tìm một chút là sẽ biết ngay.

- Vậy ta sẽ chờ tiền bối tìm được đường ra rồi nói sau!

- Vậy sao ngươi còn chưa giao ra vật cần giao? Hiển nhiên Diêu Xương Quân đã mất kiên nhẫn, hỏi xong câu này gương mặt già nua của lão sa sầm xuống như viên ngói cũ vậy.

- Ngài cảm thấy thế nào? Dương Khai hờ hững nói.

- Rất tốt! Diêu Xương Quân hít sâu một hơi, sát khí đã động.

Tuy nhiên hắn cũng không ra tay với Dương Khai vội, mà chợt đưa mắt nhìn sang Bàng Quảng.

Bàng Quảng đang xem trò vui, bỗng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diêu Xương Quân, không khỏi run lên, ngượng ngùng nói: - Tiền bối...

- Lăn! Diêu Xương Quân chợt quát một tiếng: - Nếu không lão phu giết luôn cả ngươi!

Âm thanh ngưng tụ thành luồng, tựa như trường mâu bắn thẳng tới Bàng Quảng, khiến Bàng Quảng chấn động toàn thân, lịch bịch lui về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.

- Tiền bối, Bàng mỗ có thể trợ giúp ngài một tay, giúp bắt tiểu tử này giúp người! Bàng Quảng vội vàng tỏ ra chân thành nói. Bỗng nhiên xui xẻo bị lọt vào Tịch Hư Bí Cảnh này, với tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh quả thực không lấy gì làm an toàn. Hắn vốn định vuốt mông ngựa dựa dẫm vào lão một chút, nhưng không ngờ đối phương không cho hắn chút thể diện và cơ hội nào, vừa mở miệng đã quát hắn lăn.

Diêu Xương Quân hừ lạnh nói: - Lão phu mà cần ngươi hỗ trợ sao, nếu không đi... thì vĩnh viễn không cần đi nữa!

Bàng Quảng kinh hãi, nghiến răng nhìn Dương Khai, rồi lại nhìn qua Diêu Xương Quân, lúc này mới giậm chân một cái, thân hình bắn lên, bay ra hướng biển.

Tuy rằng hắn không biết vì sao Diêu Xương Quân lại vội vã đuổi mình đi, nhưng cũng hiểu đối phương quả thực đã không nhịn được nữa, nếu hắn còn dây dưa, chắc chắn sẽ bị lão hạ sát.

Với tu vi của hắn, đối mặt Diêu Xương Quân căn bản không có một chút phần thắng.

Hắn chỉ còn biết chạy đi rồi tính sau mà thôi.

Tuy rằng đại dương bao la nhìn qua cũng không bình lặng gì, ngược lại nguy cơ trùng trùng, thậm chí hắn còn không biết nên chạy về hướng nào, nhưng chung quy còn tốt hơn chịu chết ở chỗ này.

Không tới 10 hơi thở sau, Bàng Quảng đã không còn thấy bóng dáng.

- Đuổi Bàng Quảng đi gấp như vậy, là do tiền bối sợ hắn nhìn thấu thần hồn ngài đang bị thương sao? Dương Khai tủm tỉm cười nhìn Diêu Xương Quân, hờ hững hỏi một câu.

Sắc mặt Diêu Xương Quân đại biến, hai mắt nheo lại lóe ra hào quang cực kỳ nguy hiểm: - Một kích ngươi đánh lén thành công lão phu trước đó quả nhiên không phải do may mắn!

Dương Khai cười to: - Công hiệu Tịnh Đế Bổ Thiên Liên đơn giản chính là tu bổ kinh mạch, đan điền và thức hải vỡ nát, tiền bối nhìn qua rất sung mãn, Đế nguyên dư thừa, hiển nhiên không phải do kinh mạch và đan điền xảy ra vấn đề, nhưng lại cần Tịnh Đế Bổ Thiên Liên cấp bách như vậy, rõ ràng là muốn chữa trị thức hải.

- Không ngờ ngươi lại tinh thông dược lý như vậy! Diêu Xương Quân có chút ngoài ý muốn, có thể thông qua một chút dấu vết như vậy đã đoán ra thần hồn của lão bị thương, tiểu tử trước mặt này hiển nhiên không đơn giản.

- Chỉ là một luyện đan sư cấp Đế nhỏ nhỏi mà thôi! Dương Khai mỉm cười.

