Vũ Luyện Điên Phong

Chương 395: Chương 395: Dược dịch tự con điều chế




Lăng Tiêu Các không những là sư môn của Dương Khai, cũng là sư môn của Dương tứ gia, y làm sao có thể không quan tâm?

Dương Khai trầm mặt, đem tất cả những chuyện bất công xảy ra ở sư môn kể đơn giản một lượt, Dương Ứng Phong ở một bên nghe mà sắc mặt tối sầm, tức sùi bọt mép.

- Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Thu Ức Mộng đang giúp xây dựng lại Lăng Tiêu Các, hơn nữa nơi đó bây giờ đã thuộc về danh tiếng của con, trước khi tông môn chưa chính thức chính danh, nó vẫn là sản nghiệp của con!

Hai đầu lông mày âm trầm của Dương Khai dần dần giãn ra.

- Thu Ức Mông?

Dương Ứng Phong và Đổng Tố Trúc ngạc nhiên nhìn Dương Khai

- Thu đại tiểu thư?

- Đúng.

- Nó sao có thể giúp xây dựng Lăng Tiêu Các? Tông môn đó bị cao thủ nhà nó một mồi lửa thiêu rụi mà, cái này không đúng.

Dương Ứng Phong cau mày suy nghĩ, nghĩ cả trăm lần vẫn không ra lời giải, chậm rãi lắc đầu, hỏi:

- Trong này chắc phải có duyên cớ gì?

- Con đã giúp nàng ta một chút, có qua có lại mới toại lòng nhau mà, xây lại Lăng Tiêu Các với nàng ta cũng không phải chuyện to tát gì.

Dương Khai thản nhiên nói.

- Con giúp no một chút?

Thần sắc Dương tứ gia càng quái dị, có phần khó mà tin được nhìn Dương Khai, dường như không ngờ được hắn mấy năm nay ở ngoài lại có thể tạo được mối quan hệ với Thu gia đại tiểu thư.

Đổng Tố Trúc lại cười duyên dáng, nhìn Dương Khai đầy thâm ý:

- Con trai, con thân với người ta lắm à?

- Không thể coi là thân lắm, nhưng cũng không phải xa lạ.

Dương Khai gật gật đầu.

Đổng Tố Trúc mấp máy cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, như có điều suy nghĩ, cười hì hì:

- Cô nương của Thu gia đó tuy là nhân vật lợi hại, nếu là thân nam nhi, nhất định là ứng cử viên thừa kế vị trí gia chủ của Thu gia. Con trai, cố gắng nỗ lực, giữ lấy nàng ta.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

Đối với Thu Ức Mộng, hắn một chút cảm tưởng cũng không có, không phủ nhận nữ tử này có sức hấp dẫn, cũng rất có bối cảnh, nếu có thể có được sự ưu ái của nàng, trong cuộc chiến đoạt đích cũng sẽ như có thần trợ, nhưng Dương Khai lại có chut bài xích nàng theo bản năng.

Nàng cho người ta cảm giác quá tinh minh rồi. Khôn khéo kiểu này, không nên có ở một nữ tử, có lẽ đây cũng là nỗi buồn của xuất thân đại gia tộc.

Có thể hợp tác, nhưng tuyệt đối không thể nảy sinh bất cứ gì khác với nàng ta.

- Là tông môn chính danh…

Dương Ứng Phong thấp giọng nói

- Thu Ức Mộng không thể làm chủ Thu gia, không thể làm được điều này.

Nếu có bất kì nhà nào trong Bát đại gia ở Trung Đô vì Lăng Tiêu Các chính danh mà mở miệng, vậy thì tiếng xấu chụp trên đầu Lăng Tiêu Các có thể lấy xuống không chút khó khăn.

Tên của tà tông. Kỳ thật chả có gì lớn.

Cái quan trọng nhất là, Lăng Tiêu Các đã sản sinh ra một Tà chủ! Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho người đời kiêng kị và oán hận.

- Có tin gì của sư công không?

Dương Khai trầm giọng hỏi.

Dương Ứng Phong lắc đầu chua xót:

- Ta đã phái người điều tra nhiều nơi, nhưng sau trận chiến ấy sư công của con và các vị trưởng lão trong môn đều không có tung tích, căn bản không tra được manh mối.

Dừng một chút, Dương Ứng Phong như nhớ ra cái gì đó, hỏi đầy chờ mong:

- Sư công con thật đã tấn nhập Thần Du Chi Thượng rồi?

Lúc cao thủ Thu gia truyền tin quay về, Dương Ứng Phong nhanh chóng có được tin tức, nhưng điều này suy cho cùng chỉ là lời nói một phía từ cao thủ của Thu gia, có thể bọn họ vì muốn trốn trách nhiệm mà bịa ra, Dương tứ gia không dám tin hoàn toàn.

Không nói Dương Ứng Phong, người khác nghe được tin này đến bây giờ vẫn còn thái độ hoài nghi!

Chỉ là mộttông môn nhị đẳng cỏn con, tại sao lại có thể xuất hiện một cao thủ siêu cấp như vậy?

- Thực sự thăng cấp rồi.

