- Dương công tử sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nữ nhân kia dường như thật không dễ chọc! Diệp Tinh Hàm gương mặt lo âu hỏi, hồi tưởng lại một màn vừa rồi ở trước phủ thành chủ, đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
- Dương huynh nếu chủ động dẫn nàng đi, tự nhiên là có nắm chắc! Đỗ Hiến mặc dù nói như thế, cũng không dám khẳng định, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Ưng Phi hỏi ý.
Ưng Phi không nói một lời, trên gương mặt lạnh lùng lại có ẩn hiện một tia lo lắng.
Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến đều chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, căn bản không thể hội được sự kinh khủng của thiếu nữ kia, nhưng hắn thân là Yêu Vương một phương, tự nhiên có thể cảm nhận rõ ràng sự cường đại của nàng.
Biểu hiện ở trước phủ thành chủ lúc đó, chẳng qua là một góc thực lực của thiếu nữ mà thôi, nếu như nàng khai hỏa toàn bộ thực lực, Ưng Phi cũng không nắm chắc có thể chiến thắng nàng.
Dương Khai tuy rằng không tầm thường, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh.
Cho nên mặc dù Dương Khai bảo bọn họ không cần đi theo, Ưng Phi vẫn đuổi theo để để phòng bất trắc.
Một đường bay theo khí tức Dương Khai lưu lại, xem ra cũng không có sai hướng. Sau khi tiến vào dãy núi, bên đường đi nhìn thấy đều là dấu vết lưu lại sau trận đại chiến, núi cao bốn phía sụp đổ, cây rừng gãy lìa, mùi máu tươi tràn ngập hư không, có thể thấy được trận chiến này hung hiểm biết bao.
Ưng Phi không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm cầu nguyện cho Dương Khai nhất thiết không nên ra chuyện gì mới tốt!
Khịt khịt mũi, xác định phương hướng, sau đó Ưng Phi khởi động yêu nguyên bọc lấy Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến, bay đi một hướng.
Chốc lát, Đỗ Hiến bỗng nhiên chỉ tay, nói: - Ở bên kia!
Tuy rằng còn cách mấy chục dặm, nhưng Đỗ Hiến vẫn bén nhạy phát hiện trên mặt đất bên kia có bóng dáng của hai người. Cũng không biết thời khắc này tình huống như thế nào, nhưng lại không có truyền ra tiếng động chiến đấu, ngược lại thì hai người kia quấn lấy nhau thành một khối, dường như đang so đấu sức lực.
Ưng Phi mi mắt co rụt lại, lập tức bay tới hướng bên đó.
Khoảng cách mấy chục dặm, bất quá giây lát liền tới.
- Dương thiếu! Ưng Phi hô nhỏ, bất quá lời vừa ra khỏi miệng, liền lập tức há to miệng, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trên mặt đất phía trước.
Diệp Tinh Hàm cùng Đỗ Hiến cũng giật mình, sắc mặt từ từ trở nên cổ quái.
Trên đoạn đường đuổi tới này, nơi chốn đều thấy được dấu vết của trận chiến. Mặc dù mấy người không có thấy tận mắt, nhưng gần như cũng có thể đoán được một trận chiến này rất kịch liệt, vốn tưởng rằng Dương Khai sẽ rơi vào tình cảnh không chịu nổi, thế nhưng một màn trước mắt lại làm cho bọn họ không thể tưởng tượng.
Chỉ thấy ở trên mặt đất, Dương Khai và thiếu nữ kia ôm chặt nhau, trên người Dương Khai gần như trần trụi, tay sờ trên dưới trên người thiếu nữ. Mà thiếu nữ kia cũng ôm sát Dương Khai, mười ngón vạch ra những vệt máu bạc trên lưng Dương Khai, thoạt nhìn cực kỳ bạo lực, đồng thời truyền vào trong tai những tiếng rên rĩ không rõ là vui thích hay là đau đớn, khiến người nghe được miệng khô lưỡi đắng…
- Này… Ưng Phi không còn gì để nói, trong lòng chỉ muốn hỏi một câu: “Con bà nó! Đây rốt cuộc là tình huống gì?”
