Hốc mắt Thẩm Thi Đào đỏ lên: - Nhưng mà trưởng lão các người...
- Yên tâm, chúng ta sẽ tranh thủ thời gian cho các ngươi. Nhớ kỹ, phải đi Lăng Tiêu Tông, chỉ có đi Lăng Tiêu Tông mới còn đường sống! Nhiệm vụ này rất gian khổ, ngươi nhất định phải tìm cơ hội, đưa các đệ tử đi Lăng Tiêu Tông!
- Trưởng lão! Thẩm Thi Đào không ngừng lắc đầu.
- Còn không mau đi! Mỹ phụ thần sắc phát lạnh, giận dữ nhìn Thẩm Thi Đào: - Ngươi muốn Càn Thiên Tông ta xóa tên khỏi U Ám Tinh như vậy sao? Ngươi muốn chúng ta không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Càn Thiên Tông hay sao?
Thẩm Thi Đào ngây dại, đau buồn không nói.
Một vị trưởng lão Càn Thiên Tông ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Thi Đào, mỉm cười nói: - Nhớ kỹ, nhất định phải sống sót, đợi đại trưởng lão trở về, chỉ cần đại trưởng lão trở về, Càn Thiên Tông ta có thể chấn hưng lần nữa!
- Đi! Mỹ phụ quát lớn.
Thẩm Thi Đào lệ như mưa, người khẽ run lên, quỳ xuống đất, đầy cung kính dập đầu ba lượt với các trưởng bối, mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này...
Đứng trên tường thành, mỹ phụ cùng số ít cường giả Càn Thiên Tông phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng, đưa mắt nhìn ra xa.
Trong tầm mắt, trận doanh phía sau trận doanh đại loạn, dao động năng lượng hỗn loạn mạnh mẽ bùng nổ, ánh sáng chói lọi, mỗi một giây đều có mấy trăm người Thi Linh Giáo bị chém giết.
- Đỗ trưởng lão, dường như có người đánh từ bên kia tới đây!
- Ta thấy được, sẽ là ai đây? Mỹ phụ khẽ gật đầu.
- Không đông, hình như chỉ có 7-8 người, nhưng mà rất mạnh... Cường giả Phản Hư Cảnh nói chuyện hít một hơi lạnh, hắn chỉ thấy bên kia có ánh sáng lóe lên, từng mảng võ giả Thi Linh Giáo ngã xuống như cắt cỏ, không khỏi khiếp sợ.
- Hả, đó là... đó là... Hỗn Thiên Thanh Dương Tháp! Là đại trưởng lão! Đại trưởng lão đã trở lại! Lại có người phấn chấn hô lên.
Ánh mắt mọi người lập tức chú ý vào một tòa tháp bí bảo cao mười mấy trượng ở trên bầu trời, tỏa ra hào quang màu xanh.
Bí bảo hình tháp xoay tròn, từ trên cao nện xuống, mỗi một lần sẽ đập nát bét vô số đệ tử Thi Linh Giáo, trên tháp không ngừng bắn ra những tia sáng xanh, rất sắc bén, một khi bị bắn trúng, đệ tử Thi Linh Giáo sẽ tan biến, triệt để biến mất khỏi thế gian.
Chỉ một lát, đã hơn 200 đệ tử Thi Linh Giáo chết dưới bí bảo này.
- Quả thật là Hỗn Thiên Thanh Dương Tháp! Trong ánh mắt mỹ phụ toát ra ánh sáng chói lọi, thấy được hy vọng, thần sắc phấn chấn.
Hỗn Thiên Thanh Dương Tháp, là bảo vật trấn tông của Càn Thiên Tông, nằm giữa bí bảo Hư cấp và Hư Vương, có thể coi như một món chuẩn bí bảo cấp Hư Vương.
Món bí bảo uy lực mạnh mẽ này, vẫn luôn nằm trong tay đại trưởng lão Mặc Vũ.
Lúc này Hỗn Thiên Thanh Dương Tháp xuất hiện, đương nhiên là do Mặc Vũ điều khiển.
Ngay cả không thấy Mặc Vũ, mọi người đều có thể cảm nhận được dao động năng lượng quen thuộc của Mặc Vũ ở xa xa.
- Lần này chúng ta được cứu rồi, đại trưởng lão đã trở lại!
- Ha ha! Giết đám nhãi Thi Linh Giáo!
- Cho bọn chúng có đi không về!
- Báo thù cho tông chủ cùng các huynh đệ tỷ muội đã chết!
Thoáng cái, trên tường thành vang lên tiếng hò reo điên cuồng, mọi người lòng đầy căm phẫn, tâm tình kích động. Nếu không phải mỹ phụ hạ lệnh, chỉ sợ bọn họ sẽ lao xuống tấn công tiếp ứng đại trưởng lão.
