Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1627: Chương 1627: Giam lỏng




Nhiễm Vân Đình ngây ra.

Từ khi nàng mang Tô Nhan về Băng Tuyệt Đảo tới bây giờ đã gần 30 năm, nàng chưa bao giờ thấy Tô Nhan cười qua, hôm nay là lần đầu tiên.

Nụ cười này hoàn toàn đối lập với sự lạnh lùng cao ngạo trước đây, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết của Tô Nhan, đến cả Nhiễm Vân Đình cũng hơi thất thần một lát.

Trong lòng không khỏi cảm thấy không bằng.

Nhiễm Vân Đình nhanh chóng xua tan tạp niệm trong lòng, âm trầm quát: - Ngươi có nam nhân, chuyện xảy ra lúc nào?

- Trước khi gặp sư tôn rất lâu.

- Ngươi đã gần gũi da thịt với hắn? Nhiễm Vân Đình tiếp tục hỏi.

Gương mặt của Tô Nhan có chút ửng hồng, hơi gật đầu.

Thân thể Nhiễm Vân Đình run lên, dường như mất đi khí lực, lùi lại hai bước, ánh mắt thất vọng, đau lòng nói: - Chuyện như vậy, sao ngươi không nói sớm hơn?

- Sư tôn không hỏi qua. Tô Nhan khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.

Nhiễm Vân Đình nói: - Ta không hỏi là vì khí tức của ngươi tinh thuần, sư tôn nghĩ ngươi là thân xử nữ! Nhưng nếu ngươi đã từng gần gũi với nam nhân, tại sao khí tức vẫn không bị vẩn đục?

Một nữ tử khi gần gũi với nam nhân, trong cơ thể nhất định sẽ lưu lại một chút dương cương khí của nam nhân, loại khí tức này đủ để làm vẩn đục khí tức.

Khí tức trên người Tô Nhan vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, Nhiễm Vân Đình nằm mơ cũng không ngờ nàng sớm đã không còn là xử nữ.

Chẳng lẽ là bởi vì thể chất đặc thù của nàng? Cũng có khả năng, thể chất của Tô Nhan rõ ràng không phải bẩm sinh mà là sau này mới có, có lẽ lúc thể chất này sinh trưởng đã làm khí tức của nàng trở nên sạch sẽ.

- Không biết tự ái!

Nhiễm Vân Đình cắn răng quát khẽ.

- Đệ tử đã làm sư tôn thất vọng. Tô Nhan hạ giọng.

- Nếu ta sớm biết chuyện này đã không để ngươi tu luyện Băng Ngọc Công! Nhiễm Vân Đình vô cùng đau đớn, hy vọng to lớn biến thành thất vọng, đỏ mắt nói: - Ngươi cũng biết khi tu luyện Băng Ngọc Công, một khi ngươi động tình nhất định sẽ bị công pháp cắn trả! Bây giờ còn nhẹ, nếu cứ tiếp tục như vậy, một thân thánh nguyên của ngươi sẽ mất hết, cuối cùng trở thành phế nhân!

- Đệ tử không biết! Tô Nhan lắc đầu, nhưng không hề sợ hãi.

Nàng tới Băng Tuyệt Đảo, bái nhập môn hạ của Nhiễm Vân Đình, Nhiễm Vân Đình cho nàng tu luyện cái gì, dĩ nhiên là nàng tu luyện cái đó, đâu dám hỏi nhiều? Đến khi mấy ngày trước công pháp xảy ra vấn đề, nàng mới phát giác điều bất thường.

Nhiễm Vân Đình biến sắc, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mặc dù vô cùng thất vọng với việc Tô Nhan che giấu chuyện tình cảm của mình, nhưng dù sao nàng cũng rất coi trọng Tô Nhan, vội vàng nói: - Tô Nhan, bây giờ vẫn chưa muộn, ngươi nhất định phải đoạn tuyệt, chặt đứt tơ tình, nếu không tu vi của ngươi sẽ càng ngày càng thấp, cuối cùng sẽ trở thành một người bình thường, đến lúc đó không ai có thể cứu được ngươi.

- Chặt đứt tơ tình? Tô Nhan giương mắt nhìn Nhiễm Vân Đình, đôi mắt đẹp ánh lên tia khác thường, kiên định lắc đầu nói: - Sư tôn thứ tội, đệ tử sẽ không làm như vậy.

- Ngươi... Nhiễm Vân Đình giận điên lên, tay chỉ Tô Nhan, không nói được lời nào.

Tô Nhan lại mỉm cười: - Nếu có thể gặp lại hắn, cho dù đệ tử trở thành người bình thường cũng cam tâm tình nguyện.

Nhiễm Vân Đình ngẩn người, kinh ngạc nhìn Tô Nhan: - Đây là lời thật lòng? Ngươi sẽ không hối hận?

Tô Nhan gật đầu.

