Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2251: Chương 2251: Đừng không biết điều




- Các ngươi đây là…vô lại! Tần Ngọc tức giận giậm chân, so thực lực Tần gia không sánh bằng người ta, tất nhiên không có khả năng dùng võ lực đuổi bọn họ đi, Bát Phương Môn mấy người này nếu thật là cưỡng ép muốn lưu lại, Tần gia cũng không có cách nào đối với bọn họ.

Chỉ là làm Tần Ngọc tuyệt đối không nghĩ tới chính là lời đã nói tới mức này, đối phương sao còn có mặt mũi ở lại. Mực độ vô sỉ quả nhiên trên đời hiếm thấy.

- Hahaha. Lâm Duẫn cười lớn một tiếng nói: - Bổn thiếu chính là vô lại thì sao? Ngọc cô nương có phải muốn giáo huấn ta hay không? Nếu đúng thì bổn thiếu cho cô cơ hội, đi theo ta đi.

Lúc hắn dứt lời cũng là lúc thân hình hắn thoắt cái đã tới trước mặt Tần Ngọc, một tay chộp tới vai nàng.

Mà một màn này nam nhân trung niên đều nhìn thấy, hắn giật mình, nhưng rấy nhanh liền nhắm hai tròng mắt, giả bộ không thấy.

Tần gia không biết điều làm hắn rất căm tức cho nên cũng lười đi quản, chỉ cảm thấy tiểu gia tộc này sẽ phải chịu thiệt lớn mới biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.

- Cút ngay. Tần Triêu Dương bỗng chợt quát một tiếng, hắn vốn ở bên cạnh Tần Ngọc, mắt thấy Lâm Duẫn hướng về phía Tần Ngọc sao có thể ngồi xem không quản, lúc hắn quát lớn cũng là lúc nguyên lực cả người chấn động, một bàn tay to đủ để chém nứt bia đá liền hướng phía trước đẩy qua, nguyên lực trong tay hung mãnh như biển gầm, hiển nhiên là vừa vận dụng toàn lực.

Lâm Duẫn cười nhạo nói: - Lão già này không biết trời cao đất rộng, chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn trở bổn thiếu?

Hắn khi nói chuyện không né không tránh, trực tiếp dùng quyền chưởng hướng đón bàn tay to kia.

Một cỗ lực lượng âm nhu thản nhiên đẩy ra, Lâm Duẫn cả người trong tích tắc này dường như cũng biến thành con rắng cực độc phun ra nuốt vào cái lưỡi độc muốn cắn người khác.

Tần Triêu Dương biến sắc, ý thức được một chưởng này nếu đụng nhau thì chắc hẳn bản thân mình sẽ không có kết quả gì tốt, dù sao mình cũng đã tuổi già sức yếu, mặc dù có cảnh giới Đạo Nguyên Cảnh, nhưng thực lực chân chính thực không thể so với thời kỳ đỉnh phong, mà đối phương còn trẻ khí thịnh, bên cạnh có cường giả tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, căn bản không phải mình có thể chống lại.

Nhưng quan hệ tới an nguy của Tần Ngọc, biết nhất định sẽ bị thương nhưng Tần Triêu Dương cũng không lùi bước, trong mắt hắn ngoan lệ, nguyên lực cả người hung mãnh thúc duch, vốn là chưởng thế cuồng bạo lại càng thêm hung mãnh.

- Không biết tự lượng sức mình. Lâm Duẫn trong miệng chậc chậc, chậm rãi lắc đầu chế nhạo.

Uỳnh.

Hai chưởng chạm nhau, nguyên lực kịch liệt va chạm phụt ra bốn phương cuốn lên cuồng phong, trong sân chỉ thấy cát bay đá chạy.

Một màn làm người ta khiếp sợ đã xảy ra…

Khi hai bên đụng nhau, Lâm Duẫn thân thể chấn động, ngay sau đó sắc mặt đại biến, sau một tiếng kêu thảm, hắn ngửa mặt bay ngược ra sau, phun ra một ngụm máu tươi rơi vào phía sau sương phòng trong, tạo thành một lỗ to trên vách tường. Ầm ầm…

Trong sương phòng truyền ra tiếng va chạm không ngừng, có vẻ như Lâm Duẫn không thể khống chế nổi đã đập không ít thứ.

- Cái gì? Nam nhân trung niên cùng Bát Phương Môn mấy người đều trừng mắt nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Mà đám hộ vệ Tần gia vỗn đang lo lắng đề phòng lại cùng khiếp sợ tột đỉnh, nhưng qua rất nhanh liền hoan hô vui mừng.

- Lão tổ ngươi… Tần Ngọc gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mờ mịt, tuy rằng với tu vi của nàng không thể nhìn ra cảnh giới thật của Lâm Duẫn, nhưng nàng lại có thể cảm giác được Lâm Duẫn còn cường đại hơn lão tổ nhiều.

Nhưng vì đâu mà dưới một chiêu lão tổ đã đá lui đối phương.

