Bàn tay dính đầy máu tanh của Thạch Thương Anh vào thời khắc này bất ngờ đặt ở đầu của Đỗ Hiến.
Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cùng chung tu luyện, tình cảm trung hậu. Giữa hai người đã sớm đem đối phương trở thành một nửa tánh mạng kia của mình, chẳng qua là đại đạo chưa thành, nên vẫn chưa có thời cơ thành thân.
Hai người cũng âm thầm ước định, đợi đến lúc hai người tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh thì Đỗ Hiến sẽ xin Diệp Hận được cưới Diệp Tinh Hàm, để Diệp Hận chấp nhận mối hôn sự này.
Bọn họ tin, đến lúc đó Diệp Hận khẳng định sẽ không thể không đồng ý.
Chỉ có điều khiến Diệp Tinh Hàm không nghĩ tới chính là, nàng còn chưa đợi đến ngày đó thì tình lang lại sắp bị giết chết trước mắt mình.
- Không cần, Thạch sư thúc, không cần a! Thân mình của Diệp Tinh Hàm mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống trên đất, khổ sở cầu khẩn.
Gương mặt của Thạch Thương Anh lạnh lùng kiên quyết, bất vi sở động, thản nhiên nói: - Ngươi hãy giải khai trận pháp này, cái gì cũng nói được.
Diệp Tinh Hàm lập tức dâng lên hoang mang lo sợ. Giải khai trận pháp chẳng khác nào bại lộ ra bí mật lớn nhất của Thiên Diệp Tông trước mặt của địch nhân, mặc cho địch nhân thăm dò ra vào. Nhưng nếu là không giải khai, với thủ đoạn hung tàn vừa rồi của Thạch Thương Anh xem ra, Đỗ Hiến lập tức lại phải chết.
Nàng căn bản không biết nên lựa chọn như thế nào.
- Diệp Tử, không cần để ý hắn, tên chó già này đã điên rồi. Đỗ Hiến bỗng nhiên chợt quát một tiếng: - Cho dù nàng giải khai trận pháp, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua chúng ta. Sư huynh đi trước một bước, nàng nhất định phải thật tốt, kiếp sau nhất định không phụ nàng!
Lúc hắn dứt lời, một thân nguyên lực của hắn cuồng bạo trào động, trong khoảnh khắc đạt tới trình độ khiến hắn cũng không cách nào khống chế.
- Hừ! Thạch Thương Anh hừ lạnh một tiếng, đưa tay nặng nề vỗ trên vai của Đỗ Hiến. Nguyên lực cuồng bạo đó trong khoảnh khắc ách hỏa, quay về bình tĩnh.
Đỗ Hiến nhất thời ngẩn ra, tình huống trước mắt hắn ngay cả tự bạo cũng không có cách nào làm khác được, hoàn toàn thành thịt cá trên thớt của người ta.
Bên phía Diệp Tinh Hàm cũng hoảng sợ. Vừa rồi Đỗ Hiến muốn làm gì nàng đương nhiên rõ ràng. Vừa thấy Thạch Thương Anh giam cầm tu vi của Đỗ Hiến, trong lòng lại có chút ít cảm tạ Thạch Thương Anh tên phản đồ này. Nếu không có lão ta kịp thời xuất thủ, Đỗ Hiến nhất định sẽ tự bạo dưới mí mắt của mình. Diệp Tinh Hàm khẳng định bản thân mình không thể thừa nhận kết quả như vậy.
Biến cố này hoàn toàn đánh tan tâm lý phòng tuyến của Diệp Tinh Hàm. Mặc dù biết rõ giải khai trận pháp đại khái không có kết quả gì tốt, nhưng trong lòng nàng vẫn như cũ ôm một tia hy vọng xa vời, hai mắt đẫm lệ nhìn Thạch Thương Anh nói: - Sư thúc, muốn ta giải khai trận pháp cũng được, nhưng... người hãy thả mấy người bọn họ đi. Bọn họ không phải người của Thiên Diệp Tông ta, chuyện này không liên quan với bọn họ!
Trong miệng nàng chỉ dĩ nhiên là mấy người Xích Nguyệt.