Dương Khai gật đầu nặng nề.

Được sự khẳng định của Dương Khai, Dương Ứng Phong mới nhếch miệng mỉm cười, đi lại trong thư phòng, bỗng nhiên dừng lại. Vỗ đùi mạnh một cái:

- Phải, phải! Ta biết sư phụ chắc chắn là có thể thăng cấp rồi, chỉ là không ngờ lại muộn như vậy!

Lúc nói chuyện, thần sắc Dương tứ gia thả lỏng, như là thả được tảng đá lớn trong lòng.

Lăng Thái Hư năm đó vì chuyện của hai đệ tử mà buồn bực không vui, khúc mắc trong lòng. Lãng phí thời gian mười mấy nắm, bây giờ cuối cùng cũng có đột phá, chắc chắn là đã có được nguyên cớ của khúc mắc, Dương Ứng Phong dĩ nhiên là mừng cho lão.

- Sư công đúng là nhân họa đắc phúc.

Con ngươi của Dương Khai đảo một vòng, chợt nảy ra chủ ý:

- Tà chủ xuất thế từ Khốn Long Giản, đại chiến với các cao thủ trong môn, một vị trưởng lão bị đánh chết tại chỗ, sư công cũng bị thương nặng.

- Đệ tử bất hiếu!

Dương Ứng Phong tức giận mắng một tiếng, đuôi mắt như muốn rách ra.

Tà chủ kia, suy cho cùng vẫn là sư đệ của Dương Ứng Phong, hôm nay y làm ra chuyện khinh sư diệt tổ, thí giết đồng môn, tứ gia đương nhiên nổi giận.

- Sớm muộn gì cũng có ngày ta khiến y phải quỳ trước sư phụ dập đầu nhận tội!

Dương Ứng Phong căm tức một hồi, lại vội vàng hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó sư công bị tà khí vào thân, tính mạng bị đe dọa, thấy không còn cách nào để xoay chuyển, con liền thử cho sư công dùng một thứ.

- Con cho sư công dùng?

Mắt Dương Ứng Phong còn lớn hơn trứng chim bồ câu, Đổng Tố Trúc cũng che cái miệng nhỏ lại, phu thê hai người nín thở, vô cùng căng thẳng.

- Vâng, một ít dược dịch con tự điều chế ra, không ngờ chữa trị rất tốt, không những kéo sư công từ quỷ môn quan về, còn làm tiêu tan tà khí trong cơ thể người.

Dương Khai kiên trì tưởng tượng đến cùng, lời kể sinh động,

- Đợi đến khi sư công khỏi hẳn, người mới thăng cấp.

- Dược dịch con tự mình điều chế?

Biểu cảm của Dương Ứng Phong nghĩ mà hãi, sắc mặt trắng như tuyết.

Đổng Tố Trúc thì dùng tay liên tục vỗ ngực, thầm thấy may mắn không xảy ra chuyện gì ghê ghớm, nếu không cái tội diệt sư không chỉ ở trên đầu Tà chủ mà còn cả trên người Dương Khai.

Nếu thật là như vậy, tứ ca chắc áy náy mà chết.

Dương Khai hít mũi một cái nói:

- Thực ra con có hiểu một chút dược lí, học được trên đỉnh Vân Ẩn Dược Vương Cốc.

- Ra là thế!

Dương Ứng Phong bừng tỉnh ngộ.

- Mọi người biết?

Dương Khai ngạc nhiên, nhị lão không hề tỏ ra bất ngờ, như sớm đã biết việc này.

- Ừ, Khinh Hàn lén lút truyền tin cho chúng ta biết.

Đổng Tố Trúc gật đầu.

Vậy là hiểu rồi, Đổng Khinh Hàn coi như là cháu ngoại của mẫu thân, truyền tin về cũng không có gì lạ.

- Tiêu đại sư không hổ là đại sư.

Dương Ứng Phong thổn thức một tiếng,

- Không cần tự thân xuất mã, chỉ dạy con vài thứ đã có thể có thần hiệu như vậy.

Cảm khái một chút, sắc mặt lại ngưng trọng gật đầu nói:

- Hôm nào phải cảm ơn đại sư đàng hoàng mới được.

Dương khai cười ha hả, cũng gật đầu:

- Nên thế.

- Rảnh rỗi, ta đích thân đi đỉnh Vân Ẩn một chuyến, đối với mạng sống của sư phụ có ân, chẳng khác nào có ân với mạng sống của ta, không thể không cảm tạ.

Dương tứ gia cảm kích, lời nói khẩn thiết.

Dương Khai lập tức buồn bực.

Tứ gia nếu lên đỉnh Vân Ẩn, hai bên gặp nhau, mình không phải bị lộ là nói dối sao? Liền nói:

- Cha, hay là người đừng đi, tính tình đại sư hơi cổ quái, cha đi cũng chưa chắc đã gặp được người, để con đi tốt hơn.

