Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2164: Chương 2164: Đường ra




- Long tức… Tiêu Bạch Y la thất thanh, hắn từ vị trí của Dương Khai, cảm nhận được khí tức Chân Long, khí tức này mặc dù không cường liệt, nhưng uy áp kinh khủng trời sinh này lạo làm cho người khác chấn động mãnh liệt.

Hắn vừa dứt lời, sau lưng Dương Khai chợt nổi lên hư ảnh Chân Long sáng vàng rực rỡ, long ảnh kia vô cùng to lớn, chiếm cứ phía sau Dương Khai, từ tử mở mắt, hướng chỗ mình liếc một cái.

Trong nháy mắt sau lưng Tiêu Bạch Y mồ hôi lạnh ướt đẫm, kìm lòng không đặng ngã xuống mấy bước.

- Tiêu Bạch huynh thực lực không tầm thường, cho nên ta cũng phải nghiêm túc đối đãi, ngươi…cẩn thận! Dương Khai dứt lời, thân kiếm chấn động, thoáng chốc, hào quang năm màu đại phóng, Ngũ Hành Bất Diệt Kiếm Khí tung hoành bốn phía, Luyện Ngục biển lôi kia chỉ trong một khí tức đều xua tan, lộ ra thân ảnh vĩ ngạn của Dương Khai.

Hư ảnh Kim Long sau lưng hắn ngửa mặt lên trời gầm thét, đồng thời tiếng long ngâm vang dội thiên địa, hóa thành một đạo lưu quang, tràn vào trong thân kiếm, kèm theo một đạo chém đánh của Dương Khai, gào thét mà đi.

Tại một khắc kia, thời gian dường như chảy xuôi ngàn vạn năm, vượt qua vô số thời không, Chân Long chi uy đủ để đánh nát thế giới chí cực.

Thái dương Tiêu Bạch Y một mảnh mồ hôi lạnh nhỏ giọt chảy xuống, vị uy áo vô cùng kia bức bách, không khỏi lưu về phía sau vài bước, nhưng rất nhanh, cắn răng một cái, ép buộc đứng vững, mạnh mẽ thúc giục nguyên lực, tinh thần bên ngoài cơ thể phòng hộ chắc chắn, cùng lúc đó, lấy ra một bí bảo phòng ngự hình chiếc gương, biến thành quầng sáng, cản trở ở phía trước.

Oanh…

Ánh sáng vàng chém thẳng tới, năng lượng bạo ngược tràn ra, cả Luận Đạo Đại vù vù không ngớt, phảng phất ngày tận thế lại tới, dao động linh khí kích động thật lâu không có ổn định.

Dương Kahi ánh mắt như đao, lạnh lùng mà nhìn về phía trước.

Phía ngoài mười mấy trượng, Tiêu Bạch Y sắc mặt tái nhợt, trống rỗng đứng đó. Bí bảo hình gương biến thành quầng sáng mặc dù vẫn che chắn bản thân, nhưng đã nứt ra vô số khe hở, khí tức kế tiếp, liền rầm một tiếng vỡ thành vô số mảnh.

Con ngươi hắn run rẩy kịch liệt, thần binh lợi khí trên tay kia không ngừng mà phát ra rên rỉ.

Cách không nhìn nhau, Tiêu Bạch Y cắn răng quát khẽ: - Đạo Nguyên nhất tầng cảnh ngươi, làm sao lại có thể đạt tới trình độ này?

Dương Khai thản nhiên nói: - Thực lực mạnh yếu không phải dựa vào tu vi cao thấp để bình phán, đạo lý này Tiểu Bạch huynh chẳng lẽ còn không hiểu?

- Ta không tin. Tiêu Bạch Y nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức cuồng bạo trong cơ thể nộ bạo phát, nguyên lực vốn yên lặng ẩn núp giờ khắc này bỗng cuồn cuộn bạo pháp, hắn đổi trường kiếm gào thét nói: - Đây là một chiêu cuối cùng, nếu ngươi tiếp được thì ngươi thắng, còn không chỉ có đường chết.

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai thần tình không khỏi nghiêm lại, biết Tiêu Bạch Y muốn tự mình vận dụng cực chiêu, Đạo Nguyên tam tầng cảnh liều mạng chiêu thức cũng không phải dễ đỡ.

Hắn lập tức nín thở ngưng thần, âm thầm thúc giục nguyên lực.

Tiêu Bạch Y dứt lời là lúc thần tình trở nên trang nghiêm vô cùng, vẻ mặt thành kính, tay bấm lên trường kiếm bắn ra, thân kiếm vù vù, cả người hắn biến thành vô số quang hoa từ trên trời rơi xuống.

Uy áp kinh người bỗng nhiên phủ xuống, hư không chấn động làm người ta sinh ra cảm giác như trời long đất lở.

Tiếng rên trầm thấp từ từ truyền đến: - Thiên Kiếm, toái tinh!