Nghe nàng nói như vậy, Diệp Hận từ từ nhắm hai mắt lại. Biết cái này là thật vô lực xoay chuyển trời đất. Diệp Tinh Hàm nếu như một mực giữ ở nơi đó có lẽ còn có một đường sinh cơ, nhưng nếu giải khai trận pháp, kết quả nhất định sẽ rất thê thảm.
Chẳng qua là giờ này ông ta không thể nhúc nhích, thậm chí nói chuyện cũng không làm được, căn bản vô lực ngăn trở.
Đỗ Hiến cũng đang liều mạng lắc đầu với Diệp Tinh Hàm, đáng tiếc căn bản không có hiệu quả.
Thạch Thương Anh lạnh lùng nói:
- Chuyện này sư thúc không thể làm chủ.
Lão ta vừa mới nói xong, Khưu Trạch liền đại độ nói: - Được, bổn tọa đáp ứng yêu cầu của ngươi. Ngươi ngoan ngoãn giải khai trận pháp này là được.
- Có quỷ mới tin ngươi! Hoa Thanh Ti nhỏ giọng lầm bầm một câu. Nàng làm gì không biết Khưu Trạch đây bất quá là ăn nói ba hoa, thật ra trong lòng căn bản không dự định tha bọn họ.
Trong sơn cốc, Diệp Tinh Hàm lau lau nước mắt, nhìn đám người Xích Nguyệt nói: - Là Thiên Diệp Tông ta làm liên lụy mọi người. Đợi lát nữa ta mở ra trận pháp, các ngươi lập tức xông ra ngoài trước. Ta nghĩ biện pháp giúp các ngươi trì hoãn một trận.
Hoa Thanh Ti chợt nhíu mày, hỏi lại: - Diệp cô nương cũng đi theo chúng ta chứ?
Nàng cũng biết Diệp Tinh Hàm bây giờ là bị ép bất đắc dĩ. Tánh mạng của phụ thân và tình lang của mình toàn bộ siết vào trên tay người ta, nàng đương nhiên không thể trơ mắt nhìn. Cho nên Hoa Thanh Ti cũng không có ý tứ trách mắng Diệp Tinh Hàm.
Chẳng qua là Khưu Trạch còn ở nơi này, nàng hoàn toàn không nắm chắc có thể mang đám người Xích Nguyệt thoát đi chỗ này. Nếu chỉ là một mình, có lẽ còn có bảy tám thành hy vọng, nàng quả thật đánh không lại Khưu Trạch, nhưng chạy trốn vẫn có một ít cơ hội.
Nhưng đám người Xích Nguyệt bất quá Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, Sài Hổ lại chỉ có Hư Vương tam tầng cảnh, muốn trốn được trước mặt nhiều cao thủ như vậy không thể nghi ngờ là nói chuyện viễn vông.
Hoa Thanh Ti âm thầm quyết định, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ đám người Xích Nguyệt bình an, đợi Dương Khai đi ra rồi nói sau.
Đối mặt yêu cầu của Hoa Thanh Ti, Diệp Tinh Hàm chỉ cười chua xót, từ từ lắc đầu.
Hoa Thanh Ti biết tâm ý của nàng đã quyết, cũng chỉ có thể than thở một tiếng, không khuyên nữa.
- Còn chưa động thủ? Thạch Thương Anh không kiên nhẫn thúc giục, nguyên lực của bàn tay đặt trên đầu Đỗ Hiến phun ra nuốt vào không chừng, dường như tùy thời cũng sẽ lấy tánh mạng của người này vậy.
Thân thể mềm mại của Diệp Tinh Hàm run lên, cũng không dám trì hoãn nữa, hai tay tung bay, nhanh chóng kết ấn.
Kèm theo ấn ký bay ra, các loại khốn trận ảo trận sát trận trong sơn cốc này từng tầng một bị giải khai.
Thần niệm của Khưu Trạch phóng ra ngoài, chặt chẽ chú ý, đợi sau khi nhận ra trận pháp trong sơn cốc đã toàn bộ giải khai, không khỏi cười ha hả, nói: - Diệp điệt nữ thức thời là tuấn kiệt, anh minh rất nhiều với phụ thân của ngươi.
Mà sau khi Diệp Tinh Hàm đang mở ra trận pháp, cả người một trận yếu đuối vô lực, dường như hoàn toàn mệt lả vậy. Nàng chỉ nhẹ nhàng khẽ quát một tiếng: - Đi mau!