Đây quả thực là chuyện không có khả năng xảy ra.

Tần Triêu Dương cũng ngây ngẩn cả người. Vừa rồi lão đã chuẩn bị tâm tư, cũng tính toán là nếu đối phương còn không từ bỏ ý đồ thì lão sẽ liều cái mạng già để giữ an toàn cho Tần Ngọc.

Bất kể thế nào lão cũng không thể ngồi nhìn Tần Ngọc bị Lâm Duẫn lăng nhục.

Nhưng kết quả cuối lại làm lão vô cùng bất ngờ.

Nhưng rất nhanh lão dường như ý thức được cái gì đó, liền quay đầu nhìn lại.

Ngay sau đó, một gương mặt cười tủm tỉm liền hiện ra trước mặt Tần Triêu Dương, bàn tay người này chính để tại giữa lưng mình, từ trong lòng bàn tay, một cỗ nguyên lực tinh thuần mà hùng hồn đang rót vào mình.

Lực đánh lui Lâm Duẩn hiển nhiên là do người này âm thầm ra tay trợ giúp.

Con ngươi Tần Triêu Dương nháy mắt trợn tròn, ngay sau đó vui mừng nói: - Dương tiểu huynh đệ.

Lão phát hiện người ở sau lưng lặng lẽ trợ giúp mình không phải ai khác mà chính là Dương Khai vẫn một mực chưa trở lại Phong Lâm Thành.

- Hả? Tần Ngọc nghe vậy cả kinh, nhìn theo ánh mắt Tần Triêu Dương, đợi sau khi nhìn thấy Dương Khai bàn tay không khỏi che lấy đôi môi đỏ mọng run giọng nói: - Dương đại nhân.

- Người nào? Nam nhân trung niên Bát Phương Môn rốt cục cũng lấy lại tinh thần, chợt quát lên một tiếng, thần tình bất thiện nhìn Dương Khai, mặt trầm như nước nói: - Các hạ người nào? Dám ngầm thi triển độ thủ, đả thương đệ tử Bát Phương Môn ta.

- Bát Phương Môn? Dương Khai nghe vậy nhướn mày, có chút bất ngờ liếc nhìn nam nhân trung niên kia, lại nhìn một chút mấy đệ tử Bát Phương môn kia, không tìm được người mình muốn tìm hắn không khỏi có chút thất vọng nói: - Các ngươi là đệ tử Bát Phương Môn?

- Không thể giả được. Nam tử trung niên kia thấy Dương Khai bọ dạng tự lâu đã nghe đại danh Bát Phương Môn lập tức lại thấp giọng: - Các hạ rốt cuộc là ai?

Trong lúc nói chuyện, nam nhân trung niên gương mặt mờ mịt, không biết tại sao hắn luôn cảm thấy nhìn Dương Khai có chút quen thuộc dường như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không nghĩ ra.

Hắn lạnh lùng nói: - Không cần biết các hạ là người nào, đả thương đệ tử Bát Phương Môn ta, hôm nay nếu không giải thích hợp lý thì đừng mong đi.

Khi nói lời này hắn vô cùng phấn khích vì hắn đã dùng thần niệm đảo qua, phát hiện Dương Khai chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, loại tu vi này hắn còn không coi vào đâu.

Chỉ là vừa rồi hắn cũng không biết đối phương rốt cuộc thi triển bí thuật gì lại có thể liên hiệp với Tần Triêu Dương đánh bay Lâm Duẫn, nhưng bây giờ xem ra đối phương hẳn là có thể t hi triển bí thuật gì hai người hợp lực, Lâm Duẫn cũng chỉ là nhất thời khinh thường cho nên mới sơ suất trúng chiêu.

- Bỗng nhiên… Dương Khai kinh ngạc nhìn nam nhân trung niên nói” - Ta còn thật không biết đệ tử Bát Phương Môn các ngươi lại có uy phong lớn như vậy đó. Người không biết còn tưởng các ngươi là người của Tinh Thần Cung.

Lời nói của Dương Khai châm chọc, làm nam nhân trung niên gương mặt lúc trắng lúc xanh cắn răng nói: - Hãy bớt sàm ngôn đi, thức thời hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, mặc cho ta xử lý, nếu không đừng trách ta không nể mặt.

Dương Khai biểu tình cổ quái nhìn hắn nói: - Ta với ngươi có quen biết không? Không quen thì nói nể nang gì, hay thật.

Lúc nói chuyện hắn quay đầu nhìn Tần Ngọc thấp giọng nói: - Đầu óc người này có vấn đề à?

Tận Ngọc nhìn hắn bộ dạng tác quái không nhịn được cười khúc khích.

Tần Triêu Dương lại chau mày, tuy hắn biết Dương Khai không phải hạng dễ dàng trêu chọc nếu không ngày đó cũng để cho hắn suất đi vào Tứ Quý Chi Địa, nhưng giờ này đối phương người đông thế mạnh, lão cũng không biết Dương Khai có thể giải quyết được hay không cho nên không khỏi có chút ưu tư lo lắng.