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Đỗ Hiến vội đưa tay che lại ánh mắt của Diệp Tinh Hàm, tự mình lại nhìn xem hứng thú say sưa, mắt không chớp.
Diệp Tinh Hàm sắc mặt đỏ bừng, tức giận đẩy tay Đỗ Hiến ra, nhéo lỗ tai của hắn, kéo đầu hắn qua một bên.
Đỗ Hiến cười hắc hắc không dứt.
- Đi! Rốt cuộc Yêu Vương Ưng Phi kịp phản ứng, thấp giọng nói một tiếng với hai người Đỗ Hiến, Diệp Tinh Hàm, rồi lập tức quay lại theo đường cũ trở về.
Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể nghi ngờ Dương Khai không có nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại dường như là đang chinh phục thiếu nữ vô lễ kia. Ưng Phi sao còn không biết xấu hổ tiếp tục lưu lại quấy rầy chuyện tốt của Dương Khai.
Bất quá đáng tiếc là, ba người đến lập tức dẫn tới chú ý Dương Khai và Chúc Tình.
Vốn Chúc Tình đang đắm chìm trong bản tính bạo phát và trong áp chế huyết mạch, bỗng nhiên trong đầu nàng khôi phục một tia thanh minh, liền hung hăng cắn răng một cái.
- Oái… Dương Khai hít vào một hơi lạnh, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình thiếu chút nữa đứt đoạn, vội vàng ngẩng đầu lên.
Chúc Tình đưa ra hai tay, vắt ngang trước ngực của hắn, ngăn chặn hắn, kéo ra khoảng cách giữa song phương. Tiếp đó thở phì phò một hồi, trên mặt một màu ửng hồng, dáng vẻ như dư vị chưa tiêu tan, ngoài miệng lạnh lùng nói:
- Ngươi đủ chưa?
Dương Khai nhìn bộ dáng của nàng, cảm thấy thú vị, mỉm cười nói: - Chưa đủ a!
Chúc Tình tức giận nói: - Ngươi đừng được voi đòi tiên! Khóe mắt đảo qua nhìn hắn chằm chằm, thấy bàn tay của hắn vẫn còn đang bóp nhẹ trước ngực mình, liền nói: - Lấy ra bàn tay bẩn thỉu của ngươi!
Dương Khai nhún vai một cái, vừa ngoan độc nhéo một cái, nhéo đến Chúc Tình nhăn mày, lúc này mới xoay người lại.
Bị đám người Ưng Phi phá vỡ chuyện tốt, hắn cũng ngượng ngùng tiếp tục làm xằng làm bậy, da mặt hắn còn không có dầy đến trình độ đó. Hơn nữa một phen động tác lần này, hắn cảm giác trong cơ thể mình phát tiết không ít, tuy rằng vẫn còn nín nhịn khó chịu, nhưng người ta đã tỏ vẻ không đồng ý, Dương Khai cũng không tiện dùng sức mạnh.
Thoát khỏi Dương Khai kiềm chế, lập tức Chúc Tình bật lui, kéo ra khoảng cách với Dương Khai ngoài 30 trượng, lúc này mới mắt lạnh nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp lộ thần sắc vô cùng phức tạp.
Nàng chỉ là cảm ứng được Dương Khai luyện hóa một vài vật cấm kỵ, cho nên mới tìm tới Dương Khai phiền toái, đâu nghĩ tới cuối cùng lại là mình bị thua thiệt lớn như thế!
Cảm giác bị tùy ý khinh bạc kia vẫn như cũ lưu lại, làm cho cả người nàng khó chịu.
- Lần đầu tiên à? Dương Khai đưa tay xé bỏ quần áo rách nát trên mình, lần nữa lấy ra một bộ khác mặc vào, cũng không ngẩng đầu lên hỏi thăm.