Trong đoàn người, mỹ phụ lại nhíu mày, có một chút lo lắng không yên.
Đại trưởng lão đột nhiên xuất hiện lúc này, không biết là phúc hay họa!
Tuy rằng thực lực của đại trưởng lão sâu không lường, còn có bí bảo Hỗn Thiên Thanh Dương Tháp hỗ trợ, nhưng mà... số lượng kẻ địch quá đông, lỡ như đại trưởng lão sa vào vòng vây không thoát ra được, vậy một tia hy vọng cuối cùng của Càn Thiên Tông cũng tắt ngóm.
- Truyền lệnh ta, những ai còn năng lực chiến đấu, theo bổn thành chủ tiếp ứng đại trưởng lão! Mỹ phụ nhanh chóng cân nhắc, lập tức ra quyết định.
- Rõ!
Lập tức có người đáp lại, truyền ra mệnh lệnh.
Không lâu sau, lực lượng còn sót lại của Càn Thiên Tông tập hợp, mỹ phụ nhìn còn không tới 1000 người, ánh mắt toát ra bi ai nồng đậm.
Toàn bộ Càn Thiên Tông, cũng chỉ còn lại những người này, còn mỗi người mang thương, hơn nữa thực lực cao thấp không đều!
Tuy rằng Mặc Hải Thành có trăm vạn dân cư, nhưng thuộc về Càn Thiên Tông chỉ có bao nhiêu, còn lại đa số là người thường không tu luyện, hoặc là võ giả thực lực thấp kém không tác dụng gì.
- Lần đi này, có chết không sống, chỉ vì tiếp ứng đoàn người đại trưởng lão, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng? Mỹ phụ nhìn quanh, quát lớn.
1000 người thần sắc trang nghiêm, cùng quát lên: - Chuẩn bị sẵn sàng!
- Ngày sau trên linh bia Càn Thiên Tông ta nhất định sẽ có tên các người. Xuất phát! Mỹ phụ không nói nhiều, làm việc quyết đoán, vung tay lên, là người đầu tiên xông ra Mặc Hải Thành.
Những người khác theo sát phía sau, trên mặt đều toát ra thù hận thấu xương, trong mắt đều là quyết tâm liều mình vào cõi chết!
Ngàn người xông ra khỏi thành trì, lại có vô số người đi theo sau.
Đó là cư dân Mặc Hải Thành cùng võ giả chạy nạn đến đây!
Bọn họ làm sao không biết đạo lý mất nước thì nhà tan, nhìn thấy Càn Thiên Tông tập trung tất cả lực lượng còn lại phát động tấn công, lập tức đi theo sau, cống hiến lực lượng của mình.
Dưới Mặc Hải Thành, một cỗ đại quân hùng hồn xông ra!
- Nữ nhân Đỗ Nhạn Lăng kia phát điên rồi. Ha ha ha! Dẫn một đám rác rưởi còn chưa tới Nhập Thánh Cảnh mà muốn đột phá phong tỏa của Thi Linh Giáo ta, giết sạch cho ta, bắt Đỗ Nhạn Lăng đến đây! Giữa đại quân Thi Linh Giáo, một nam nhân cao lớn, đứng trên xe tám ngựa kéo, chỉ tới trước quát lớn.
Hắn cũng giống Phương Phong Kỳ, đều là Phản Hư tam tầng cảnh, có điều phát ra khí tức khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa trên người có mùi mục nát nhàn nhạt.
Thi Linh tộc!
Hơn nữa còn là cường giả Thi tướng đỉnh cấp!
Vừa dứt lời, một tòa tháp màu xanh giáng xuống, nam nhân này hừ lạnh, người vụt lên cao tránh né một đòn khủng bố này.
Ầm ầm! Tháp lớn nện xuống, tám con ngựa kéo liền bị đập nát bét, trắng đỏ đầy đất.
- Kẻ nào đến đây! Cả người hắn mọc ra gai đỏ như kim, trên miệng toát ra răng nanh dọa người, quay đầu nhìn lại, quát lớn.
Một cái bóng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh hắn, tuyệt mỹ như thiên nữ hạ phám, sau lưng có đôi cánh trắng trong suốt như được mài bằng ngọc, trên người tỏa ra hơi lạnh thấu xương, có thể đông cứng thần hồn.
Trong tay nàng cầm một thanh trường kiếm phát tán tia sáng lạnh.
Trường kiếm vung lên, như dòng nước trút xuống.
Thi tướng kia dốc sức ngăn cản, nhưng lạnh băng không gì không xâm nhập được đã đống băng lực lượng của hắn.
