Kim Hào và nữ tử kia đều vô cùng ảo não, đau lòng trước cái chết của
Vu Thành Khôn. Cũng may tên tiểu tử Lăng Tiêu Các kia rơi vào vách núi
là chỉ có chết chứ không thể sống được, coi như có người chôn cùng để y
không quá cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền.
Hai người đứng tiếc thương bên vách núi một hồi rồi mới rời đi.
Vách núi quá cao, cũng không biết dưới đó có gì nguy hiểm. Căn bản là
chúng không dám xuống đó tìm thi thể Vu Thành Khôn, chỉ có thể để mặc y
chôn xác ở đó.
Dưới vách núi, Dương Khai huy động Dương Viêm
Chi Dực chậm rãi rơi xuống, thu hoạch viên huyết châu của Dư Thành Khôn
sau khi chết ngưng tụ thành.
Không hổ danh là cao thủ của
Chân Nguyên cảnh. Viên huyết châu này phải to gấp đôi so với của Ly Hợp
cảnh, cỡ bằng long nhãn. Hơn nữa, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng vô
cùng lớn.
Lúc trước, Dương Khai đã biết được lợi ích khi
luyện hóa hấp thu huyết châu, bây giờ nhìn thấy viên huyết châu lớn như
vậy thì không khỏi phấn khích. Như vậy, nếu như giết hết toàn bộ võ giả
Chân Nguyên cảnh tiến vào đây thì có thể thu hoạch lớn đến cỡ nào?
Ở bên kia hồ, Dương Khai phát hiện lần này có chừng hơn hai ba trăm võ giả tiến vào vùng dị địa luyện võ.
Hai ba trăm viên huyết châu…mình có thể thoải mái thăng tiến đến Chân
Nguyên cảnh rồi? Ý nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên, Dương Khai đã không
khỏi rùng mình, vội vàng kiềm lại, sợ lòng mình nảy sinh sát khí và ác
khí.
Cất viên huyết châu vào trong túi Càn Khôn, Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh rồi vội rời đi theo một hướng.
Đây là một sơn cốc lớn bị mây mù che phủ, bốn phía đều dốc đứng với
những vách đá cao tới cả vạn trượng, người bình thường cơ bản không thể
xuống dưới. Dù thực lực đã đến Chân Nguyên cảnh rồi mà chưa rõ được tình hình bên dưới thì cũng không dám tuỳ tiện xâm nhập.
Ở trong
sơn cốc được một ngày, Dương Khai đã dần hiểu được địa hình nơi đây,
trong lòng không kìm được vui sướng. Địa hình như vậy lại chỉ có mình
hắn hoạt động, không cần lo lắng gặp phải đối thủ không thể địch lại.
Hơn nữa suốt dọc đường đến đây còn chém giết được bao nhiêu là yêu thú tứ giai, chứ không phải là không có thu hoạch gì.
Chỉ cần có đủ thời gian thì sẽ dần trở nên mạnh mẽ, khi rời khỏi đây sẽ không phải lo sợ đến những võ giả Chân Nguyên cảnh kia nữa.
Sơn cốc quả thực vô cùng lớn, Dương Khai ngày qua ngày đi săn trong đó,
ngày nào cũng có thu hoạch. Có khi gặp phải vài con yêu thú ngũ giai,
cũng vội vàng tránh đi chứ chưa hề xảy ra xung đột.
Hơn mười ngày xuống đây, Dương Khai thu hoạch được hơn ba mươi viên huyết châu của yêu thú.
Tìm một chỗ an toàn, dùng thời gian một canh giờ để luyện hóa hấp thụ
tất cả chỗ huyết châu kia. Lại kết hợp thêm viên huyết châu của Vu Thành Khôn sau khi chết kia, Dương Khai cảm thấy mình đã sắp đạt đến Ly Hợp
cảnh tứ tầng, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể tấn thăng được.
Bội thu.
Chẳng qua trong sơn cốc này cũng chỉ có ngần nàêu thú có thể chém giết. Theo thời gian, khó khăn lắm Dương Khai mới gặp được yêu thú tứ giai.
Mặc dù có dấu vết của vài con yêu thú ngũ giai nhưng Dương Khai thực
lòng không muốn tranh đấu với bọn chúng.
Chạy hết một vòng sơn cốc rồi dần dần cũng trở về chỗ ban đầu lúc rơi xuống.
Ngẫm đi nghĩ lại, Dương khai quyết định làm một chuyến thăm dò vào sâu
bên trong xem liệu có thể kiếm thêm được vài con yêu thú nào không. Nếu
như thực sự không còn nữa thì đành phải ra khỏi sơn cốc này tìm chỗ khác thôi.
Dương Khai tăng tốc rất nhanh tiến vào phía trong sơn
cốc, đúng thực là có gặp vài con yêu thú, thu được vài viên huyết châu.
Thế nhưng càng đi vào sâu bên trong càng không thấy bóng dáng của con
yêu thú nào nữa.
Thậm chí ngay cả dấu vết hoạt động của yêu thú cũng không hề có.