Trong lòng hắn cảm thấy thật khó hiểu, nếu Chúc Tình tu luyện mị thuật, thậm chí còn không tiếc dùng thân dụ hổ, thì làm sao có thể là lần đầu tiên chứ? Bất quá loại cảm giác ngượng ngùng e lệ đó thì không giả được.
Mơ hồ, Dương Khai cảm thấy Chúc Tình cũng không phải là tu luyện mị thuật cái gì, đồng thời nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi khó kìm lòng được, dường như cũng không phải bởi vì mị thuật gây nên, mà là do một loại xuất từ bản năng của thân thể.
Do mình thiếu nữ nhân, mà thiếu đến mức độ này sao? Không phải vậy chứ!
- Cái gì? Chúc Tình ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh thì hiểu ý của Dương Khai, hai gò má đỏ ửng chưa tan lại thêm đỏ hồng, tức giận nói: - Mắc mớ gì tới ngươi!
- Phải chịu trách nhiệm chứ? Dương Khai nháy nháy mắt về phía nàng, âm thầm thúc giục đế nguyên, nỗi lòng từ từ ổn định lại.
- Cút xéo! Chúc Tình giận dữ, oán hận nói: - Chuyện này chưa xong đâu, ngươi hãy đợi đấy!
Rồi xoay người bay đi.
Dương Khai cười nói: - Rất hân hạnh được chiếu cố, hoan nghênh lần sau trở lại!
Chúc Tình đang bay đi thân mình lảo đảo một cái, suýt nữa một đầu từ không trung ngả nhào xuống, phía sau truyền đến tiếng cười to càn rỡ của Dương Khai, làm nàng càng thêm xấu hổ không có đất dung thân.
Bay ra một hồi, lại thấy Yêu Vương mang theo hai nhân loại đang đứng ở một bên. Thấy nàng bay tới, Yêu Vương lại còn cười híp mắt gật gật đầu ra hiệu về phía nàng, bộ dáng rất thân thiết.
Nếu là trước đây, nàng đã sớm tung một quyền đập tới, nhưng chuyện mới vừa rồi bị người hạ gục, Chúc Tình đâu còn có mặt mũi đối mặt với Ưng Phi, thân thể mềm mại nhoáng một cái hóa thành một luồng sáng biến mất không thấy.
- Dương thiếu diễm phúc không ít mà! Ưng Phi nhìn theo bóng lưng Chúc Tình bay đi, nhướn mày nói.
Nữ nhân này tuy rằng ngang ngược vô lễ một chút, nhưng quả thật cường đại! Cũng không biết rốt cuộc Dương thiếu thi triển thủ đoạn kinh thiên gì, mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế đã thu phục nàng? Đều là nam nhân, Ưng Phi quả thực bội phục Dương Khai sát đất.
- Đúng vậy! Đỗ Hiến biểu lộ đồng ý.
Diệp Tinh Hàm lườm hắn, hừ một tiếng, nói: - Ta vì sao nghe thấy có mùi vị chua chát vậy?!?
Đỗ Hiến kinh hãi, cười nịnh nói: - Nào có, nữ nhân thô lỗ như vậy xách giày cho sư muội cũng không xứng! Ở trong mắt sư huynh, chỉ có sư muội mới là độc nhất vô nhị trên trời dưới đất!
Diệp Tinh Hàm rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay nói:
- Trời ơi, nổi hết da gà rồi!
Đỗ Hiến co giật khóe miệng một cái, lắc đầu thở dài.
- Không phải đã bảo các ngươi đừng tới đây rồi sao! Thân ảnh của Dương Khai bỗng nhiên hiện ra ở trước mặt Ưng Phi.
Ưng Phi cười gượng nói: - Vốn chúng ta vội tới lược trận cho Dương thiếu… Nếu sớm biết như thế, nói cái gì tại hạ cũng sẽ không đến đây, Dương thiếu thứ lỗi!
Nếu không có hắn mang Diệp Tinh Hàm, Đỗ Hiến chạy tới phá vỡ chuyện tốt, có lẽ hai người cũng không có tách ra nhanh như thế, mà có thể đã gạo nấu thành cơm, đến lúc đó nữ nhân kia chính là người của Dương Khai rồi!
