Dương Viêm cực kỳ bi thương, cũng không phải giả, trong linh thể thần hồn phát ra dao động năng lượng cũng rất không ổn định, có thể thấy được tâm tình nàng đang xúc động.
Dương Khai lập tức có chút tò mò, không biết rốt cuộc nàng có quan hệ gì với chủ nhân Huyền Giới Châu.
- Được rồi, không đề cập tới hắn nữa, dù sao hắn đã mất tích lâu như vậy, ta cũng sớm xem như hắn đã chết, trước ta hãy tìm xem người kia lưu lại thứ gì trong thức hải của huynh! Dương Viêm vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống, gương mặt trang nghiêm, trên tay bấm linh quyết, đôi mắt đẹp nhìn phía dưới biển thức hải.
Chỗ đầu ngón tay của nàng, trào ra một tia thần thức mắt thường có thể thấy được, biến thành hình dáng như linh xà chui vào trong nước biển.
Dương Khai đứng ở một bên yên lặng chú ý.
Thức hải mới bắt đầu rất bình tĩnh, nhưng chẳng bao lâu, nước biển đỏ âu như ngọn lửa bùng cháy kia liền bắt đầu trở nên không an phận, ở một vị trí nào đó lại nổi lên từng cái bọt khí to lớn.
Dương Khai dời chú ý vào bên đó, bất ngờ phát hiện nơi đó nhiều hơn một dấu ấn hình tam giác, vô cùng mơ hồ, mờ ảo vô hình.
Mà vật như linh xà kia, liền vây quanh cái dấu ấn hình tam giác này chuyển động không ngừng, theo nó di động dấu ấn cũng càng ngày càng rõ ràng.
Đợi đến khi dấu ấn hoàn toàn hiển lộ ra, Dương Viêm mới biến đổi pháp quyết, linh xà kia liền quay trở về, bắn nhanh vào trong cơ thể nàng.
Khẽ mở mắt, Dương Viêm nói:
- Là Truy Hồn Ấn đơn giản nhất, chỉ có điều với thực lực của huynh là không thể khu trừ, thậm chí không thể phát hiện mà thôi!
- Cô nương cũng không khu trừ được ư? Dương Khai kinh ngạc hỏi.
- Ta là không có khu trừ! Dương Viêm chậm rãi đứng dậy.
Dương Khai như có điều suy nghĩ nhìn nàng: - Thả dây dài câu cá lớn?
- Không sai! Dương Viêm lạnh lùng cười: - Mấy vạn năm yên lặng, xem ra làm cho một ít người Tinh Giới lần nữa không an phận, vừa lúc nhân cơ hội lần này dùng hắn khai đao, đợi sau khi bổn cung quay trở về Tinh Giới, treo đầu hắn trên Tinh Môn, để ta xem còn có ai dám xuống mơ ước pháp tắc của Tinh Vực này!
Dương Khai lẳng lặng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy bi ai thay cho tên đáng thương kia, mở miệng nói: - Phải làm như thế nào, ta phối hợp với cô nương là được!
- Không cần làm gì đặc biệt, hắn sẽ tự tìm đến huynh, trong khoảng thời gian này huynh muốn làm gì thì làm đi. Ta sẽ đang âm thầm chú ý tới huynh! Dương Viêm nói xong, bỗng nhiên chỉ tay một cái, một tia sáng đen đánh vào trong linh thể thần hồn của Dương Khai: - Đây là bí thuật phong tỏa thức hải, huynh tìm hiểu tu luyện một chút!
Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu, nhắm mắt bắt đầu tìm hiểu.
Trong thức hải của hắn có chí bảo Ôn Thần Liên bảy màu cùng Tinh Đồ như vậy, nếu ngày sau đi tới Tinh Giới, không khỏi sẽ bị một số cường giả phát hiện, cho nên bí thuật phong tỏa thức hải này là vô cùng thích hợp, nhất định phải tu luyện một phen.
Thấy hắn như thế, Dương Viêm cũng không nói thêm gì. Lần nữa hạ đạt vài đạo cấm chế trong thức hải Dương Khai, lúc này mới khoan thai rời đi.