Lòng đầy nghi hoặc, Dương Khai tiếp tục tiến về phía trước.
Mấy ngày sau, trong lúc đang đi Dương Khai bỗng đột nhiên dừng bước,
kinh ngạc nhìn phía trước, đồng tử co rút, nét mặt không che giấu được
vẻ kinh ngạc khó tin.
Hắn nhìn thấy một khung xương vô cùng lớn.
Cách đó khoảng hai trăm trượng, một khung xương trắng toát nằm im bất
động trên mặt đất. Mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, Dương Khai vẫn có
thể cảm nhận được một cỗ khí tức cổ xưa mãnh liệt ập tới.
Khung xương này ít nhất cũng cao tới trên dưới hai mươi trượng, không
biết dài mấy phần, từng khúc xương trắng toát, sáng bóng như ngà voi. Dù đã qua bao nhiêu năm, nó vẫn cứng chắc như vậy không hề bị mục nát. Năm tháng qua đi, nó vẫn đứng sừng sững ở chỗ này, chưa hề hóa thành bột.
Khung xương này thật lớn, không thể tưởng tượng được trước khi chết loài yêu thú nà phong đến mức nào.
Tinh thần chấn động hồi lâu, Dương Khai mới chậm rãi đưa chân bước tới hướng đó.
Tới gần, Dương Khai mới phát hiện ra ở đây không chỉ có một mà là tới hai bộ xương.
Trong đó, một bộ là mình đứng từ xa nhìn thấy, còn một bộ thì nho nhỏ.
Hai bộ xương dường như liền với nhau, thế nhưng nhìn kỹ thì lại không
phải, chỉ là bộ xương nhỏ kia nằm trong bụng bộ xương lớn thôi.
- Là hai con yêu thú cùng chết.
Địa Ma nói.
Dương Khai gật gật đầu thừa nhận suy đoán của lão. Qua hai bộ xương này có thể mơ hồ đoán ra được trước đó đã xảy ra một trận chiến đầy khó
khăn đẫm máu. Hai con yêu thú một to một nhỏ, nhưng đánh đến ngang tài
ngang sức, bất phân thắng bại.
Khi hung tính của yêu thú bị
kích phát, không bên nào khiếp nhược, không bên nào nhận thua. Đánh tới
cùng, yêu thú nhỏ kia rạch được bụng con yêu thú lớn, đồng thời cũng bị
thương nặng rồi cùng bỏ mạng.
Bao nhiêu năm qua đi, sương gió cùng cát bụi thời gian đã xoá mờ dấu tích của cuộc chiến kinh thiên
ngày đó nhưng lại không chôn vùi được bộ xương này, không chôn vùi được
sát khí bất khuất này.
Dương Khai vẫn còn khiếp sợ, ánh mắt kinh ngạc dừng lại ở bộ xương lớn.
Hắn không biết được trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu yêu thú lớn như
vậy. Phần ở trên mặt đất đã cao đến hai mươi trượng, nhưng mà đó chỉ là
một nửa mà thôi, phần thân thể còn lại của nó đã bị vùi lấp ở dưới lớp
cát bụi.
Mỗi khúc xương của nó đều mạnh mẽ có lực, hình thể
cao chót vót. Khi còn sống nhất định là một con yêu thú sức mạnh bất
phàm.
Còn con yêu thú thân thể nhỏ yếu kia rốt cuộc như thế nào mà có thể địch lại đối thủ cùng đến chỗ chết.
- Địa Ma, biết đây là yêu thú gì không?
Dương Khai đứng một lúc lâu mới hoàn hồn lại hỏi.
- Chỉ dựa vào khung xương thì không đoán ra được.
Địa Ma đáp lại.
Dương Khai vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khúc xương trắng toát kia.
Ngón tay chỉ vừa chạm vào, khúc xương này đã vang lên một tiếng loạt
xoát rồi vỡ vụn, biến thành bột mịn.
Như một phản ứng dây
chuyền, từ chỗ hai khung xương ở trên mặt đất vang lên âm thanh rạn nứt, trong phút chốc, hai khung xương đổ sập xuống.
Chết ở chỗ
này, chôn cất cũng ở đây, vậy thì hồn về nơi nào? Dù là yêu thú có sức
mạnh lớn đến đâu cũng không tránh khỏi vận mệnh thân tử hồn tiêu. Thật
sự là đáng buồn đáng tiếc.
Bỗng nhiên lông mày Dương Khai nhướng lên, trừng mắt kiếm tìm bốn phía.
- Thiếu chủ tìm gì vậy?
Địa Ma khó hiểu hỏi.
- Huyết châu. Hai con yêu thú này mạnh như vậy, huyết châu ngưng đọng sau khi chết có thể ở đâu chứ?
Dương Khai hồ hởi đáp.
- Bọn chúng chết đã nhiều năm như vậy, huyết châu chắc hẳn là không còn rồi.
- Ta cá là vẫn còn ở đây, ngươi có tin không?
Dương Khai tự tin cười.
