Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1248: Chương 1248: Dung Huyết đan.




Khu cực nóng tầng thứ nhất Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai nghênh ngang bước đi, trên ngực hắn có hào quang màu lam nhạt lấp lánh, xua tan uy hiếp xung quanh, ngay cả sóng nhiệt nóng rát cùng hỏa độc cũng không thể nào xâm nhập, thậm chí Dương Khai không cần vận dụng thánh nguyên hộ thể cũng có thể bình yên vô sự.

Lúc này thời gian Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa đã qua nửa năm, trong thời gian này, Dương Khai vẫn luôn dừng lại ở tầng thứ sáu.

Cũng không phải là muốn tìm bảo bối gì, vật có giá trị trong lầu các đều bị hắn lấy, căn bản không có bảo bối gì mà tìm.

Hắn ở chỗ này, chỉ là vì chặt mấy cây trúc thúy mà thôi.

Vốn hắn định chặt mấy cây liền đi, nào ngờ trúc thúy cứng rắn vượt xa dự liệu, vận dụng Không Gian Nhận, cắt đến 20 ngày mới chặt ngã một cây trúc thúy có bề ngang cỡ chừng ngón cái.

Trong 20 ngày này, bởi vì không ngừng sử dụng Không Gian Nhận, Dương Khai bất ngờ phát hiện mình lý giải Không Gian Nhận nhiều hơn không ít, uy lực Không Gian Nhận có tăng lên.

Trong lòng mừng rỡ, cũng không để ý thời gian đã tiêu tốn.

Trong nửa năm tiếp theo, Dương Khai vẫn luôn ở trong rừng trúc, vây quanh từng cây trúc thúy. Tiêu tốn lâu như vậy, hắn cũng chỉ chặt được 20 cây trúc thúy mà thôi, nếu không phải vì chậm trễ thời gian quá lâu, sợ Dương Viêm cùng Vũ Y lo lắng, Dương Khai cũng không chuẩn bị ra ngoài sớm như thế.

1 tháng trước, hắn liền lên đường, tốn suốt 1 tháng, mới đi thẳng đến tầng thứ nhất Lưu Viêm Sa Địa.

Trong lúc này, hắn vẫn luôn đặt hai chiếc Tinh Đế Lệnh trên người, không dám buông ra. Mà sau khi Lưu Viêm Sa Địa hoàn toàn đóng lại, quả nhiên bên trong ẩn chứa vô số loại nguy hiểm hung dữ. Khu thiên tài địa bảo tầng thứ hai và thứ tư còn đỡ, khu cực nóng tầng thứ ba và thứ năm, nhiệt độ trong đó tăng lên nào chỉ gấp 10 lần.

Dương Khai ước chừng ngay cả hàn diễm của mình cũng không cản nổi độ nóng đó, may mắn có Tinh Đế Lệnh hộ thân, mới để cho hắn miễn trừ lo lắng, một đường thông thoáng.

Hắn không biết sao Tinh Đế Lệnh có thể khắc chế môi trường khu cực nóng, nhưng mơ hồ cảm thấy, Lưu Viêm Sa Địa này hẳn là có liên quan tới Tinh Không Đại Đế trong truyền thuyết, bằng không ở tầng thứ sáu lầu các đã không xuất hiện Tinh Đế Lệnh thứ hai đã từng dùng tới.

Lúc này nếu có người đi vào, vậy đúng là chết chắc, khó trách võ giả trên U Ám Tinh nhất định phải lựa chọn thời điểm Lưu Viêm Sa Địa yếu đi mới tiến vào, khi đó chính là lúc an toàn nhất.

Lúc này, ở đằng trước hắn có lớp màng mỏng như màn năng lượng đỏ sậm, trong năng lượng đỏ sậm ẩn chứa hơi nóng kinh người, bất cứ ai đến gần cũng sẽ lập tức bị tan chảy thành vũng máu.

Dương Khai nhìn thấy màn năng lượng đỏ sậm này, chẳng những không hoảng sợ, ngược lại toát ra mừng rỡ, đi thẳng tới, như kẻ không biết sống chết.

Nhưng khi thân thể hắn tiếp xúc với màn năng lượng đỏ sậm, nó như cảm ứng được gì, tự động tách ra khe nứt, cho Dương Khai thoải mái đi qua.

Đợi cho Dương Khai qua rồi, nó liền khép lại, khôi phục như ban đầu.

Sau khi Dương Khai xuyên qua màn năng lượng đỏ sậm, cảnh sắc liền biến đổi, tuy rằng xung quanh vẫn tràn đầy hơi thở nóng rực, mặt đất cũng khô nứt, nhưng ở xa xa đã không còn cảnh tượng như trong khu cực nóng.

