Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2195: Chương 2195: Hoa rơi hữu ý




Chốc lát, bàn tay lớn kia trực tiếp bóp lấy cổ của tên võ giả cầm kiếm, trong ánh nhìn hoảng sợ và kinh ngạc của người này, chủ nhân của bàn tay lớn cười dữ tợn, ngón tay hung hăng dùng lục, nguyên lực dao động như thủy triều cuộn xuất ra, cuồn cuộn cuốn lên sự chết chóc.

Rắc…

Một âm thanh giòn vang, cổ của võ giả cầm kiếm nọ đã trực tiếp bị bóp nát, cái đầu mềm nhũn gật xuống.

Xuýt…...

Từng tiếng hít vào vang lên, tất cả võ giả đang xông tới nữ tử mặt tròn, bước chân bỗng chốc đều dừng lại, hoảng sợ nhìn chủ nhân của bàn tay lớn kia, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

Đều là võ giả cấp bậc Đạo Nguyên, nhưng chủ nhân của bàn tay lớn này lại chỉ cần đưa tay ra, bóp lấy, kết quả liền lấy đi một mạng người, hình thức giết người cuồng bạo và hung tàn này, thực lực chấn áp tuyệt đối, tự nhiên là rung động lòng người.

- La Nguyên! Có người hét lên.

Nếu nói La Nguyên của Bát Phương Môn trước đây không tính là nổi danh, vậy thì từ sau lần Tứ Quý Chi Địa này, danh vọng và uy danh của hắn đủ để có thể đặt ngang hàng với đám thiên chi kiêu tử của các tông môn đứng đầu khác.

Mà hắn cũng đích thực là có cái thực lực và vốn liếng này.

Về một mức độ nào đó mà nói thì La Nguẹn và Vô Thường được coi là người chung đường, đều hung tàn thô bạo, là đối tượng không ai muốn chọc tới.

Lần này vừa gặp liền đã thấy hắn chặn trước mặt của nữ tử mặt tròn, hơn nữa còn giết gà dọa khỉ, chết kẻ xông lên trước tiên. Đám võ giả còn lại nào dám vọng động, Thái Diệu đan tuy trân quý, nhưng cũng phải có cái mạng để dùng mới được.

- La Nguyên, ngươi cũng muốn cướp Thái Diệu đan ư?

Lời này dường như là nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người. Nếu quả thực là như vậy, La Nguyên nhất định là kẻ định lớn nhất của đám người này, không xử đẹp La Nguyên, căn bản đừng trông mong có thể cướp được Thái Diệu đan.

Đây cũng là chuyện rất có khả năng, Thái Diệu đan là thứ trân quý như vậy. Chỉ sợ là người đều sẽ sinh ra lòng mơ ước, La Nguyên ra tay tranh đoạt cũng là điều hợp tình hợp lý.

Tiêu Thần, Vô Thường, Hạ Sanh không ra tay, một là cố kỵ mặt mũi của bản thân và tông môn, hai là cũng khinh thường hành động như vậy. Nhưng La Nguyên thì không giống như vậy, Bát Phương Môn nơi hắn xuất thân không được coi là đại môn phái, không có cái điều cố kỵ này, hắn bản thân trước đây cũng không có thanh danh gì, có thể nói, hắn muốn làm gì thì có thể làm cái đó, hoàn toàn không có gì để băn khoăn.

Nhất thời, vẻ mặt của đám đông đều trầm xuống, thầm kêu không ổn.

Bỗng nhiên…

Sự việc phát triến khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

- La… La sư huynh… Một âm thanh yếu ớt vang lên sau lưng La Nguyên, chính là được phát ra từ nữ tử mặt tròn còn chưa hoàn hồn kia.

- Sư huynh?

- Lẽ nào là…

- Không phải chứ!

Giờ khắc này, đám võ giả ra tay với nữ tử mặt tròn trước mặt ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, số ít mấy kẻ nhát gan cả thân mình đều đã run lẩy bẩy.

Từ xưng hô của nữ tử mặt tròn với La Nguyên, mọi người đã mơ hồ nhận thức được, hai người hình như là đồng môn, cũng có thể nói… nữ tử mặt tròn kia cũng là đệ tử của Bát Phương Môn.

Ở trước mặt La Nguyên, bắt nạt sư muội của hắn, việc này…sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Nhưng việc xảy ra như vậy, mọi người bỗng nhiên hiểu ra vì sao La Nguyên lại ra tay vào thời điểm then chốt, không những ra tay, hơn nữa còn ra tay tàn độc, trực tiếp giết chết một người…

Nhất thời, sắc mặt của mười mất võ giả kia đều trở nên khó coi, ngó nhìn lẫn nhau, trong lòng nơm nớp bất an.

- La huynh, mới rồi tại hạ không biết vị cô nương này là đồng môn của ngươi, có nhiều chỗ đắc tội, xin được tha thứ! Một người trên mặt nặn ra nụ cười, ôm quyền nói với La Nguyên.

- La huynh, hiểu lầm thôi, đây là một sự hiểu lầm vô cùng lớn…

- Phải đấy, phải đấy, nếu như sớm biết vị cô nương này có quan hệ với La huynh, ta bất luận ra sao cũng sẽ không dám ra tay.