Nàng vừa nói xong, ánh mắt của đám người Hoa Thanh Ti giao hội, lập tức muốn thoát đi chỗ này.
Nhưng vẫn chưa chờ bọn họ có động tác gì, bình thai của trận cơ kia lại vù vù một trận, một cỗ dao động lực lượng không gian rõ ràng khả biện lập tức thoải mái khai ra. Ngay sau đó, chỗ bình thai của trận cơ tản ra tia sáng chói mắt.
- Cái gì? Thạch Thương Anh phóng đi về phía đám người Diệp Tinh Hàm lập tức dừng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn nhìn bình thai của trận cơ kia, dường như thế nào cũng không nghĩ tới bình thai đó lại vận chuyển vào giờ khắc này, hơn nữa nhìn bộ dáng này còn có người truyền tống tới.
Khưu Trạch cũng là con ngươi lộ tinh quang, một chớp mắt không dời nhìn chằm chằm bên kia.
Lúc trước khi lão ta thấy được bình thai của trận cơ đã nghĩ đến đồ chơi nọ đã hư hại. Nếu không phải như thế thì đám người Diệp Tinh Hàm vì cái gì không trốn đi, ngược lại bị vây trong sơn cốc. Nhưng hiện tại thấy trước mắt, cũng không phải như lão ta nghĩ.
Có người từ địa phương khác truyền tống tới, đây chẳng phải nói bình thai vẫn tốt sao? Người đến là ai, chỗ giáp nhau của bình thai là nơi nào?
Đám người Thạch Thương Anh và Khưu Trạch mờ mịt bất đồng, khi thấy tia sáng kia, Diệp Hận một mực sắc mặt hôi bại lại hoắc mắt trợn to tròng mắt, thân thể không thể ức chế run rẩy.
Lối vào Bí cảnh... đã được chữa trị rồi!
Lối vào Bí cảnh bị phong bế mấy vạn năm, hôm nay vào giờ khắc này lại được chữa trị.
Tông chủ của Thiên Diệp Tông qua nhiều thế hệ đều lấy chữa trị lối vào Bí cảnh làm trách nhiệm của mình, phí hết tâm huyết cùng tinh lực, nhưng không một người nào thành công. Vậy mà ông ta lại chính mắt thấy lối vào Bí cảnh được chữa trị giờ khắc này.
Trong nháy mắt, Diệp Hận không khỏi dâng lên tâm tình mặc dù là chết cũng không hối tiếc, nhưng lại không nhịn được cười một cách ngờ ngệch a ha.
Chỉ cần cửa vào của bí cảnh được chữa trị, Thiên Diệp Tông truyền thừa cũng sẽ không đoạn tuyệt, liền có cơ hội lần nữa làm rạng rỡ tông môn.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh của bản thân mình cùng Thiên Diệp Tông hiện tại, trái tim của Diệp Hận lập tức chìm vào đáy cốc.
Ông ta đương nhiên biết người nào chữa trị lối vào Bí cảnh. Dù sao mấy ngày này tới nay chỉ có một mình Dương Khai đi vào trong đó, trừ hắn ra còn có thể là ai chứ? Ông ta cảm khái nữ nhi mình có ánh mắt không sai đồng thời cũng âm thầm áo não trời cao không cho Thiên Diệp Tông thời gian nhiều thêm mấy ngày.
Nếu có thêm thời gian mấy ngày, Diệp Hận có mười phần nắm chắc có thể thu được những thứ công pháp thất truyền cùng bí thuật trong Bí cảnh. Như vậy ông ta có thể khu sử những khôi lỗi Địa cấp đó lên trên ngọn núi cao nhất.
Có những khôi lỗi Địa cấp tương trợ, Thiên Diệp Tông cũng sẽ không luân lạc tới hoàn cảnh như hiện nay, đến lúc đó mặc dù không phải đối thủ của đám người Khưu Trạch, cũng có thể liều mạng lưỡng bại câu thương.
Nhưng trên thực tế, cửa vào cứ khơi khơi đúng lúc này được chữa trị xong.
Cái này chẳng những Thiên Diệp Tông cũng xong đời, mấy vạn năm truyền thừa này cũng phải xong đời, toàn bộ rơi vào tay người khác.