Cuối cùng đã đi ra, Lưu Viêm Sa Địa này thật là lớn, Dương Khai suốt một đường chạy đi, còn liên tiếp sử dụng Phong Lôi Vũ Dực, vẫn phải chạy hụt hơi cả tháng, mới từ tầng trong cùng đi ra bên ngoài.

Dương Khai ước chừng Lưu Viêm Sa Địa có chu vi khoảng mấy trăm ngàn dặm, trước kia không ai biết, là bởi không người nào xâm nhập vào sâu hơn tầng thứ ba, cho nên không thể phỏng đoán.

Vừa đi ra, Dương Khai đã bỏ hai chiếc Tinh Đế Lệnh vào không gian Hắc Thư, bảo tồn ổn thỏa.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại khó xử, bởi vì không biết hiện tại mình đang ở vị trí nào. Tuy rằng từ bên trong đi ra có Nguyên Từ Chỉ Châm xác định phương hướng, nhưng Nguyên Từ Chỉ Châm chỉ vào vị trí trung tâm của Lưu Viêm Sa Địa, hắn chỉ cần đi ngược hướng mũi kim chỉ là có thể đi ra.

Bây giờ, hắn lại không thể phán đoán mình đang ở chỗ nào.

Tóm lại còn ở trên U Ám Tinh là được, Dương Khai yên lòng, đang chuẩn bị thả ra thần thức tra xét gần đây, bỗng nhướng mày nhìn sang bên cạnh.

Ở gần đó, một bóng người đang gấp rút bay tới, bốn mắt nhìn nhau, người kia toát ra vẻ hết sức kinh ngạc.

Bởi vì lúc này đã quá nửa năm từ khi Lưu Viêm Sa Địa đóng lại, tông môn lớn nhỏ cũng đã rút lui từ nửa năm trước, hắn không ngờ lại đụng tới người sống ở trong này.

Nhưng vừa nhìn, người kia khẽ hô một tiếng, như đã nhận ra Dương Khai.

Dương Khai cũng cảm thấy im lặng.

Đối phương nhận ra hắn, hắn làm sao không nhận ra đối phương?

Tuy rằng không biết tên của người này, nhưng Dương Khai quả thật đã gặp đối phương một lần, chính là lúc Lưu Viêm Sa Địa vừa mở ra, Dương Khai mới vào trong, liền từng gặp võ giả mời hắn liên thủ hợp tác.

Lúc đó có 2 người truyền tống đến gần Dương Khai, một người là đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, người còn lại là võ giả này.

Tuy nhiên lúc đó Dương Khai rất dứt khoát từ chối hắn.

Nháy mắt gặp được Dương Khai, người này lại toát ra thần sắc mừng rỡ, sau đó chuyển mình, lao thẳng về phía Dương Khai. Nhưng hắn còn chưa đến, liền biến sắc, vội dừng lại.

Lại một bóng người, nhanh chóng vượt mặt võ giả này, chặn ở phía trước hắn.

Ngay sau đó, sau lưng hắn cũng hiện ra một bóng người, cùng võ giả trước hình thành thế giáp công, kẹp hắn ở giữa.

Sắc mặt người này không khỏi trầm xuống, vô tình cố ý liếc Dương Khai, muốn nói gì, lại không nói ra lời.

Hai võ giả ngăn cản nhìn thấy cuối cùng cũng bị chặn được đối phương, không khỏi thở phào, âm thầm dùng thần thức tra xét Dương Khai, thấy hắn chẳng qua là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, bởi vậy cũng không để ý.

Một người cao to trong hai võ giả kia cười hắc hắc, không có ý tốt nhìn người bị ngăn cản, nói: - Đặng sư đệ, ta nói ngươi chạy đến vòng ngoài Lưu Viêm Sa Địa làm gì, thì ra còn có người giúp mai phục ở đây. Sao hả, ngươi cảm thấy một tên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh có thể nuốt được hai sư huynh đệ chúng ta?

Võ giả còn lại mặc áo bào tím, lại cười lạnh, châm chọc: - Xem ra gần đây Đặng Ngưng sư đệ được sủng ái quá, nhất thời hồ đồ, bằng không sao lại chạy đến chỗ này? Diệp sư huynh cần gì phải chấp nhặt với hắn.

Đặng Ngưng bị giáp công, sắc mặt trầm xuống, vừa không có ý giải thích, cũng không có ý thừa nhận, trầm giọng nói: - Diệp Dương Vinh, An Chí Dụng, chỉ vì một viên Dung Huyết đan, các ngươi đuổi tận giết tuyệt như thế, không để ý tình huynh đệ ngày xưa?