Một đám mồm năm miệng mười tranh nhau nói, chỉ sợ La Nguyên bực bội tính sổ với mình.

Hai mắt La Nguyên lạnh lùng quét qua đám người, miệng chợt quát một tiếng:

- Cút! Một đám rác rưởi!

Lời này tuy rằng không khiến người khác vui vẻ, nhưng đám người lại nhu được đại xá, tiu nghỉu vội vàng chuồn thẳng.

- La sư huynh… Nữ tử mặt tròn ngược lại không hề có chút vui vẻ sau khi được cứu, mà thấp thỏm nhìn bóng lưng của La Nguyên, nhẹ giọng gọi.

- Ta đã từng nói qua rồi nhỉ? La Nguyên xoay người, lạnh lùng nhìn nàng ta, nói:

- Vào trong Tứ Quý Chi Địa, ta là ta, các ngươi là các ngươi, đừng gây thêm phiền phức cho ta, ngươi quên rồi hả?

- Không… không có! Nữ tử mặt tròn vội vàng xua tay, tựa như muốn giải thích điều gì đó, nhưng vừa tiếp xúc với ánh nhìn không chút tình cảm của La Nguyên, lại không khỏi cúi gằm đầu xuống, căn môi nói:

- Xin lỗi!

- Nếu có lần sau nữa, ngươi hãy tự cầu mình phước lớn đi! La Nguyên hừ lạnh.

- Ta biết rồi. Nữ tử mặt tròn vẫn cúi gằm đầu xuống, tay nhỏ vân vê góc áo, trông như đứa trẻ làm chuyện sai trái.

- Hừ, ngươi tự mà lo lấy mình đi! La Nguyên hừ lạnh một tiếng, quay người muốn đi.

- Đợi đã! Nữ tử mặt tròn vội đưa tay ra, nắm lấy y phục của La Nguyên.

- Còn muốn làm gì nữa? La Nguyên mày cau thành một khóm, mất kiên nhẫn khẽ quát.

- Cái này…cho ngươi! Nữ tử mặt tròn ngẩng đầu lên, trên mặt nặn ra vẻ mỉm cười, đem Thái Diệu đan đổi được từ chỗ Dương Khai, đưa tới trước mặt La Nguyên.

Vẻ mặt La Nguyên bỗng chốc ngẩn ra, ngơ ngẩn nhìn nữ tử mặt tròn.

Gió nhẹ thổi qua, trên đỉnh Cao Sơn, quần hùng chăm chú nhìn, yên lặng như tờ.

- Thì ra là để tặng người ta à… Dương Khai thấy một màn này, thì thầm trong lòng nói

- Hơn nữa còn là tặng La Nguyên…

Trước đây, khi nữ tử này trao đổi Thái Diệu đan trên tay hắn, nàng ta nói linh đan này dùng vào việc khác, Dương Khai lúc đó còn không biết nàng ta muốn làm cái gì, nhưng giờ xem ra, đều đã rõ ràng cả rồi.

Nàng ta chẳng phải đổi Thái Diệu đan vì bản thân mình mà là vì La Nguyên.

Hơn nữa tử đầu chí cuối, nàng ta cũng không biểu lộ ra cái ý này, thậm chí khi bị rất người vây công, cũng không cầu cứu La Nguyên, nhưng sau khi an toàn rồi, lại cam tâm tình nguyện đem linh đan mà tất cả Đạo Nguyên cảnh đều thèm khát trực tiếp dâng lên trước mặt La Nguyên, không chút quyến luyến.

Ánh mắt nàng ta nhìn La Nguyên vô cùng ôn hòa, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự sùng bái và tình yêu say đắm nồng nàn, vẻ mặt của nàng ta nói cho tất cả mọi người biết rằng, vì La Nguyên, nàng nguyện làm tất thảy mọi thứ… chỉ là một viên Thái Diệu đan thì tính là cái gì?

Thời khắc này, nữ tử mặt tròn trên người như toát ra ánh hào quang, ánh hào quang đó khiến La Nguyên có chút không mở được mắt, khóe mắt chớp giật, không cách nào nhìn thẳng phía trước.

- A... lại là một nữ nhân sa vào lưới tình không thể tự mình rút ra, ai có thể cứu vớt nàng ta đây… Hạ Sanh không khỏi cảm khái thì thầm một câu.

Mộ Dung Hiểu Hiểu đứng ở bên cạnh cũng đã bị làm cho cảm động, con mắt xinh đẹp lấp lánh những giọt nước mắt, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

- Hừ, thiên hạ vốn vô sự, kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền phức! Tiêu Bạch Y lạnh lùng thầm thì.

- Sư huynh! Mộ Dung Hiểu Hiểu chừng mắt nhìn hắn.

- Há há… Bên kia, Lam Huân hình như cũng có cảm giác, hé miệng cười nói:

- Thật là không ngờ tới… người như La Nguyên, cũng có người sùng bái như vậy.

- Khẳng định là đã giở cái trò không vẻ vang gì!