- Ngươi có bao giờ nghĩ, ngươi làm như vậy chỉ là vui vẻ nhất thời, nếu thật sự trở thành người bình thường, tuổi thọ của ngươi bất quá chỉ 100 năm, cuối cùng hoa tàn ít bướm, đến lúc đó người đàn ông nào lại có hứng thú với ngươi? Nam nhân mà ngươi coi trọng cũng sẽ bỏ ngươi mà đi!

Tô Nhan run lên, ánh mắt có chút sợ hãi.

Nhiễm Vân Đình vừa thấy biểu tình này của mình, biết nàng bị nói trúng, đang muốn tiếp tục nói thì sự sợ hãi của Tô Nhan đã tiêu tán, đưa tay gỡ tóc, Tô Nhan nhẹ giọng nói: - Nếu có thể ở chung với hắn, đệ tử cam tâm tình nguyện, trước khi hoa tàn ít bướm, đệ tử sẽ rời đi, nhất định không để hắn gặp bộ dạng đó của đệ tử.

- Ngươi tức chết ta! Lồng ngực Nhiễm Vân Đình phập phòng dữ dội.

Tới giờ nàng mới phát hiện đệ tử của mình lại ngoan cố như vậy, không thèm nói lý lẽ.

- Sư tôn, đệ tử muốn ra ngoài! Tô Nhan trầm giọng nói.

- Ngươi muốn ra ngoài tìm nam nhân kia? Nhiễm Vân Đình lạnh lùng nhìn nàng, lúc trước còn tưởng Tô Nhan muốn ra ngoài lịch lãm để đột phá bình cảnh trước mắt, nhưng bây giờ đã biết mục đích thật sự của nàng.

Hiển nhiên là nàng muốn tìm tên kia rồi.

- Đúng, xin sư tôn thành toàn! Tô Nhan không phủ nhận.

- Si tâm vọng tưởng! Nhiễm Vân Đình hừ lạnh.

- Trong khoảng thời gian này ngươi ngoan ngoãn đợi ở nội đảo cho ta, đừng mơ ra khỏi nội đảo một bước, vi sư sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi vượt qua cửa ải này, hy vọng ngươi sẽ không làm vi sư thất vọng lần nữa.

- Sư tôn! Tô Nhan khẩn trương.

Nhiễm Vân Đình hừ lạnh, quát lên: - Người đâu!

Ngoài cửa lập tức có hai nữ tử bước vào, đều có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, đồng loạt ôm quyền nói: - Đại trưởng lão có gì phân phó!

- Dẫn Tô Nhan dẫn đi cho ta, trông chừng thật kỹ, nếu nàng dám rời khỏi chỗ ở của mình nửa bước, ta hỏi tội các ngươi!

Hai nữ tử kia liếc nhau, gương mặt khó hiểu, không biết rốt cuộc Tô Nhan làm cái gì lại chọc cho đại trưởng lão tức giận như thế.

Phải biết, trước kia đại trưởng lão luôn tự hào về Tô Nhan, vô số lần tuyên bố trước mặt mọi người rằng quyết định sáng suốt nhất của đời mình là thu Tô Nhan làm đồ đệ.

Tô Nhan nhất định sẽ trở thành ánh sáng của Băng Tâm Cốc.

Nhưng bây giờ, Nhiễm Vân Đình đã nổi giận, thậm chí bắt đầu muốn giam lỏng Tô Nhan.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai nàng không dám hỏi nhiều, chỉ nghi ngờ liếc Tô Nhan, mở miệng nói: - Tô sư muội, xin mời.

- Sư tôn...

Tô Nhan cầu xin nhìn Nhiễm Vân Đình, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.

- Dẫn đi! Nhiễm Vân Đình đưa lưng về phía Tô Nhan, miệng quát chói tai, bộ dáng như không muốn gặp lại nàng.

- Tô sư muội, xin đừng làm khó chung ta. Cô gái vóc người cao gầy trong hai người nhướng mày, không kiên nhẫn thúc giục.

Tô Nhan nhìn bóng lưng Nhiễm Vân Đình, nhẹ nhàng thở dài, biết bây giờ có nói cũng không ích gì, chỉ có thể thi lễ một cái, xoay người rời đi.

Rất nhanh, trong băng thất chỉ còn lại một mình Nhiễm Vân Đình.

Ánh mắt của nàng như phun lửa khi nhìn bức họa treo trên tường, ánh mắt như muốn xẻo cho tên đó vạn đao, bỗng nhiên giơ tay đánh về phía trước.

Bùm một tiếng, bức họa đã biến thành phấn vụn.

- Tiểu tử, đừng có mà rơi vào tay bổn cung, nếu không ta nhất định phải băm ngươi thành trăm mảnh! Nhiễm Vân Đình nảy sinh ý nghĩ ác độc.

Chỉ cần Tô Nhan còn có chút ăn năn, nàng sẽ lập tức chém chết Dương Khai, loại trừ tâm ma của Tô Nhan.