Một ngày sau, Dương Khai mở mắt, trên mặt mơ hồ có vẻ mệt mỏi.
Dương Viêm truyền cho bộ bí thuật phong tỏa thức hải kia vô cùng huyền ảo, hắn tìm hiểu cũng rất tiêu hao thần niệm, bất quá tuy rằng mệt mỏi, nhưng thu hoạch to lớn, cho nên thần thái sáng láng.
Trong Bách Hoa Đình, Dương Viêm cùng Lâm Vận Nhi không biết đi đâu, Dương Khai thả ra thần niệm, cũng không cảm giác được các nàng, hỏi ai cũng không biết các nàng đi nơi nào.
Duy có Quỷ Tổ đang ngồi ở trước mặt Dương Khai, sắc mặt ngưng trọng, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì.
- Trưởng lão! Dương Khai lên tiếng gọi lão.
Lúc này Quỷ Tổ mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, ngưng trọng hỏi:
- Tông chủ, vị đại nhân kia... rốt cuộc là lai lịch gì? Vì sao lão phu ở trước mặt nàng, lại giống như đứa nhỏ không chịu nổi một kích?
Quỷ Tổ quả thật bị dọa cho khiếp sợ.
Tu luyện đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lão vốn tưởng rằng có thể ngang dọc trong thiên hạ rộng lớn này, thế nhưng vừa đến Lăng Tiêu Tông, liền bị Dương Viêm chơi đùa cho bị thương, suýt nữa lòng tự tin đều bị đả kích không còn.
Mặc dù từ trong đó Quỷ Tổ cũng nhận được một chút chỗ tốt, nhưng dù thế nào đích thực lão có chút không thể chấp nhận mình lại yếu ớt như thế.
- Nếu ta nói cho trưởng lão biết, nàng là Tinh Không Đại Đế, lão có tin không? Dương Khai nhìn Quỷ Tổ cười tủm tỉm nói.
Trong nháy mắt Quỷ Tổ há hốc miệng còn lớn hơn quả dưa hấu, ngây ngốc nhìn Dương Khai, đôi tròng mắt run run.
- Ha ha ha... Không phải trưởng lão muốn luyện chế linh đan cấp Hư Vương sao, hãy đi tới Đan Bảo Phong tìm tiểu sư tỷ ta, nàng sẽ giúp trưởng lão luyện chế!
Dương Khai cười lớn một tiếng, thản nhiên rời đi.
Còn lại một mình Quỷ Tổ thật lâu không thể tỉnh thần lại.
Một hồi lâu, lão mới vỗ bàn một cái: - Xú tiểu tử, dám lừa gạt lão phu! Đại Đế chẳng qua là nhân vật trong truyền thuyết, sao có thể thật sự hiện thân trước mắt người thế gian, huống chi còn là một nữ nhân... Lão phu nhân vật khôn khéo như thế, như thế nào bị ngươi lừa gạt? Thôi thôi, còn là luyện đan quan trọng hơn!
Không quản nữ nhân tên Dương Viêm kia là lai lịch gì, Quỷ Tổ cũng biết người đó không phải mình có thể trêu chọc, bất quá sau khi ăn hai lần thua thiệt với nàng, Quỷ Tổ cũng không dám ngang ngược tự kiêu nữa.
Võ đạo mênh mông, còn cần trên dưới theo đuổi tìm kiếm...
Thiên Nhất Cung, Dương Khai ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt.
Hắn đã khuếch tán thần niệm ra, dung nhập vào cả U Ám Tinh, chỉ cần hắn muốn, thậm chí hắn có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay ở bất cứ nơi nào trên U Ám Tinh.
Dường như mình đã hòa hợp thành một thể tuy hai mà một với tinh tu luyện này.
Lực lượng pháp tắc trước đây cảm giác mơ hồ, thời khắc này trở nên rõ ràng một chút, đối với nắm trong tay U Ám Tinh cũng mạnh hơn rất nhiều so với trước.
