Vũ Luyện Điên Phong

Chương 576: Chương 576: Hấp thu hết




Thế cục chuyển biến quá nhanh, thoạt nhìn Dương Khai phủ không chống đỡ được bỗng nhiên nhảy ra vô số cường nhân cấp độ này, Hoàng gia và Quang Minh Phủ cơ bản không kịp phản ứng.

Hơn nữa dù cho bọn họ có kịp phản ứng cũng không chống đỡ được sự tấn công mãnh liệt của chín vị Huyết thị.

Sau khi tự tăng đến Siêu Phàm Cảnh, đây là trận đầu tiên của chín vị huyết thị, bọn họ cũng biểu hiện sức mạnh khác biệt không hề nể tình.

Hoàng Hiểu và Khương Triết lần đầu gặp huyết thị công kích liền ý thức được sự việc không đúng.

Khi họ định thần nhìn lại thì lập tức ngây ra như phỗng.

Tinh nhuệ hai nhà mình giờ phút này đang bị chín vị huyết thị của Dương gia tấn công, đổ rạp như cắt lúa, không có sức phản kháng.

Trước sau từ lúc Hoàng Hiểu hạ lệnh tiến công đến khi kết thúc chiến đấu chỉ vỏn vẹn có mười hai hơi thở.

Sáu bảy mươi quân tinh nhuệ xuất thân từ Hoàng gia và Quang Minh Phủ đều bị giết, chỉ để lại Hoàng Hiểu và Khương Triết hai cường giả Siêu Phàm Cảnh, trợn mắt há mồm nhìn chăm chú vào biến cố này.

Quân tinh nhuệ của Lã gia cũng lạnh run người.

Vốn dĩ Lã Tư không đáp ứng lời mời của Hoàng Hiểu, mất đi cơ hội kiếm công lao, bọn họ còn có chút thất vọng, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều âm thầm cảm thấy Tư trưởng lão quả nhiên có tầm nhìn, đã có dự kiến trước.

Nếu vừa rồi tinh nhuệ của Lã gia cũng tham dự, hiện kết cục của bọn họ chắc chắn không khác gì với Hoàng gia và Quang Minh Phủ bây giờ, chỉ có thể lảo đảo trong vũng máu không thể phản kháng.

Một luồng hàn ý nổi lên từ trong lòng, tất cả mọi người như rơi vào hầm băng.

Cái gọi là nhóm thế lực tinh nhuệ nhất trước mặt chín vị cường nhân Siêu Phàm Cảnh căn bản chưa đủ nhìn.

Hoàng Hiểu và Khương Triết hai người hơi thất thần, bọn họ dường như không tin vào những gì mình thấy, càng không tin nổi gia tộc của chính mình và tông môn lao tâm khổ tứ bồi dưỡng ra được quân tinh nhuệ lại chết như vậy.

Chín bóng người nghênh diện bay tới chính là chín vị huyết thị Dương gia, tất cả thần sắc đều thản nhiên.

Nhận thấy được nguy cơ đến gần, Hoàng Hiểu và Khương Triết hai người hú lên quái dị, cũng không dám lưu lại mà vội vàng bỏ chạy.

- Dương công tử kính xin nương tay.

Lã Tư vội vàng hô to.

- Bọn họ dù sao cũng vẫn là phần tử đối kháng Thương Vân Tà Địa.

- Dương Khai…

Thu Ức Mộng cũng quát lên.

Nghe được tiếng Thu Ức Mộng, động tác chín vị huyết thị chậm lại chờ đợi chỉ thị mới của Dương Khai. Trì hoãn trong nhát mắt như vậy Hoàng Hiểu và Khương Triết đã chạy thoát không thấy bóng dáng.

Thấy Dương Khai vẫn chưa lên tiếng ngăn cản, Lã Tư mới thở ra một hơi.