Ưng Phi nói rất là áy náy!
- Không sao! Dương Khai phất tay áo, chăm chú nhìn hư không phía trước.
Chuyện hôm nay thật sự rất cổ quái, Chúc Tình tìm tới cửa không thể giải thích được, chính mình lại cùng nàng phiên vân phúc vũ, giống như một giấc mộng xuân, tỉnh lại không còn chút dấu vết, cũng không thể giải thích được.
Liếm môi một cái, dường như còn có một chút dư vị hương thơm.
- Dương thiếu, nữ nhân đó… lai lịch gì? Ưng Phi thận trọng ngập ngừng hỏi.
Nữ nhân cường đại như vậy tuyệt đối lai lịch không nhỏ, nếu có thể thu phục, cũng là một trợ lực lớn.
- Không rõ lắm! Dương Khai lắc lắc đầu. Nói thật ra hắn cùng với Chúc Tình mặc dù có gần gũi da thịt, nhưng rốt lại hắn chỉ biết tên của người ta mà thôi, xuất thân lai lịch của nàng cũng không biết tí nào.
- Dương thiếu thật thần võ! Ưng Phi không thể không kính nể! Ngay cả thân phận người ta đều không biết đã trực tiếp hàng phục, quả thực chính là tấm gương cho nam nhân, là điển hình trong thế hệ chúng ta!
- Ha ha… Mị lực quá lớn, không có biện pháp! Dương Khai cười to.
Diệp Tinh Hàm lập tức lườm hắn ánh mắt khinh bỉ.
- - - - - - - - - - -
Lưu Ảnh Thành, trong khách điếm.
Chúc Tình vội vã quay trở về, mở ra cấm chế trong phòng, ngơ ngác ngả ngồi trên giường. Hôm nay ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quả thực là sỉ nhục lớn nhất trong đời nàng, là vết bẩn cả đời nàng… Tuy nhiên nghĩ tới đối phương lại là người mang Tổ Long căn nguyên, ngược lại nàng cũng nguôi ngoai không ít.
Loại áp chế trời sanh đó, căn bản không phải nàng có thể phản kháng và ngăn cản.
May mà không có hoàn toàn bị lạc ở trong căn nguyên đó, cuối cùng cũng thoát khỏi một kiếp.
Chuyện này can hệ quá lớn, cũng không phải nàng có thể tùy ý xử lý.
Trầm ngâm một hồi lâu, Chúc Tình hít một hơi thật sâu, bình phục nỗi lòng cuồn cuộn, rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra một khối ngọc bội. Ngọc bội kia hiện ra long hình, trông rất sống động, nhìn vào mắt, dường như một con cự long ập tới trước mặt.
Chúc Tình đưa tay vào miệng, cắn rách đầu ngón tay, trong nháy mắt rịn ra một giọt máu tươi, cổ quái là máu tươi này giống như một ngọn lửa, lại bùng cháy hừng hực.
Máu tươi thấm vào trong ngọc bội, rất nhanh biến mất không thấy, cả khối ngọc bội đều tỏa ra hào quang đỏ sẫm.
Đột nhiên, con mắt rồng trên ngọc bội long hình chớp một cái, lập tức phủ xuống một khí tức sâu sắc tựa như biển vậy.
- Trưởng lão! Chúc Tình thần sắc nghiêm túc, cung kính lên tiếng.
- Có tin tức rồi à? Từ trong ngọc bội truyền ra một thanh âm già nua, thanh âm này dường như tích chứa uy nghiêm lớn lao, cường đại như Chúc Tình nghe vào tai cũng cả người cứng đờ.
- Không có! Chúc Tình vội vàng đáp.
- Nếu không có, vì sao phải vận dụng Long phù?
Chúc Tình nói: - Ta thấy được Tổ Long căn nguyên!
Lời vừa nói ra, trên Long phù đột nhiên lóe sáng một cái, thanh âm già nua kia dồn dập hỏi tới: - Ngươi nói gì?
- - - - - oOo- - - - -