Diêu Xương Quân hơi biến sắc mặt, nhưng rất nhanh liền hừ lạnh nói: - Ngươi nhìn lão phu thấy giống như một kẻ đầu óc có vấn đề sao?

Hiển nhiên lão cho rằng Dương Khai đang nói bậy.

Dương Khai tuổi không lớn lắm, có thể có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng đã đủ khiến cho người ta khiếp sợ rồi, nếu còn nói hắn là một luyện đan sư cấp Đế, Diêu Xương Quân tuyệt đối không tin.

Có lẽ Dương Khai cũng là một luyện đan sư, nếu không hắn cũng không có khả năng tinh thông dược lý như vậy, nhưng hắn tuyệt đối không thể là luyện đan sư cấp Đế được.

Lão cảm thấy sở dĩ Dương Khai nói như vậy, là vì muốn lão tha cho hắn một con đường sống. Dù sao cho dù chiếm được Tịnh Đế Bổ Thiên Liên, cũng cần phải có luyện đan sư luyện chế thành linh đan, mà luyện đan sư cấp Đế chính là lựa chọn tốt nhất.

Tiểu tử này, đúng là một bụng mưu mô, đầu óc xấy xa mà! Diêu Xương Quân trong lòng rất cảnh giác.

Dương Khai ngạc nhiên, ngay sau đó cười khổ lắc đầu: - Có lẽ thần hồn tiền bối bị thương, nên đầu óc quả thật có chút vấn đề thì phải. Đây cũng là bệnh đó, đã bị bệnh thì phải chữa trị thôi.

Hắn chân thành nói ra sự thật, nhưng đối phương lại không muốn tin, điều này khiến cho hắn không biết nên khóc hay cười.

- Mặc cho ngươi hôm nay có khua môi múa mép như thế nào, cũng phải giao Tịnh Đế Bổ Thiên Liên ra đây! Diêu Xương Quân hừ lạnh nói.

Dương Khai lạnh lùng, nói: - Ta nói rồi, nói cho ta biết trước làm sao để thoát khỏi đây, nếu ngay cả điều này cũng không làm được, thì ta có đem nó cho chó ăn cũng sẽ không cho ngươi.

- Tiểu tử muốn chết, sự kiên nhẫn lão phu có hạn thôi. Diêu Xương Quân nghe hắn so sánh mình với chó, lập tức nổi điên.

Dương Khai chậm rãi nói: - Đế Tôn tam tầng cảnh sao, ta cũng không sợ ngươi, đừng ép ta, nếu ép ta, ngươi cũng không có kết quả gì tốt đâu!

Diêu Xương Quân ngẩn ra, sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác hoang đường, một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh dám ở trước mặt lão thong dong nói chuyện như vậy đã là chuyện vô cùng khó tin rồi, vậy mà lúc này hắn lại còn khoác lác, có thể cùng lão đánh một trận. Nhưng ngược lại, thái độ của hắn vô cùng chân thành, không chút tỏ ra hoang mang.

Chuyện gì xảy ra đây, không phải tiểu tử này thật sự có thể đánh một trận cùng lão đó chứ? Hắn dựa vào cái gì, thần thông không gian xuất quỷ nhập thần kia sao? Nếu là như vậy, hắn chỉ có thể chạy trốn mà thôi, căn bản không đủ đe dọa.

Diêu Xương Quân nghĩ liên tiếp đến các khả năng, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được lý do vì sao hắn lại tự tin nói như vậy, liền có chút thẹn quá hóa giận nói: - Một khi ngươi đã không biết điều như vậy, thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!

Nói rồi, lão liền nhún chân, hình bóng như quỷ mỵ phóng tới Dương Khai, tay kết ấn điểm một chỉ về phía hắn.

Một chỉ này đem tới cảm giác áp bách như phải đối mặt với sức mạnh to lớn của thiên địa vậy.

Dù sao Diêu Xương Quân cũng là cường giả Đế Tôn Cảnh tam tầng cảnh, tuy nói thần hồn bị thương, nhưng cơ sở võ đạo hùng hồn lại vô cùng chân thật, một chỉ này vô cùng hung tàn, ẩn chứa cảm ngộ của đối phương đối với thiên đạo võ đạo.

Chỉ chưa tới, khí thế như muốn khai phá thiên địa đã ập tới, lực lượng pháp tắc thiên địa lượn lờ quanh ngón tay. Lúc này, Diêu Xương Quân như thể trở thành kẻ thống trị trong thiên địa này vậy.