Dứt lời, bầu trời tuôn ra vô số quầng sáng ầm ầm đánh xuống, phảng phất như vô số đốm lửa đang rơi làm người ta không thể tránh, trong lòng sinh ra tuyệt vọng.

Dương Khai trong mắt thần quang rạng rỡ, thân hình tung lên không lùi mà tiến tới, bỏ quên trường kiếm không cần, hai tay kết ấn, lực lượng không gian tràn ngập quanh thân.

Vô số Nguyệt Nhận đen như mực hướng bay lên, nghênh đón hào quang đang rơi xuống, kèm theo tiếng vang ầm ầm, trong hư không tuôn ra một cái hắc động, đem năng lượng huỷ diệt thiên địa không thể tưởng tượng nổi kia cắn nuốt hầu như không còn, năng lượng dao động mãnh liệt làm tâm người thất thủ, dường như Luận Đạo Đại cũng phải chìm xuống.

Dương Khai thân hình như điện, xuyên qua hư không tìm kiếm bóng dáng Tiêu Bạch Y.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn híp lại, thúc giục nguyên lực, một chưởng hướng một vị trí đánh tới.

- Phập…

Cùng với tiếng vang truyền ra kèm theo hai tiếng kêu đau đớn, Dương KHai sắc mặt tái xanh lùi lại vài bước, mà chỗ hư không không có người, Tiêu Bạch Y cũng sắc mặt tái nhợt hiển lộ thân hình, khí tức hơi yếu, vẻ mặt không cam lòng từ từ rơi xuống.

Dị tượng đầy trời giờ khắc này đột nhiên biến mất không thấy, trong không khí lưu lại bầu không khí vừa trải qua một trận đại chiến.

Tiêu Bạch Y nặng nề ngã xuống, ngay sau đó lại không thể đứng thẳng dậy, thân hình lảo đảo lắc lư, không thể không giữ trường kiếm không để cho mình ngã xuống.

Da thịt loã lồ của hắn rạn nứt, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra.

Nơi ngực hắn có một dấu bàn tay rõ ràng.

Chỉ có một chưởng này là Dương Khai tạo thành thương tổn với hắn, những thứ khác không phải công kích của Dương Khai.

Dương Khai đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn bàn tay mình ra chiêu kia, thời khắc này cũng là máu tươi chảy ra, cả bàn tay đều bị đâm xuyên qua, đau đớn khó nhịn, miệng vết thương dường như còn có một tia lực lượng pháp tắc quanh quẩn, cản trở thương thế bình phục.

Hắn lắc lắc máu tươi trên tay, thúc giục lực lượng, hoá giải lực lượng pháp tắc lưu lại kia thản nhiên nói: - Tiểu Bạch huynh, một chiêu này Thiên Kiếm dường như vượt qua phạm vi ngươi có thể nô dịch à, có nhất thiết phải làm tới mức này không?

Dương Khai tuy rằng không biết Tiêu Bạch Y rốt cuộc học bí thuật gì, nhưng một kiếm cuối cùng này hiển nhiên không phải Tiêu Bạch Y thời khắc này có thể thi triển ra, hắn cưỡng ép thi triển tất nhiên sẽ mang nguy hại cho mình. Trạng thái của Tiêu Bạch Y lúc này chính là minh chứng rõ ràng nhất.

- Hahaha. Tiêu Bạch Y thoạt nhìn tuy rằng thê lương lại không nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười mang theo sự sảng khoái cùng vui sướng, không có mảy may hối hận cũng không có ý cam lòng. Hắn mở miệng nói: - Đương nhiên là có cần thiết, đối mặt với cường địch liền phải thi triển hết sở học, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, chóng trọi yếu ớt chỉ bị thương thì sao?

Dương Khai hơi gật đầu nói: - Tiểu Bạch huynh quả nhiên có lòng cường giả. Bội phục, bội phục.

Tiêu Bạch Y từ từ lắc đầu nói: - Đáng tiếc cuối cùng vẫn là đánh không lại ngươi, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh. Haha…

Hắn cười khổ một tiếng, ngữ khí phức tạp, bao gồm nhiều tâm tình. Trước đó hắn chưa từng nghĩ một ngày kia mình sẽ bại bởi tau một đối thủ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hắn là thiên chi kiêu tử, tự coi mình rất cao, nay trong thiên hạ, trừ bỏ số ít mấy người, còn lại đều không được hắn co ra gì.

Nhưng hôm nay đánh một trận lại làm hắn nhận thức được rất nhiều. Tự mình dường như đứng ở trong một dòng sông sâu, nói là người đã nhìn thấy biển thực quá buồn cười.

- Dương Khai.

Tiêu Bạch Y quát một tiếng, thuận tay ném trường kiếm ra ngoài lắc lư nói: - Động thủ đi.

Hắn một bổ nghênh cổ chờ đợi, dường như không có ý định trả đòn.

Dù sao ngay cả một chiêu mạnh nhất của mình cũng bị Dương Khai hoá giải thần kỳ, hắn đã không còn sức lực chiến đấu nữa.

