Động tĩnh của bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu quá rõ. Tiếng kêu
thảm thiết của tên đệ tử Thối Thể cảnh đó lúc chết càng thê lương vô
cùng, truyền đi rất xa trong đêm tối.
Dương Khai và Hạ Ngưng Thường nghe rõ mồn một, cả hai thất sắc, quay đầu lại nhìn về phía đó.
Họ thật sự không biết mấy ngày nay bị nhiều kẻ địch bám theo đến thế. Thủ
đoạn theo dõi của Văn Phi Trần cũng phải nói là không tệ, giữ cự ly cũng cực kỳ an toàn, căn bản không phải lo sẽ bị phát hiện. Hạ Ngưng Thường
tuy là Ly Hợp cảnh đỉnh phong, nhưng không thể phát giác động tĩnh ở quá xa. Vì đã tính toán cẩn thận, kế hoạch của Văn Phi Trần đương nhiên là
thuận lợi rồi.
- Sao lại có người đến đây được?
Hạ Ngưng Thường khẽ chau mày, thực sự không hiểu nổi.
Sắc mặt Dương Khai cũng trầm xuống, theo như lời vị sư tỷ này nói, vùng này chỉ là một sơn cốc bình thường, duy có mùng bảy tháng bảy hằng năm mới
có thiên địa dị biến xảy ra, căn bản không thể thu hút được sự chú ý của ai cả.
Nói cách khác, những kẻ đang đến gần đó, một là ngẫu
nhiên đang ở gần đây mới phát giác ra sự thay đổi này, một là sớm đã có
âm mưu, bám theo họ suốt cả chặng đường đến đây.
Khả năng thứ hai rất có thể xảy ra! Vì bọn chúng không phải ít người, có kẻ còn ngã chết lúc tìm cách đi xuống!
Nơi này ở bên trong Hắc Phong Sơn, nếu thật sự chỉ là người vào núi tìm
thuốc giết yêu thú, căn bản không thể đưa theo người có thực lực quá
thấp, cũng không thể có nhiều người đến vậy cùng hành động.
- Có thể sẽ có chút phiền toái!
Ý nghĩ chuyển hướng tức khắc, Dương Khai đã phát hiện có vấn đề,
- Chúng ta tránh đi trước đã!
- Được!
Hạ Ngưng Thường gật đầu nghe theo.
- Muốn chạy à?
Một tiếng quát lạnh tanh vọng lại từ phía sau, theo sau đó một thân ảnh
chợt xuất hiện trước mắt cách họ mười mấy trượng, một đòn Phách Không
Chưởng lướt đến, ngăn bước chân của hai người lại.
Dương Khai và
Hạ Ngưng Thường kinh ngạc khi thấy bọn này thực lực rất cao, đồng thời
nhảy về sau ẩn náu, nguyên khí lưu chuyển trong cơ thể, âm thầm cảnh
giác.
Trước khi chưa tìm ra ý đồ thật sự của bọn lạ mặt này, Dương Khai không muốn vạch mặt.
Văn Phi Trần đi đầu cản đường Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, thấy họ biết
thân biết phận, không ra tay tấn công, mà chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Y không thèm để ý đến Dương Khai , nhưng còn Hạ Ngưng Thường đang che mặt thì lại khiến mắt y sáng lóa, bụng nghĩ, hay cho một tiểu cô nương ngây thơ, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đôi mắt sáng như sao mai đó tuyệt đối không phải của một nữ tử tầm thường. Huống chi, thân hình của tiểu cô
nương này cũng thuộc hạng xuất chúng.
Nhìn vào đôi mắt đó, kẻ
không quá háo sắc như Văn Phi Trần cũng không cầm lòng được, nếu đổi lại là Long Huy, không biết y sẽ giở trò đồi bại gì nữa.
Ba người
giằng co một lúc, Dương Khai vẫn cố tìm đường thoát, nhưng phát hiện
thực lực người trung niên này cực cao. Y đứng đó, dường như đã ngăn hết
toàn bộ đường lui rồi.
- Tên này là cao thủ Chân Nguyên cảnh, sư đệ chớ manh động.
Hạ Ngưng Thường nhìn ra ý nghĩ của hắn, khẽ nhắc.
Chân Nguyên cảnh! Dương Khai chậm rãi hít một hơi, cố sức đè nén cảm giác rục rịch trong lòng.
Cứ thế được một lúc, bọn người Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu cũng đã
đuổi đến nơi, chúng tản ra phía sau lưng Văn Phi Trần, vẻ mặt hung dữ
nhìn Dương Khai và Hạ Ngưng Thường.
- Các ngươi là ai?
Dương
Khai nheo mắt quan sát, nhưng lại phát hiện mình chẳng hề quen ai trong
số đó. Trong lòng ngờ vực, không kềm được lên tiếng hỏi.
Hắn
không biết được, kỳ thực hắn cũng biết vài tên trong bọn chúng, nhưng
thực lực chúng quá thấp, trên đường đi đã bị yêu thú ăn thịt, chỉ còn
duy nhất một tên, thì lúc nãy đã bị ngã chết rồi.
- Những kẻ muốn lấy mạng ngươi!