“Là do tấn thăng Hư Vương Cảnh hay sao?” Dương Khai như có điều suy nghĩ: “Hẳn là như thế, Hư Vương Cảnh so với Phản Hư Cảnh dù sao cũng là hai đại cảnh giới hoàn toàn bất đồng, thực lực tăng lên tự nhiên sẽ phát sinh một chút biến đổi... Ồ... lực lượng pháp tắc này dường như cũng có chút biến đổi a...”
Bỗng nhiên hắn nhận ra một tia không tầm thường, cẩn thận cảm nhận, thật lâu mới kinh hãi: “Lực lượng pháp tắc càng trở nên hoàn thiện rất nhiều? Chẳng lẽ đây cũng là do ta tấn thăng? Nói như thế, U Ám Tinh sở dĩ một mực không thể sinh ra Hư Vương Cảnh, nguyên nhân là vì pháp tắc không hoàn thiện, mà ngọn nguồn gây ra, có lẽ là một phen đại chiến giữa Dương Viêm và Trùng Đế năm đó dẫn tới, ta tấn thăng biến đổi điểm này... nên lực lượng pháp tắc trở nên hoàn thiện, có phải hay không là nói U Ám Tinh sẽ không còn bài xích Hư Vương Cảnh nữa? Nói đi nói lại, lần này ta trở về cũng không có phát hiện U Ám Tinh bài xích đối với ta, bất quá ta là Tinh Chủ ngược lại cũng không tính được. Được rồi, cứ lấy thái thượng trưởng lão ra thử một lần thì biết!”
Hắn nghĩ như vậy, rất nhanh liền tìm được vị trí của Quỷ Tổ giờ này.
Hiện tại trên cả U Ám Tinh, chỉ có hắn và Quỷ Tổ là hai vị Hư Vương Cảnh, mình là Tinh Chủ của U Ám Tinh, không thể làm thí nghiệm, chỉ có thể thí nghiệm từ trên người Quỷ Tổ.
Giờ khắc này, trong cung điện trên Đan Bảo Phong tràn ngập mùi thơm đan dược.
Quỷ Tổ khoanh chân ngồi dưới đất đang từng chữ như châu như ngọc giảng về võ đạo, dốc túi truyền thụ kinh nghiệm của bản thân.
Ở trước mặt lão, Tô Nhan ngồi trên bàn Băng Ngọc vạn năm, cả người đều tản ra ý hàn băng, hai tay đưa ngang đặt tự nhiên trên đầu gối mình, chuyên chú lắng nghe.
Mà bên cạnh nàng, tiểu sư tỷ đồng dạng lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, nhưng động tác trên tay lại không ngừng nghỉ chút nào. Không ngừng lấy ra từng cây từng cây dược liệu cấp Hư Vương, thảy vào trong đó, ngưng luyện nước thuốc.
Thêm thân Dược Linh Thánh Thể, tiểu sư tỷ luyện đan như ăn cơm, hoàn toàn là hành động theo bản năng, cho nên một mặt nghe Quỷ Tổ truyền thụ kinh nghiệm tu luyện; một mặt luyện đan hoàn toàn không để phí thời gian.
Thỉnh thoảng lại có một viên linh đan ra lò, được Hạ Ngưng Thường thu lấy cho vào trong bình ngọc chuẩn bị từ trước.
Quỷ Tổ nhìn thấy liên tục mừng rỡ, cả người nhiệt tình mười phần giảng giải.
Bất chợt, Quỷ Tổ nhướn mày, quay đầu quan sát bốn phía, lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Trong chớp nhoáng này, lão lại sinh ra cảm giác như bị nhìn trộm.
Lập tức trong lòng cả kinh, tưởng lầm là Dương Viêm đang dòm ngó mình, dù sao có thể làm cho lão đều không thể phát hiện, cũng chỉ có Dương Viêm có bản lãnh này.
Quỷ Tổ càng không dám sơ suất, càng thêm chuyên chú giảng giải nhiều vấn đề tu luyện khó khăn, trên trán dần dần rịn ra tia tia mồ hôi.