Quân tinh nhuệ của Hoàng gia và Quang Minh Phủ chết ở đây, tuy rằng tổn thất không nhỏ nhưng luôn có cơ hội đông sơn tái khởi. Nếu như Hoàng Hiểu và Khương Triết cũng chết đi thì hai nhóm đệ nhất thế lực này thực sự có nguy cơ bị huỷ.

- Đa tạ Dương công tử.

Lã Tư khẩn trương ôm quyền nói tạ ơn.

Dương Khai thần sắc quái dị cau mày, nhìn vẻ mặt như mất hứng, cũng không nói.

Lã Tư trong lòng lo sợ bất an, áp lực rất lớn, chỉ có thể lẳng lặng đứng yên chờ đợi.

Sự chú ý của Dương Khai đã không còn ở chỗ này.

Lúc chín vị huyết thị lao ra đánh cao thủ Thần Du Canh đầu tiên, hắn rõ ràng phát hiện trong thức hải mình xuất hiện một lực hút khổng lồ dẫn vào một luồng năng lượng khó hiểu, luồng năng lượng này tràn vào trong thức hải mình.

Cùng theo cái chết của tinh nhuệ Hoàng gia và Quang Minh Phủ, một đạo năng lượng khó hiểu liên tiếp bị hút vào trong thức hải.

Dương Khai vội vàng chìm đắm, đưa thần thức vào cẩn thận điều tra trong thức hải.

Thật lâu hắn mới phát hiện năng lượng bị hút vào chính là năng lượng kỳ lạ trong thức hải của mình, là sức mạnh thần thức lưu lại sau khi những cao thủ Thần Du Cảnh này chết.

Mỗi một vị cao thủ Thần Du Cảnh đều có thức hải của mình, trong đó cất giữ sức mạnh thần thức bọn họ tu luyện được.

Nếu như những cao thủ Thần Du Cảnh này chết rồi thì thức hải sẽ sụp đổ trong nháy mắt, vậy sức mạnh thần thức chất chứa trong đó sẽ nhanh chóng tản ra hư không trừ khử không còn thấy.

Chính như chén đầy nước bị đập vỡ, nước sẽ chảy ra bốc hơi sạch sẽ.

Trừ phi có những thiên tài địa bảo đặc biệt có thể bảo tồn được thần thức của các vị cao thủ Thần Du Cảnh sau khi chết đi.

Ví dụ như Ôn Thần Liên.

Ban đầu khi có được Ôn Thần Liên, Ôn Thần Liên chính là bị một cỗ thần thức khổng lồ bao vây lấy, đó là của đời chủ nhân trước đó còn sót lại.

Nhưng khi đó Dương Khai thực lực thấp kém, không có cách nào nắm bắt cỗ sức mạnh thần thức đó, tất cả đều lợi cho Địa Ma.

Mà hiện giờ, những vị Thần Du Canh này sau khi sức mạnh thần thức tản ra không ngờ tất cả đều bị hút vào trong thức hải Dương Khai.

Ngọn nguồn sinh ra lực hấp dẫn rõ ràng chính là Kim Nhân Độc Nhãn đang nhắm chặt kia.

Dương Khai thần sắc trở nên quái dị.

Kim Nhân Độc Nhãn uy lực mạnh mẽ, hắn đã tận mắt nhìn thấy, cũng từng động lòng trước tác dụng của nó, thậm chí còn vì nó bế quan một tháng định luyện hoá nó.

Đáng tiếc đã không thành công, chỉ là thần thức của mình đạt được một ít liên hệ kỳ diệu với nó mà thôi.

Vốn Dương Khai đều không để ý gì đến Kim Nhân Độc Nhãn này, không ngờ hiện tại nó lại phát huy tác dụng.

Một đoàn lại một đoàn sức mạnh thần thức tuôn ra, khoảng chừng có đến sáu bảy mươi đoàn. Sức mạnh thần thức này đã bao gồm tất cả lối suy nghĩ của những người luyện võ Hoàng gia và Quang Minh Phuủ, pha tạp không chịu nổi, dường như là một món thập cẩm làm người ta không ngừng nhíu mày.