Tiêu Thần ở bên cạnh bốp chát tiếp lời, tiếc rẻ nhìn nữ tử mặt tròn nói:

- Thật là đáng tiếc, nhìn trúng loại người như La Nguyên, nữ nhân này cũng thực là đui mù.

- Thế nào hả? Lam Huân quay đầu liếc mắt nhìn hắn nói:

- Theo như lời ngươi nói thì nhìn trúng ngươi mới là tốt hả?

- Ta không phải là cái ý đó, công chúa điện hạ người vẫn không hiểu sao. Tiêu Thần vội nghiêm sắc mặt, dịu dàng chân thành nhìn Lam Huân, nghiêm túc nói:

- Nếu ta có thể có được Thái Diệu đan, cũng nhất định sẽ…

- Ta đã từng uống một viên rồi.

Lam Huân không đợi hắn nói hết lời bay bổng, bèn cắt ngang.

Tiêu Thần ngượng ngùng nói:

- Ta chỉ là muốn biểu đạt cái ý đó thôi…

- Ý… ngươi là gì? Trước mặt bao nhiêu người, trầm mặc cũng đã lâu, La Nguyên lúc này mới lạnh lùng khẽ quát.

- Không… không có ý gì hết. Nữ tử mặt tròn cũng không biết vì sao La Nguyên lại trông như có vẻ giận dữ, không khỏi có chút hoảng hốt lo sợ, giải thích:

- Ta chỉ là muốn đưa Thái Diệu đan này…

- Cho ta? La Nguyên cuời lạnh một tiếng.

Nữ tử mặt tròn mạnh mẽ gật đầu.

- Nực cười! La Nguyên căn bản không hề có ý tiếp nhận, trái lại cười lớn một tiếng.

- Sao hả? Cho rằng ở tại nơi này cho ta một viên Thái Diệu đan là có thể trói buộc được ta? Nói tới đây, vẻ mặt hắn hung tợn, quát lớn:

- Ngươi nhớ lấy, La Nguyên ta sẽ không vì bất cứ việc gì, bất cứ ai mà bị bó buộc, ngươi không thể, Bát Phương Môn cũng không thể, ai cũng không thể! La Nguyên ta, điểm cuối là đứng trên đỉnh của thế giới nay, quân lâm thiên hạ, ngạo thị quần hùng!

- Ta không có nghĩ như vây. Nữ tử mặt tròn khẩn trương, hốc mắt bất chợt ứa ra nước mắt, quầng mắt đo đỏ, gấp gáp nói:

- Ta chỉ là…

- Không cần phải giải thích cái gì, viên Thái Diệu đan này ta sẽ không cần, cho dù không có viên linh đan này, dựa vào tư chất của ta, cũng đủ để tấn thăng lên Đế Tôn cảnh! La Nguyên hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi tốt nhất cũng đừng nên nghĩ xiên nghĩ vẹo cái gì, nếu không đừng trách ta không niệm tình đồng môn!

Nghe tới đây, nữ tử mặt tròn cuối cùng cũng khóc òa, tuy rằng không phát ra tiếng, nhưng hai hàng nước mắt lại chảy xuôi xuống đôi gò má, giống như những hạt châu đứt dây, trong con mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ vô tội và đau lòng.

- Khốn khiếp! Hạ Sanh trông thấy vậy, không nhịn nổi mắng một tiếng.

Cách làm của nữ tử mặt tròn quả thực khiến lòng người xúc động, thân là một võ giả Đạo Nguyên cảnh, Thái Diệu đan đối với nàng ta cũng có tác dụng vô cùng lớn, nếu nàng ta uống ngay tại đây, hy vọng ngày sau có thể tấn thăng lên Đế Tôn cảnh chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều, đây hiển nhiên là đại sự liên quan tới tương lai cả đời của nàng ta.

Nhưng nàng ta lại không nghĩ tới việc để cho mình sử dụng, mà sau khi đổi lấy được Thái Diệu đan, trực tiếp giao cho La Nguyên!

Thậm chí trước đó, vì để không gây phiền phức cho La Nguyên, cho dù bản thân lâm vào hiểm cảnh cũng không lên tiếng cầu cứu…

Đặt mình vào hoàn cảnh người khac mà suy nghĩ cho đối phương như vậy, tình yêu say đắm mà nữ tử này dành cho La Nguyên đã quá rõ ràng.

Đổi lại là một người đàn ông bình thường, giờ phút này chỉ e đã bị cảm động tới không còn biết trời trăng gì nữa… cho dù là một tên đầu đá cũng phải nhen nhóm chút dịu dàng.

Nhưng La Nguyên chỉ có thái độ hung hăng và ác liệt, hiển nhiên khiến người thấy là Hạ Sanh vô cùng bất mãn.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, cho dù La Nguyên không muốn viên Thái Diệu đan đó, thì cũng không cần thiết phải nói những lời quyết liệt như vậy…

- Cặn bã! Mộ Dung Hiểu Hiểu không chút e dè ném cho La Nguyên ánh mắt khinh bỉ.

- Diễn biến này quả thực là… gay cấn nha! Tiêu Thần mỉm cười, cũng không biết đang hả hê điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.