- Lão nô ngu dốt…
Địa Ma khiêm tốn.
- Nơi này là sơn cốc vạn trượng dưới vách núi, mây mù che phủ. Thiết
nghĩ, những người luyện võ ở Chân Nguyên cảnh cũng không vô duyên vô cớ
tìm đến.
Dương Khai khẽ cười nói:
- Cũng chỉ có ta, bị truy đuổi cùng đường nên buộc phải mạo hiểm.
- Nhưng cho dù võ giả không xuống thì nơi đây chẳng phải cũng có yêu thú sao…
Còn chưa dứt câu Địa Ma đã chợt bừng tỉnh. Quả thật đi tới đây đã nhiều ngày cũng không thấy xung quanh đây có dấu vết hoạt động của yêu thú.
- Người luyện võ không đến, yêu thú không đến vậy thì huyết châu của
hai con yêu thú đã chết này chắc chắn sẽ không thể biến mất không dấu
vết.
Dương Khai đã không muốn giải thích thêm, nói đến đó Địa Ma chắc chắn không thể nào không hiểu. Trên đầu ngón tay xuất hiện một
giọt Dương dịch, biến thành cái xẻng, vùi đầu xuống đào.
Dương Khai rất cẩn thận đào men theo từng khúc xương của khung xương lớn kia.
Huyết châu của hai con yêu thú này ngưng tụ chắc chắn cũng bị vùi trong đất cát, hẳn là chỉ ở ngay dưới đó thôi.
Bụi đất bay mù mịt, Dương Khai nhanh chóng đào sâu xuống rất cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào khả nghi.
Đào sâu mãi, xuống đến vài chục trượng thì có một đám hào quang đỏ sẫm loé ra.
- Tìm được rồi.
Dương Khai vui mừng quá đỗi, vội vàng cẩn thận moi bùn đất từ bốn phía lên, vừa nhìn một chút không khỏi ngây người.
Hắn vốn tưởng tượng loại yêu thú to như vậy, huyết châu ngưng tụ sau
khi chết ít nhất cũng phải to như đầu người, không bằng đầu người thì
cũng tầm bằng nắm đấm.
Nhưng sự thật không phải như thế, viên huyết châu này còn nhỏ hơn một chút so với huyết châu của Vu Thành
Khôn, chỉ to hơn huyết châu của yêu thú tứ giai.
Chẳng lẽ mình lại dự đoán sai? Hai con yêu thú đó không có gì là ghê gớm cả?
Trong lòng có chút nghi hoặc, Dương Khai tiếp tục đào, rất nhanh chóng
tìm thấy một viên huyết châu ở gần đó, cũng không khác gì nhiều so với
viên trước đó, gần như là giống nhau.
Hai con yêu thú cùng chết, thực lực ngang bằng, huyết châu đương nhiên cũng vậy.
Nhíu mày suy nghĩ định lượng hai viên huyết châu trên tay, Dương Khai
hơi vận chuyển Chân Dương quyết, muốn cảm thụ xem hai viên huyết châu
này chứa đựng năng lượng như thế nào.
Nào đâu biết quyết pháp vừa chuyển, Dương Khai liền kêu lên một tiếng đau đớn, không tự chủ
được ngồi bệt xuống, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Thiếu chủ.
Địa Ma kinh hãi vội vàng la lên nhưng không nhận được phản ứng nào từ
Dương Khai. Ngay sau đó, lão liền cảm nhận được một năng lượng kinh hãi
không ngừng từ trên tay Dương Khai mạnh mẽ truyền vào cơ thể lão.
Hơn nữa, cỗ năng lượng này lại không hề thuần khiết, xen lẫn trong đó
còn rất nhiều ám khí và yêu khí. Địa Ma là lão ma đầu đã nhìn quen rồi
cũng không tránh khỏi run rẩy.
Dương Khai run rẩy, trong nháy mắt kinh mạch căng tràn, Chân Dương quyết không bị chế ngự điên cuồng
thôi động, luyện hoá tạp chất trong cỗ năng lượng khổng lồ này sau đó
rót vào Ngạo Cốt Kim Thân.
Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm.
Hai yêu thú kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Sau khi chết, huyết châu ngưng tụ được lại không giống những loài khác?
Huyết châu của những loài khác vô cùng thuần khiết, bất cứ kẻ nào cũng
có thể thoải mái tiếp nhận. Nhưng hai viên huyết châu này lại khác, tích chứa nhiều dã khí và sát khí của yêu thú lúc còn sống. Nếu chưa luyện
hoá mà đã hấp thu, tuyệt đối sẽ làm cho con người biến thành yêu thú,
mất đi nhân tính.
Chẳng lẽ, thực lực mạnh mẽ đến một mức nào đó thì huyết châu ngưng tụ sau khi chết sẽ khác biệt như thế?
Dương Khai muốn dừng hấp thu cỗ năng lượng này nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể khống chế được. Năng lượng từ hai viên huyết châu này
không bị khống chế rót vào, khiến cho hắn không thể không tiếp nhận,
không thể không luyện hoá.