Tô Nhan không muốn tự chặt đứt tơ tình, vậy thì mình là sư tôn phải làm giúp nàng!

Chỉ cần tên kia chết đi, đường đi của Tô Nhan sẽ không còn trở ngại, sẽ không bị Băng Ngọc Công cắn trả.

Có lẽ nàng sẽ đau khổ một thời gian, nhưng Nhiễm Vân Đình tin sau một thời gian, Tô Nhan sẽ cảm kích mà không oán hận mình.

Nghĩ nghĩ, Nhiễm Vân Đình nhanh chóng rời khỏi băng thất, đi tới băng phong nơi thái thượng trưởng lão bế quan, chuyện này nàng phải thỉnh giáo thái thượng trưởng lão, thật ra nàng cũng không chắc phương pháp của mình có hiệu quả hay không, nếu được thái thượng trưởng lão đồng ý thì không phải lo nữa.

Băng Tuyệt Đảo nội đảo, từng con đường băng đan chéo dọc ngang, đi khắp bốn phương tám hướng.

Rất nhiều nữ đệ tử Băng Tâm Cốc đang đi lại, kiến trúc trên Băng Tuyệt Đảo có một phong cách riêng, giống như điêu khắc từ khối băng mà thành, sáng bóng, phát ra hàn ý.

Tô Nhan thất hồn lạc phách bước đi, từ từ đi vào băng thất của mình.

Hai nữ đệ tử phụ trách trông chừng nàng theo sát không rời, ánh mắt nhìn nhau, dùng thần niệm trao đổi.

- Trương sư tỷ, ngươi nói rốt cuộc Tô Nhan đã làm sai chuyện gì mà đại trưởng lão lại nổi giận như vậy? Cô gái có vóc người tương đối thấp nghi ngờ hỏi.

Cô gái cao gầy gọi là Trương sư tỷ hừ lạnh: - Đại trưởng lão không nói thì sao ta biết được, nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, nếu không đại trưởng lão sẽ không giam lỏng Tô Nhan, hừ, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, tự khi tiến vào Băng Tâm Cốc luôn ngẩng cao đầu, chưa bao giờ xem những sư tỷ chúng ta vào đâu, cho dù đụng phải cũng không thèm hành lễ vấn an, một chút lễ phép cũng không có.

- Đúng vậy, chẳng phải là nhờ nàng được đại trưởng lão sủng ái sao. Cô gái thấp người nói. - Bây giờ nàng chọc giận đại trưởng lão, xem ra là bị thất sủng rồi, ta xem sau này nàng còn lớn lối kiểu gì.

- Chúng ta là sư tỷ, cũng là lúc dạy nàng làm người như thế nào.

Hai người liếc nhau, cảm thấy tâm tình sung sướng, hôm nay bầu trời có vẻ đẹp hơn bình thường.

Trong lúc đang đi, bỗng Tô Nhan dừng lại, hai tròng mắt vốn thất thần đột nhiên sáng lên, nhìn về một hướng, ngay sau đó, thân hình thoắt một cái đã biến mất.

Hai nàng kia biến sắc, nghĩ rằng Tô Nhan muốn chạy trốn, nhưng quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Nhan chạy tới trước mặt mấy đồng môn.

- Làm cái gì? Cô gái họ Chu lộ vẻ không vui, vội vàng đi qua đó.

Bên kia có mấy đệ tử Băng Tâm Cốc đang nói chuyện, vẻ mặt bọn họ nghi ngờ, không hiểu tại sao Tô Nhan lại đột nhiên chạy tới đây, một cô gái là người cầm đầu có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh cau mày quan sát Tô Nhan, ngạc nhiên nói: - Ngươi là đệ tử dưới trướng đại trưởng lão Tô Nhan?

- Nàng chính là Tô Nhan?

- Nghe nói lúc nàng nhập môn mới là Nhập Thánh tam tầng cảnh, bây giờ không tới 30 năm đã là Phản Hư lưỡng tầng cảnh.

- Ta cũng đã nghe nói qua, thì ra là nàng.

Mấy cô gái hứng thú quan sát Tô Nhan, giống như lần đầu tiên thấy người như vậy.

- Đúng. Tô Nhan gật đầu. - Diện kiến mấy vị sư tỷ!

- A, ngươi có việc gì thế?

Cô gái cầm đầu hỏi.

- Vừa rồi ta nghe mấy vị sư tỷ đang thảo luận về... người trên bức họa, các ngươi đã thấy qua hắn? Tô Nhan chỉ bức họa trên tay cô gái.

- Ngươi nói người này? Cô gái kia giơ bức họa lên, khẽ cười nói: - Ta đã thấy.

Tô Nhan sáng mắt, khẩn cấp hỏi: - Sư tỷ thấy hắn khi nào, hắn... có khỏe không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.