Thấy lão thật thật sự ra tay với mình, Dương Khai liền biến sắc, không kịp nghĩ gì khác, nguyên lực ầm ầm vận chuyển, trực tiếp đưa Lưu Tiêm Vân đang hôn mê vào Tiểu Huyền Giới, đồng thời thi triển ra hai đại bí thuật long hóa cùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, lực lượng không gian lập tức được điều động chạy trốn.

Xoẹt...

Một tiếng động nhỏ vang lên, thời điểm Dương Khai xuất hiện lại đã ở cách đó mấy chục trượng, nhưng bả vai cũng xuất hiện một lỗ thủng, máu màu vàng từ lỗ thủng kia phun ra, cơn đau thấu tim lập tức truyền tới.

- Hử? Diêu Xương Quân ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lão kinh chẳng những kinh ngạc vì Dương Khai dưới một kích của lão có thể tránh khỏi vị trí yếu hại, mà còn vì không biết Lưu Tiêm Vân đã biến đâu mất.

Lão luôn chú ý động tĩnh của Dương Khai, nên đối với thiếu nữ đang hôn mê trên tay hắn cũng không để ý nhiều, nhưng lão cũng không thể nào phát hiện ra, thiếu nữ kia biến mất bằng cách nào.

Điều này thật là kỳ quái, tuy rằng thần hồn lão bị thương, không dám tùy tiện vận dụng thần niệm, nhưng nhãn lực thì không đến nỗi một người biến mất mà không thấy được.

- Chó già, ngươi muốn động thủ cùng bổn thiếu thật sao? Dương Khai phát ra khí tức thô bạo, nửa người đều bị nhuốm máu, một kích kia chẳng những không khiến hắn kiêng kỵ, mà ngược lại dường như còn khơi dậy hung tính của hắn, khiến khí tức toàn thân hắn trở nên như một con hung thú bị thương vậy.

Diêu Xương Quân chột dạ, mơ hồ cảm thấy nếu lại bức bách hắn sẽ không ổn, cảm giác này không thể giải thích được, khiến gai ốc trên người lão nổi hết lên.

Nhưng tên rời cung không thể quay đầu, lão đã đả thương Dương Khai, hiện tại nói gì cũng vô dung, nếu bỗng nhiên lại dừng tay, chẳng phải là thừa nhận lão sợ hắn sao?

- Tiểu tử thật không tồi, có thể tránh khỏi một kích của lão phu, cũng coi là rồng trong loài người! Trời cao có đức hiếu sinh, lão phu cũng mở lòng khoan dung, cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn giao Bổ Thiên Liên ra đây, có thể tha ngươi khỏi chết!

- Cút!

- Tốt tốt tốt!

Diêu Xương Quân giận dữ nói: - Nếu ngươi đã ngoan cố như vậy, lão phu sẽ dạy cho ngươi biết cách làm người là như thế nào!

Pháp quyết trên tay lão liền biến đổi, đế nguyên bắt đầu khởi động, bàn tay vừa trói buộc hành động của Dương Khai, vừa hiện ra phong vân lực, hung hăng đánh tới Dương Khai.

Một kích này lão không hề nương tay, hiển nhiên cũng định đưa Dương Khai vào chỗ chết.

Ầm...

Một tiếng nổ vang truyền ra, mặc cho Dương Khai phòng ngự như thế nào cũng bị một chưởng này quật cho lên bay, xương cốt toàn thân gãy khắp nơi, mặt mày tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

- Ha ha ha! Tiểu tử khẩu khí không nhỏ, nhưng bản lĩnh thì cũng như vậy mà thôi, thật khiến lão phu vô cùng thất vọng! Diêu Xương Quân thấy hắn thê thảm như vậy, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy vừa rồi bản thân lo lắng quá nhiều, tên tiểu tử này chỉ là một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà thôi, cho dù có lá bài tẩy cũng không thể là đối thủ của mình. Cũng không hiểu sao vừa rồi lão còn do dự, biết vậy đã sớm ra tay giết chết hắn.

Thật là xấu hổ mà! Bị một tên vắt mũi chưa sạch nói vài ba câu đã khiến cho tâm thần bị quấy nhiễu, quả nhiên là di chứng do thần hồn bị thương nặng để lại. Diêu Xương Quân thầm nghĩ.

May mà đối phương chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nếu như có thực lực tương đương với lão, vậy thì lão sẽ không có kết cục tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.