Võ giả cao to, gọi là Diệp Dương Vinh, nghe vậy cười lạnh: - Tình huynh đệ? Ở trong Ma Huyết Giáo, những thứ này rất là xa xỉ, sư huynh ta không mong nổi, về phần Dung Huyết đan hả... Đặng sư đệ thức thời thì nên ngoan ngoãn giao ra, mọi người đều cùng một mạch truyền thừa, ta cũng không muốn làm quá dứt khoát.

- Người không muốn? Đặng Ngưng cười hắc hắc, châm chọc nói: - Ngươi là sợ ta phản kích sắp chết chứ gì? Đừng tưởng rằng hai tên các ngươi có thể ăn chắc ta, dù ta có chết, vẫn có thể kéo theo một kẻ lót lưng.

Nghe vậy, Diệp Dương Vinh cùng An Chí Dụng đều biến sắc, toát ra chút kiêng kỵ, hiển nhiên là biết đối phương nói không giả.

An Chí Dụng nhướng mày, thu liễm sát khí trên người, liền hết lời khuyên bảo: - Đặng sư đệ, lần trước ngươi vào Lưu Viêm Sa Địa lấy được không ít thứ tốt, chính vì có thu hoạch lớn như vậy, các trưởng lão mới ban thưởng cho ngươi một viên Dung Huyết đan. Hơn nữa theo ta được biết, ngươi nhận được ban thưởng không chỉ là Dung Huyết đan thôi? Còn mở ra nhiều loại bí tịch tông môn, còn được ban cho một món bí bảo mạnh mẽ, cần gì vì một viên đan dược là tranh cãi không vui? Chúng ta không cần những vật khác, chỉ cần viên đan dược kia là được. Nếu thật không được, ta cùng Diệp sư huynh mỗi người bồi thường cho ngươi 30 ngàn thánh tinh là được.

Hắn nghĩ rằng mình đã cho Đặng Ngưng cớ xuống thang, đối phương sẽ thỏa hiệp, dù sao vì một viên đan dược mà mất mạng thì không có lời. Nào biết Đặng Ngưng vừa nghe, lại cười lạnh không thôi: - 30 ngàn? Thân là đệ tử Ma Huyết Giáo, các ngươi không biết chỗ quý giá của Dung Huyết đan? 30 ngàn nho nhỏ đã muốn đền bù tổn thất của ta? Các ngươi đừng có mơ.

Sắc mặt An Chí Dụng phát lạnh, đang muốn nói gì, Đặng Ngưng lại cười trào phúng: - Nhưng mà An sư huynh, đừng trách sư đệ không nhắc nhở ngươi một câu, vị Diệp sư huynh của chúng ta là hạng người gì, có lẽ ngươi hiểu rõ hơn ai hết. Dung Huyết đan chỉ có một viên, cho dù ta đưa cho các ngươi, các ngươi làm sao chia? Đừng nói Diệp sư huynh sẽ nhường cho ngươi, lời ngu xuẩn như vậy, ta xem kết quả tương lai của ngươi cũng không tốt hơn ta thế nào.

Vừa nói lời này, sắc mặt An Chí Dụng trở nên rất đặc sắc, hắn làm sao không nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, chỉ có thể liên thủ với Diệp Dương Vinh, trước tiên lấy được Dung Huyết đan rồi nói sau.

Sau khi cướp được rồi thì làm sao phân chia, vậy là chuyện khác.

Thấy hắn đổi sắc, Diệp Dương Vinh vội quát khẽ: - An sư đệ, đừng tin lời ly gián của hắn, hai chúng ta bây giờ liên thủ, ai cướp được Dung Huyết đan thì là của người đó. Nếu như sư huynh nhanh tay hơn, giành được thần đan, sư huynh bảo đảm nhất định sẽ bồi thường cho đệ.

Nghe hắn nói vậy, An Chí Dụng hơi thả lỏng, miễn cưỡng cười nói: - Nếu sư đệ may mắn giành được, vậy cũng sẽ làm như sư huynh.

Hai người đều thầm mang ý xấu, nhưng trước mắt coi như thỏa thuận xong.

Thấy kế ly gián của mình không dẫn tới hiệu quả, thần sắc Đặng Ngưng hung ác, quét tay qua nhẫn không gian, một viên đan dược đỏ ngầu chứa đựng khí tức kinh người xuất hiện trên tay hắn.

- Dung Huyết đan! Vừa nhìn thấy viên đan dược này, Diệp Dương Vinh cùng An Chí Dụng đều toát ra ánh mắt tham lam khao khát, nhìn chằm chằm viên đan dược, tựa như nó là thứ cực tốt đối với họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.