Chỉ chống đỡ 3 chiêu, đã bị cô gái một kiếm đánh nát đầu.
Rắc rắc...
Ý cảnh băng hàn tràn ra, nam nhân này dù là thành viên Thi Linh tộc, sinh mệnh lực mạnh mẽ, nhưng nháy mắt cũng bị đóng băng thân thể, tan biến sức sống.
Tô Nhan!
Đây là lần đầu tiên nàng ra tay từ khi đi ra Xích Lan Tinh, vừa ra tay liền thể hiện chiến lực làm người ta líu lưỡi, tối thiểu Mặc Vũ nhìn mà mí mắt co giật.
Hắn có thể cảm nhận được Thi tướng kia mạnh mẽ, dù là hắn đụng đầu đối phương, tối thiểu cũng phải hai ba canh giờ mới phân thắng bại, dù là thắng cũng phải trả giá đắt.
Nhưng nữ nhân của Dương Khai, lại hai ba chiêu giải quyết Thi tướng này.
Dương Khai đã đủ yêu nghiệt, sao nữ nhân của hắn cũng yêu nghiệt như thế? Trong lòng Mặc Vũ chấn động.
Đánh chết Thi tướng kia, Tô Nhan không dừng tay, cầm Huyền Sương Thần Kiếm thi triển bí thuật Hóa Yêu Quyết, mượn lực lượng căn nguyên Băng Phượng một mình xông vào trong đại quân Thi Linh tộc. Nơi đi qua, một mảnh người ngã ngựa đổ, không ai chống đỡ nổi.
Phàm là bị đánh chết, toàn bộ đều hóa thành tượng băng.
Ở đằng trước chiến trường là một nhóm ít ỏi đệ tử Càn Thiên Tông, bọn họ đã xông ra từ trước khi đoàn người Dương Khai đến, chỉ để tranh thủ thời gian sửa chữa cấm chế trận pháp Mặc Hải Thành.
600 người, hiện tại chỉ còn chưa đến trăm người.
Lúc này xung quanh toàn là kẻ địch, bị vô số kẻ địch bao vây, mỗi một giây đều có người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Ở trong đó, có một thiếu nữ tóc dài, người nhanh nhẹn như thỏ chạy ra chạy vào trong trận địa kẻ địch, trên người toát ra hào quang năm màu, thân mình thoạt nhìn yếu ớt lại ẩn chứa lực lượng khủng bố, nắm đấm nhỏ đánh ra, ngay cả không khí cũng bị đánh nổ ầm ầm.
Phàm là bị nàng đánh trúng, chỉ cần chưa đến Phản Hư Cảnh, sẽ lập tức nổ tan xác.
Ngay cả võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh bị đánh trúng, cũng sẽ bị thương gân cốt, la hét không thôi.
Vô số công kích đánh về phía nàng, nàng thoải mái tránh né, ngẫu nhiên có công kích không né được đánh trúng, nàng cũng không bị tổn thương lớn, mà lại càng kích hoạt hung tính trong đôi mắt trong suốt!
Thân thể thiếu nữ này mạnh mẽ đến mức khó tin.
Nếu không phải nàng dốc sức bảo vệ, trăm người Càn Thiên Tông còn sót lại đã sớm bị diệt toàn quân.
Các đồng bọn còn sống sót, mỗi người đều đưa ánh mắt cảm kích nhìn nàng.
Nàng nổi bật, cuối cùng dẫn tới Dương Khai chú ý.
Hào quang năm màu trên người nàng làm Dương Khai cảm thấy quen thuộc, đó rõ ràng là kiếm khí Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm!
Ở rất xa, Dương Khai rút thời gian quan sát, tuy rằng cả người nàng đẫm máu, không nhìn rõ bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn thân thể trưởng thành, khoảng chừng 13-14 tuổi.
Tuyệt đối là một thân thể chưa trưởng thành.
Mái tóc tung bay, nét mặt nàng làm Dương Khai hơi quen thuộc.
- Chẳng lẽ là... Dương Khai nhíu mày, nhanh chóng tiêu diệt một mảnh kẻ địch đằng trước, có hứng thú với cô gái kia, dẫn theo Hạ Ngưng Thường xông về bên đó.
Nhận ra có người đến gần, cô gái kia quay đầu tung một đấm.
Dương Khai nhấc tay cản lại.
Oành...
Lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng bùng nổ từ nắm tay nhỏ bé kia, dù mạnh như Dương Khai cũng bị đánh cho lảo đảo. Cũng may tu vi của hắn cao hơn thiếu nữ rất nhiều, không có xấu mặt, bằng không đã mất hết thể diện.