Dương Ứng Phong ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Dương Khai nói cũng đúng, mấy năm nay Bát đại gia có bao nhiêu người muốn đi đỉnh Vân Ẩn xin Tiêu Phù Sinh chế thuốc, nhưng người đi đi về về nhiều như thế, lại chẳng được mấy người được như ý, toàn là còn chưa thấy bóng dáng đại sư đã xám xịt quay về, liền gật đầu:

- Thế cũng được, lúc đi nhớ chuẩn bị nhiều lễ vật một chút.

- Vâng, con biết rồi.

Dương Khai âm thầm lau mồ hôi lạnh.

Thần sắc Đổng Tố Trúc bỗng nhiên trở nên kích động, nhẹ giọng hỏi:

- Con trai, cách điều chế dược dịch, con còn nhớ không?

Dương Khai mỉm cười:

- Đương nhiên nhớ.

- Thế…

Đổng Tố Trúc không kìm được tim đập dồn dập, tràn đầy mong đợi nhìn Dương Khai.

Dương Khai sao lại không biết mẫu thân đang chờ điều gì?

Dương tứ gia năm đó bị tà chủ đả thương, thân mang bệnh, tới giờ trong cơ thể vẫn còn chút tà khí.

Nếu không phải vì điều này, Dướng Ứng Phong làm sao mới chỉ đến Thần Du Cảnh tam tầng? Ngay cả Đổng Tố Trúc, bây giờ cũng đã Thần Du Cảnh thất tầng rồi!

Dương tứ gia năm đó là đại đệ tử của Lăng Thái Hư, còn Tà chủ là nhị đệ tử. Tà chủ tư chất nghịch thiên, cơ duyên tạo hóa, hôm nay đã Thần Du Chi Thượng. Dương Ứng Phong là sư huynh, có thể được Lăng Thái Hư xem trọng như vậy, tư chất đương nhiên không thể kém hơn Tà chủ, nếu không phải tại năm đó, thì bây giờ làm sao mới chỉ Thần Du Cảnh tam tầng, ít nhất cũng phải Thần Du Cảnh bát tầng.

Tính ra, tà khí trong cơ thể Dương Ứng Phong và Lăng Thái Hư, đều chung nguồn gốc, người sau ngược lại còn nhiều hơn.

Dược dịch thần kì kia đã hóa giải được tà khí trong người Lăng Thái Hư, chưa chắc đã không có cách hóa giải tà khí trong người Dương Ứng Phong. Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho tứ gia, tiền đồ của y sẽ thênh thang, nói không chừng còn thăng lên Thần Du Chi Thượng!

Dòng chính của Dương gia năm đó, tư chất của Dương Ứng Phong là đứng đầu, so với gia chủ Dương Ứng Hào bây giờ còn xuất sắc hơn.

- Dược dịch có thể điều chế, nguyên liệu cũng không phức tạp lắm.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Hô hấp của phu thê Dương tứ gia trở nên dồn dập.

- Cha, con muốn xem trước tình trạng trong cơ thể cha.

- Được!

Dương Ứng Phong gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Dương Khai, vươn một tay ra.

Dương Khai đặt hai ngón tay lên, hơi vận chuyển chân nguyên, cẩn thận xem xét.

Chân nguyên tiến vào cơ thể, thần sắc Dương Ứng Phong đột nhiên cả kinh, nhìn Dương Khai đầy kinh ngạc, không ngờ chân nguyên của con trai mình lại có thể tinh thuần hùng hồn như vậy.

Tuy chỉ một luồng chân nguyên nhỏ, như một đốm trên mình con báo, nhưng chân nguyên của con trai rõ ràng không tầm thường, so với mình trấn định mấy năm nay, cũng không kém hơn là bao.

Nó mới chỉ Chân Nguyên cảnh tầng bẩy, nếu cho nó thời gian tích lũy, cho nó thăng cấp cảnh giới, chân nguyên của nó còn có thể tinh thuần hùng hồn đến mức độ nào nữa?

Đứa nhỏ này… có chút kì lạ.

Đây là con trai của mình sao? Dương tứ gia phút chốc nảy sinh cảm giác không chân thực.

Rất lâu sau, Dương Khai mới vẻ mặt nghiêm nghị thu tay lại.

- Thế nào?

Đổng Tố Trúc run giọng hỏi.

- So với sư công lúc trước đỡ hơn chút, có thể trị khỏi, nhưng vì thời gian quá lâu, tà khí đã vào trong đan điền, không dễ gì hóa giải được, cha phải uống dược dịch này hằng năm, cho đến khi chữa tận gốc.

- Có thể trị khỏi là tốt rồi!

Đổng Tố Trúc nghe con nói vậy, không kìm được vui mừng, liếc nhìn Dương Ứng Phong, cũng lộ vẻ mừng vui.

Bao năm này, hai vợ chồng cũng đi khắp nơi tìm danh y, thử bao nhiêu cách, nhưng đều không hóa giải được đám tà khí đó trong đan điền, ngay cả Hóa Long Trì của Dương gia cũng không có tác dụng.

Nhưng bây giờ, sự ưu phiền quấn lấy vợ chồng bao nhiêu năm, sau khi con trai quay về không ngờ lại giải quyết dễ dàng như vậy.

Bỗng nhiên cảm thấy, người trong thiên hạ không ai lợi hại bằng con trai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.