- Ta cũng không nói muốn giết ngươi. Dương Khai tươi cười. - Ý ngươi chết ta sống chỉ có một mình ngươi thôi.

Tiêu Bạch Y nhíu mày nói: - Ngươi muốn tiếp tục đi tới, chỉ có động thủ, nếu không ta và ngươi có thể sẽ một mực bị vây ở đây.

- Chưa chắc. Dương Khai phủ nhận quan điểm của hắn.

Quả thực như lúc trước hắn nói, hắn cùng Tiêu Bạch Y không thù không oán, căn bản không nhất định nhất thống hạ sát thủ, hơn nữa…lúc trước Tiêu Bạch Y khi tranh đấu, đối phương cũng không có sát khí, chỉ có chiến ý ngẩng cao mà thôi.

Có thể thấy Tiêu Bạch Y cũng không phải muốn dồn hắn vào chỗ chết mà chỉ đơn thuần muốn cùng Dương Khai đánh một trận.

Đây đúng là tâm tính võ giả truy tầm võ đạo đỉnh phong.

Trong lúc nói chuyện Dương Khai nghiêng đầu nhìn xung quanh muốn tìm kiếm cửa ra Luận Đạo Đài này.

Nhưng chỗ này chỉ là một toà đài cao đơn độc treo giữa không trung, bốn phía đều là vực sâu vô biên đen như mực không thấy đáy, bên dưới có tiếng gào khóc thảm thiết, dường như có gì không tốt tràn ngập trong đó.

- Cửa ra ở phía dưới. Dương Khai đi tới một chỗ bên cạnh Luận Đạo Đài, hướng xuống phía dưới quan sát, cảm nhận được phía dưới truyền tới khí tức quỷ dị, không khỏi có chút da đầu tê dại. Nếu quả thực phải nhảy xuống không biết sẽ có hậu quả thế nào.

Dương Khai âm thầm quyết định, không phải lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không nhảy.

Thật ra hắn còn có một cách khác để thông qua chỗ này.

Dựa vào lời Tiêu Bạch Y nói, cửa ra Luận Đạo Đài chỉ có xuất hiện sau khi có một người tử vong, một khi đã như vậy, hắn thu Tiêu Bạch Y vào Huyền Giới Châu chắc hẳn cũng có thể làm cho cửa ra xuất hiện.

Chỉ là, nếu làm vậy sẽ làm bại lộ bí mật Huyền Giới Châu..

Cho nên hắn thúc giục lực lượng không gian muốn thử một chút xem có thể đi không, nhưng liền ngay sau đó hắn đã lắc đầu.

Lực lượng không gian có thể sử dụng, di chuyển tức thời cũng không có vẩn đề, nhưng chỉ có thể di chuyển trên Luận Đạo Đài này.

Nơi này dường như chính là một không gian ngăn cách, Dương Khai căn bản không có cách nào di chuyển tới thế giới bên ngoài.

- Ngươi không tìm được đâu. Tiêu Bạch Y thấy hắn tìm xuong quanh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: - Lúc trước ta đã nói, ta đã tìm rồi, căn bản không có cửa ra. Ta đã thua, ngươi chẳng lẽ không có dũng khi cho kẻ thua một cái kết cục sao?

Downg Khai quay đầu nhìn hắn vừa muốn lên tiếng nói gì đã thấy cả Luận Đạo Đài bỗng nhiên vù vù một tiếng liền bắt đầu chấn động.

Dương Khai sắc mặt nghiêm lại, vội vàng thả ra thần niệm dò xét bốn phía.

Tiêu Bạch Y hiển nhiên cũng hoảng sợ, không biết rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng rất nhanh sau đó đã xảy ra một màn làm người kinh ngạc.

Chỉ thấy trong bầu trời kia treo ba chữ to chợt biến thánh hai luồng ánh sáng một lớn một nhỏ, trong đó một luồng sáng nhanh chóng hướng về phía Tiêu Bạch Y, căn bản không đợi hắn phản ứng liền bao phủ toàn thân hắn, hắn hơi chao đảo một cái liền biến mất không thấy.

Cùng biến mất còn có Tiêu Bạch Y.

Mà một luồng sáng kia lại nối liền thiên địa, sau khi biến ảo vặn vẹo liền biến thành quầng sáng cầu nối, ở bên kia cầu có một chiếc cổng to đi thông ra thế giới xa lạ.

Dương Khai không khỏi ngẩn ra, cau mày suy tư một hồi mới nhìn cầu sáng kia lẩm bẩm: - Thứ này nhất định là cửa ra, Tiểu Bạch huynh xem bộ dáng là bị truyền tống ra ngoài, cho nên…chỗ mấu chốt chính là hắn nhận thua?

Nhìn từ một màn vừa rồi, dường như là sau khi Tiêu Bạch Y nhận thua, Luận Đạo Đài mới phát sinh biến hoá, chẳng những truyền tống hắn đi mà còn hiện đường ra.

Như vậy xem ra cơ hội từ đâu tới hiển nhiên là hiểu ra vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.