Thần trí của hắn lúc này đắm chìm không có chút phản ứng nào với tiếng kêu từ bên ngoài.

Có thể dưới cái nhìn của người khác thì Dương Khai đang trầm tư như đang nghĩ chuyện gì rất quan trọng, sắc mặt biến đổi không ngừng.

Một lát sau Dương Khai bỗng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thoáng qua cũng không thấy xác của Hoàng Hiểu và Khương Triết thì mới biết chắc hai người này đã bỏ chạy rồi.

Nhưng hắn cũng không truy cứu mà chỉ nói:

- Dọn sạch chỗ xác này đi.

Chỉ bảo xong, Dương Khai xoay người muốn đi vào bên trong phủ.

- Dương công tử dừng bước!

Lã Tư vội vàng hô một tiếng.

Dương Khai quay đầu sang, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, thản nhiên nói:

- Lã trưởng lão còn gì chỉ giáo.

Lã Tư trên trán toát mồ hôi lạnh, vội vàng xua tay:

- Không dám không dám…

Nếu là trước kia, Lã Tư trước mặt Dương Khai còn có chút thân phận, còn có thể cậy già lên mặt, nhưng khi nhìn tận mắt đội hình như vậy dưới tay hắn, thủ đoạn tâm tính lại hung tàn quyết đoán, Lã Tư đâu còn dám chỉ giáo hắn?

Không chừng, chỉ sợ những người Lã gia này cũng phải ngã ở đây.

Thu lại thái độ cực thấp, cẩn thận dò hỏi:

- Dương công tử…Ngươi chuẩn bị xử lý việc này như thế nào?

- Xử lý cái gì?

Dương Khai nhíu mày.

- Ngươi giết nhiều người như vậy…

- Giết thì giết, ai muốn báo thù cứ đến tìm ta là được.

Dương Khai cười lạnh

- Thế nào? Lã trưởng lão hay là muốn báo thù thay bọn họ.

- Dương công tử nói đùa.

Lã Tư vẻ mặt xấu hổ.

- Lã mỗ chỉ muốn nói hành động của Lã gia ta và Hoàng gia cùng Quang Minh Phủ lần này chuẩn bị đi tới Trung Đô tiếp viện Bát đại gia, mắt thấy sắp đến Trung Đô mà lại xảy ra biến cố ở đây như vậy, Bát đại gia nếu hỏi tới Lã mỗ thật sự rất khó trả lời.

Dương Khai lúc này mới xoay người, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn Lã Tư, không nhanh không chậm nói:

- Lã trưởng lão, ta hỏi ngươi, chuyện lần này là do lỗi của ta?

- Không phải!

Lã Tư ngẫm nghĩ một lúc nghiêm túc lắc đầu.

Chuyện lần này thật đúng là không phải lỗi Dương Khai, là Hoàng Hiểu và Khương Triết muốn giằng co không rõ làm điều bất lợi với Dương Khai phủ. Thực lực không bằng người ta nên bị giết, chỉ trách bọn họ có mắt không tròng, đắc tội người không nên đắc tội.

Nếu là cố gắng phải chỉ trích chỉ có thể nói là thủ đoạn lần này của Dương Khai quá khích. Hắn có thể không cần giết chết quá nhiều người, chín vị huyết tuthịỳ tùng chỉ cần triển lộ thực lực, Hoàng gia và Quang Minh Phủ nhất định sẽ rút đi.

Nhưng vị tiểu công tử Dương gia này cá tính như thế, Lã Tư cũng có nghe rồi. Hắn đến cả người thừa kế tương lai của nhất đẳng thế gia cũng dám giết, huống chi những người gọi là tinh nhuệ này.

- Nếu không phải lỗi của ta, Bát đại gia hỏi tới Lã trưởng lão chỉ tiết bẩm báo không được sao?

Dương Khai cười lạnh.

- Không như vậy được.