- Tiểu tử ngươi muốn chết sao?

Nam nhân trung niên nổi giận hét lớn một tiếng.

- Đừng hét lên nữa. Dương Khai khinh thị nhìn hắn: - Quá mất mặt.

Sau khi nói xong cũng không quản đối phương có phản ứng gì mà nhìn Tần Triêu Dương nói: - Nơi này xảy ra chuyện gì vậy? Ta vừa tới không bao lâu chỉ nghe thấy mấy người nói gì tới một trăm vạn thánh nguyên tinh, hãy giải thích cho ta nghe chút.

Lời hắn nói là thật, sau khi từ Thanh Dương Thần Điện có được Kiếp Ách Nan quả, Dương Khai liền không ngừng nghỉ chạy về Phong Lâm Thành, nhưng vừa vào thành liền phát hiện có chút không đúng, trong thành dường như có thêm khí tức của rất nhiều cường giả.

Sau khi vội vã đi tới Tần Gia vừa lúc hắn nhìn thấy một màn Tần Ngọc đuổi người, hắn cũng không biết rốt cuộc là thế nào liền ẩn ở một chỗ bí mật lén quan sát, mãi tới khi Lâm Duẫn xuất thủ mới không thể không hiện thân giúp Tần Triêu Dương một phen.

Tần Triêu Dương nghe vậy oán hận liếc nhìn nam nhân trung niên, thuật lại sơ bộ chuyện xảy ra.

Dương Khai sau khi nghe xong trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn nam nhân trung niên nói: - Nói như vậy chuyện đại khái là Tần gia tận tình chiêu đãi bọn ngươi, ngươi lại đánh chết một người trong nhà họ, kết quả bọn ngươi chẳng những không có chút nào hối ý thậm chí cũng không nhận sai mà ngược lại còn ỷ vào người đông thế mạnh, muốn tu hú chiếm ổ bồ câu, thầm chí còn muốn bắt Tần gia tiểu thư…

Nam nhân trung niên không khỏi trầm mặc không lời chống đỡ vì những lời Dương Khai nói đều là sự thật.

- Chậc chậc, ỷ mạnh hiếp yếu như vậy, khi nam chiếm nữ sự việc này quả thực làm người ta giận sôi. Dương Khai khinh bỉ vạn phần.

Nam nhân trung niên hít sâu một hơi nói: - Tại hạ cũng nói nguyện dùng một triệu nguyên tinh dàn xếp ổn thỏa, là bọn hắn không biết điều.

- Được Dương Khai nghe vậy nhướn mày: - Y theo lời bằng hữu nói, giết một người một trăm vạn nguyên tinh liền có thể giải quyết vấn đề đúng không? Nếu người khác không nhận nghĩa là không biết điều?

Khi nói chuyện hắn bỗng giơ tay.

Chỉ một thoáng, trong sân nguyên tinh chất thành một núi, số lượng nguyên tinh nhiều tới mức không cần đếm cũng biết tối thiểu có quá ngàn vạn.

Dù mấy người Bát Phương Môn xuất thân không tính là trò nghèo cũng nhất thời nhìn hoa mắt, mỗi người đều nuốt nước miếng, hận không thể độc chiếm ngọn núi nguyên tinh kia làm của riêng.

Đám người Tần Triêu Dương lại trợn mắt há mồm không biết Dương Khai muốn làm gì.

- Tới đây tới đây. Dương Khai nhiệt tình gọi đám người Bát Phương Môn, mặt cười rạng rỡ: - Đừng khách khí, mỗi người cầm lấy một trăm vạn nguyên tinh, đừng lấy ít cũng đừng lấy nhiều…

Nói tới đây lời của hắn bỗng chuyển, nụ cười trên mặt khoảnh khắc biến thành cười lạnh, trầm giọng nói: - Cầm xong ta tiễn các ngươi lên đường.

Mấy người Bát Phương Môn đều lui về sau mấy bước, từng người sắc mặt hoảng sợ nhìn Dương Khai, một người nói: - Đùa kiểu gì vậy?

Nguyên tinh tuy tốt nhưng cũng phải có mệnh hưởng dụng mới được, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn cầm nhiều nguyên tinh nữa thì có ích lợi gì.

Nam tử trung niên kia sắc mặt xanh mét, chuyện đến nước này sao hắn còn không biết Dương Khai muốn làm gì.

Hắn hiểu rõ Dương Khai muốn dùng gậy ông đập lưng ông. Sau khi hiểu rõ điều này hắn không khỏi cười lạnh nói: - Ta thấy các hạ cũng không giống người Tần gia, sao lại cũng phải giao du với họ, các hạ nếu thối lui chúng ta không hẳn không thể làm bằng hữu.

- Ai thèm làm bằng hữu với ngươi. Dương Khai phủi khóe miệng: - Bảo các ngươi cầm thì cứ cầm đi đừng có không biết điều.

Nam nhân trung niên nổi dóa lạnh lùng nói: - Xem ra chúng ta đã không còn lời nào để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.