Ông ta cảm thấy chỉ có một mình Dương Khai, căn bản không có lực ngăn cản Đế Tôn Cảnh Khưu Trạch.
Ngay vào lúc ông ta suy nghĩ lung tung, chỗ bình thai của trận cơ có hai bóng người từ từ hiển lộ ra. Một người trong đó chính là Dương Khai. Một người khác lại là một tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác thoạt nhìn chỉ khoảng chừng 7, 8 tuổi. Tiểu nha đầu ấy một đầu lửa đỏ với tóc dài gần như muốn rối tung ở chỗ mắt cá chân, nhu thuận như thác, cực kỳ bắt mắt. Không chỉ như thế, nàng còn mặc một bộ quần áo của đại nhân, rộng thùng thình, thằng chẳng ra thằng, ông chẳng ra ông. Y phục kia vừa nhìn chính là vật của Dương Khai. Tuy nhiên trang phục như vậy chẳng những không phá hủy vẻ đẹp của nàng, ngược lại tăng thêm một nụ cười khẽ đáng yêu, khiến người liếc mắt nhìn liền không nỡ dời đi ánh mắt. Nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn phấn đô đô ấy khiến người nhìn thì có kích động muốn nhéo một phen.
Lúc hai người xuất hiện, hiển nhiên vẫn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt, cho đến sau khi ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt, Dương Khai mới thần sắc trầm xuống, thần niệm quét đi ra.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt của hắn liền khó xem.
Hắn nhìn thấy đám người Xích Nguyệt bị thương, núp ở bên phía bình thai của trận cơ. Hắn nhìn thấy Diệp Hận Đỗ Hiến bị người giam cầm tại chỗ, khí tức uể oải. Hắn nhìn thấy Thạch Thương Anh thần tình lóe lên, trù trừ không tiến thêm. Hắn còn nhìn thấy Lạc Tân trợn mắt nhìn mình, trong mắt lóe lên sự tức giận của cừu hận oán độc.
Hắn còn cảm thấy khí tức của một vị cường giả Đế Tôn Cảnh!
- Dương thiếu! Hoa Thanh Ti vừa nhìn thấy Dương Khai xuất hiện, đã biết cứu tinh tới rồi, không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, cười khổ nói: - Ngươi chậm xuất hiện một chút nữa, chúng ta coi như xong rồi.
- Dương thiếu thật xin lỗi... Gương mặt của Diệp Tinh Hàm thấp thỏm nhìn Dương Khai: - Là Thiên Diệp Tông ta làm liên luỵ bọn ngươi.
Diệp Tinh Hàm dừng một chút, nàng vội la lên: - Ngươi dẫn bọn họ nhanh chóng chạy đi.
Tuy rằng nàng thấy qua Dương Khai xuất thủ, cũng biết thực lực của hắn không tầm thường, nhưng chỗ này có một cường giả Đế Tôn Cảnh, nàng cũng không cho rằng với thực lực của Dương Khai có thể cùng Đế Tôn Cảnh ganh đua này nọ.
Nghe được lời của nàng, ánh mắt của Dương Khai mới thu hồi từ trên người của Khưu Trạch, khóe miệng nhướng lên, nói: - Thế cục này hơi có chút phức tạp a.
Tuy rằng hắn vẫn chưa biết rõ trước mắt đây hết thảy rốt cuộc là thế nào mà thành như vậy, nhưng người nào là địch người nào là bạn, đã vừa nhìn thì hiểu ngay.
- Là tên kia đả thương nàng đúng không? Lúc Dương Khai hỏi câu này, liếc mắt nhìn Khưu Trạch.
Hoa Thanh Ti đã là Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong tu vi, người ở tại chỗ có thể đánh bị thương nàng trừ Khưu Trạch ra thì không còn người nào khác nữa.
- Đúng vậy! Hoa Thanh Ti nhẹ nhàng gật đầu: - Lão ta dường như là Thiên Chiếu Cung cung chủ, vừa mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh không lâu, tu vi chưa được củng cố, bằng không ngươi đã không thấy được Hoa tỷ rồi.
- Được lắm, dám đánh bị thương người của ta, lão ta chết chắc rồi. Dương Khai cười lạnh một tiếng.
Lời vừa nói ra, một đám người tất cả đều như ngây ngốc nhìn hắn.