Lã Tư chậm rãi lắc đầu.

- Tam gia chúng ta cùng nhau hành động, Hoàng gia và Quang Minh Phủ tổn thất thê thảm nghiêm trọng, duy chỉ có Lã gia ta là bảo tồn toàn lực, tới Trung Đô rồi chỉ sợ Lã gia sẽ bị người đời nghi kị.

- Lã trưởng lão rốt cuộc muốn gì hãy đi thẳng vào vấn đề đi, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi.

Lã Tư nghiêm sắc mặt, cất cao giọng:

- Hoàng Hiểu, Khương Triết tính cách hai người đó lão phu cũng biết, quyết định sai lầm của bọn họ làm cho tông môn gia tộc bọn họ nguyên khí đại thương. Để chối bỏ quan hệ của mình, chỉ sợ lần này phủ của Dương công tử cùng Lã gia ta sẽ cùng bị bôi nhọ.

- Nói ngươi câu kết với ta hãm hại bọn họ?

- Không phải là chuyện không thể.

Lã Tư gật gật đầu.

Dương Khai cười to:

- Vậy thì Lã gia các ngươi xong rồi, chỉ sợ lần này Thu gia cũng không bảo vệ nổi các ngươi.

Đối mặt với vẻ vui sướng trên nỗi đau khổ của người khác của Dương Khai, Lã Tư không dám tức giận, thành khẩn nói:

- Cho nên lão phu muốn mời Dương công tử cùng ta đi đến Trung Đô.

Dương Khai tròng mắt hơi híp, chỗ sâu trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng âm u lạnh lẽo.

- Cao thủ trong quý phủ đông, nếu có thể cùng Lã gia đi tới Trung Đô tiếp viện nói không chừng có thể dỡ bỏ cục diện Trung Đô tới nay, đến lúc đó Bát đại gia sẽ không chỉ trích Dương công tử nữa, càng có thể bảo vệ Lã gia ta bình an, tốt cho cả ngươi cả ta. Kỳ thực…lão phu vẫn không tin Dương công tử câu kết yêu tà.

- Được Lã trưởng lão để mắt.

Dương Khai thản nhiên nói.

- Nhưng sự sống chết của Bát đại gia và sự tồn vong của Trung Đô có quan hệ gì với ta? Ta ở trong này chỉ là tránh nạn mà thôi. Lã trưởng lão, không tiễn.

Nói vậy liền xoay người đi vào trong phủ, không để cho Lã Tư có cơ hội nói chuyện.

Chỉ trong chốc lát này, thi thể bên ngoài phủ đã được chín vị huyết thị dọn dẹp sạch sẽ, mọi người trong quý phủ cũng theo Dương Khai đi vào, chỉ để lại cả đám Lã gia lúng túng đứng ngoài.

Lã Tư vẻ mặt chua xót tươi cười.

Bên trong phủ, Bích Lạc bị thương đang được cứu chữa, Phiến Khinh La cũng tiến vào theo, sau khi điều tra một phen không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Cảm ơn ngươi.

Phiến Khinh La sâu kín nhìn Dương Khai, khuôn mặt tuyệt thế xinh đẹp lộ vẻ đỏ hồng say lòng người, hơi thở có chút nặng nề.

Nhận thấy được sự khác thường của nàng, đám người Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn nàng.

Không biết Yêu Mị Nữ Vương này thế nào mà trước mặt bao người còn phát xuân với Dương Khai.

- Ngươi không sao chứ?

Dương Khai nhìn nàng từ trên xuống dưới.

- Không có việc gì.

Phiến Khinh La hé miệng cười, vẻ mặt tê dại:

- Chính là muốn ăn ngươi.

- Này, ở đây còn có người đấy.

Thu Ức Mộng không chịu nổi, quyến rũ lộ liễu như vậy cũng không biết xấu hổ gì cả. Ấn tượng và thiện cảm với Yêu Mị Nữ Vương lập tức sụp đổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.