Long Huy bước ra từ phía sau Văn Phi Trần, cười gằn không chút khách khí,
đến khi nhìn thấy Hạ Ngưng Thường, hai mắt chợt lóe lên tia nhìn thao
láo, sỗ sàng lướt qua cả người Hạ Ngưng Thường, tán thưởng:
- Diệu, diệu! Hay cho một nữ tử thanh thuần động lòng người, chuyến đi này của bổn thiếu gia quả là không uổng phí!
Hạ Ngưng Thường khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ căm ghét, lặng lẽ trốn sau lưng
Dương Khai. Tuy công lực của nàng cao hơn Dương Khai rất nhiều, nhưng dù gì cũng là một nữ tử chưa rành thế sự, lẩn trốn như vậy cảm thấy bớt đi gánh nặng tâm lý cũng là lẽ đương nhiên.
Hai người vốn đã dính
sát nhau từ lúc nãy, giờ lại đứng ở vị trí thế này, Dương Khai chợt cảm
thấy sau lưng bị hai vật gì đó mềm mềm chạm vào, không kềm được khẽ hít
lấy hơi, đứng thẳng người lên.
Đứng trước mối nguy này, Dương Khai lại rất bình tĩnh, không hề có chút dao động, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chư vị và bọn ta có thù oán sao?
Lúc này Dương Khai có thể khẳng định, đối phương không phải ngẫu nhiên mà
đến đây, chắc chắn đã sớm có âm mưu, nếu không, sao vừa gặp đã đầy vẻ
căm thù.
Đây là kẻ thù của hai sư đồ Mộng chưởng quầy, hay là của mình? Dương Khai phải hỏi cho ra nhẽ, dù có chết, cũng phải làm một con ma minh bạch chứ?
- Dĩ nhiên là có thù!
Long Huy tự nhủ phần thắng nắm chắc trong tay, nên cũng không thèm giấu thân phận,
- Tiểu tử, ta cho ngươi hay, ta chính là Long Huy, tôn tử của Phó bang
chủ Huyết Chiến Bang, Long Tại Thiên,! Ngươi dám câu dụ Hồ Mị Nhi, có
từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay chưa?
Dương Khai ngạc
nhiên! Hắn căn bản không thể ngờ kẻ hôm nay đến gây sự mới mình lại là
một người như vậy, lý do thù oán này cũng quá vô lý. Mình và Hồ Mị Nhi
mới gặp nhau có ba lần, chưa có giao tình gì nhiều, vậy mà lại bị xem là tình địch, ngoài một tiếng cảm thán kẻ tiểu nhân tầm thường ra, Dương
Khai còn có thể nói gì nữa đây?
Có điều y đã nhắc đến Long Tại
Thiên, Dương Khai nhớ đến lão giả gặp ở khu mỏ của Huyết Chiến Bang lần
trước. Lần đó, Long Tại Thiên đã hạ nhục hắn, Dương Khai chưa bao giờ
quên.
Long Huy dứt lời, Nộ Lãng cũng hậm hực lên tiếng:
- Nộ
Đào là đệ đệ ta! Nó cùng Thành Thiếu Phong đã mất tích. Tiểu tử, ta hỏi
ngươi, việc chúng mất tích có liên quan gì đến ngươi không?
Không ngờ cả hai phe cùng đến tìm mình gây chuyện! Dương Khai chợt hiểu ra nguyên do mọi sự.
Thầm khen cho cái danh tiếng lẫy lừng của mình. Lần đầu rời tông môn, lại bị hai phe thù địch để mắt tới, lại còn bày ra trận địa lớn thế này nữa.
Nhưng lần này lại liên lụy cả Hạ Ngưng Thường.
Hít một hơi thật sâu, trên mặt Dương Khai không hề lộ vẻ sợ hãi, đến thần
sắc cũng vô cùng bình thản, hắn đưa tay ra nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Hạ Ngưng Thường, hạ giọng xuống:
- Lát nữa tỷ cứ mặc kệ đệ, hãy tìm cơ hội trốn thoát đi!
Nếu đã là phiền toái do chính mình gây ra, thì không thể bắt Hạ Ngưng
Thường chịu tội cùng. Nếu để mình nàng bỏ chạy, biết đâu cũng có chút cơ hội, mang theo hắn chỉ thêm vướng víu.
Giọng Dương Khai tuy khẽ khàng, nhưng người đối diện vẫn có thể nghe rõ.
Long Huy bật cười thật to:
- Muốn chạy à? Đâu có dễ vậy, bổn thiếu gia cùng các ngươi chịu đày đọa
bao nhiêu ngày trong rừng, sao có thể không chút hồi báo được! Dương
Khai, hôm nay ngươi phải chết thì khỏi nói, còn tiểu cô nương ở sau lưng ngươi thì chỉ có thể làm đồ chơi cho bổn thiếu gia thôi! Yên tâm, giờ
ta chưa giết nàng đâu, phải chơi cho chán đã ta mới nỡ để cho nàng chết.
Sắc mặt Dương Khai lạnh tanh, quát lên một tiếng:
- Chạy đi!
Đồng thời vòng tay ra sau nắm lấy cánh tay Hạ Ngưng Thường, dùng toàn lực đẩy ra thật xa dưới ánh nhìn kinh ngạc của nàng.
- Mơ tưởng hão huyền!
Văn Phi Trần cười nhạt, y lắc nhẹ người, thình lình xuất hiện sau lưng Hạ Ngưng Thường, một chưởng phóng thẳng vào nàng.