Cũng may loại cảm giác nhìn trộm này không lâu lắm liền biến mất không thấy, Quỷ Tổ thở ra nhẹ nhõm.
- Thật sự không còn bài xích! Trong Thiên Nhất Cung, Dương Khai lộ vẻ vui mừng. Vừa rồi hắn thử điều động pháp tắc thiên địa gia tăng trên người Quỷ Tổ, phát hiện căn bản không thể bài xích Quỷ Tổ, hắn không khỏi rất là vui mừng.
Pháp tắc đã hoàn thiện, đối với U Ám Tinh chính là một đột phá mang tính lịch sử.
Điều này có nghĩa, pháp tắc thiên địa không còn có áp chế đối với võ giả U Ám Tinh, không còn hạn chế võ giả U Ám Tinh đột phá Hư Vương Cảnh, cũng sẽ không xuất hiện chuyện tao ngộ bị pháp tắc bài xích, thiên lôi và địa hỏa thêm thân như Tiền Thông trước đây.
Ngày sau trên U Ám Tinh, chẳng những có thể sinh ra cường giả Hư Vương Cảnh, cũng có thể để những cường giả này dừng lại lâu dài.
Kể từ đó, liền tiết kiệm được nhiều phiền toái, không cần để võ giả Phản Hư Cảnh đỉnh phong đi tới những tinh tú khác đột phá.
Xem ra phải truyền tin một chuyến đi Thanh Mộc Tinh, báo cho Diệp Tích Quân cùng đám người Tiền Thông biết tin vui này.
Pháp tắc trên U Ám Tinh vì mình đột phá tấn thăng đã trở nên hoàn thiện, nhưng pháp tắc thiên địa bên trong thế giới Huyền Giới Châu lại vẫn không trọn vẹn, điều này làm cho Dương Khai rất là bất đắc dĩ, pháp tắc thiên địa không trọn vẹn, là đại biểu không thể ở bên trong đó đột phá.
Bất quá vật này dù sao cũng là do người thủ hộ Tinh Vực đời trước lưu lại, hiện tại Dương Khai cũng không thể dò xét tìm hiểu toàn bộ.
Kế tiếp nửa năm, Dương Khai đều một mực dừng lại trên U Ám Tinh, không có rời đi.
Hắn vừa mới tấn thăng Hư Vương Cảnh không lâu, tuy rằng bởi vì pháp thân trong lúc vô ý luyện hóa cả Huyền Không đại lục, dẫn tới cảnh giới của hắn thoáng cái tăng lên tới nhất tầng cảnh đỉnh phong, nhưng cũng phải cẩn thận củng cố một chút mới được.
Thời gian nửa năm này, trừ củng cố cảnh giới, Dương Khai cũng tu luyện bí thuật phong tỏa thức hải kia.
Qua nửa năm, hiển nhiên đã có chút thành tựu, cả thức hải được một tầng lực lượng vô hình bao phủ, hỗ tương hô ứng với cấm chế của Dương Viêm bày ra, với tu vi của hắn giờ này, sợ là cả Tinh Vực đều không ai có thể tự tiện xâm nhập thức hải của hắn.
Kể từ đó, không còn lo để lộ bí mật trong thức hải.
Một ngày này, hắn đang ở cùng cha mẹ trong núi, tận lòng hiếu đạo, một nhà mấy người sống hoà thuận vui vẻ.
Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường cũng ở nơi đây, đoạn thời gian trước hai nàng một mực bế quan tu luyện, mơ hồ có thu hoạch, một thân khí cơ phù trầm không chừng, hiển nhiên trước mắt sắp đến thời điểm đột phá.
Cho nên Dương Khai liền dẫn các nàng ra ngoài giải sầu một chút, chuyện đột phá là không gấp được, để thuận cho nó tự do phát triển là tốt nhất.
Con trai của mình là “rồng trong loài người”, hai người con dâu cũng là thiên hương quốc sắc, mỗi người mỗi vẻ, Dương tứ gia cùng Đổng Tố Trúc chỉ cảm thấy cả đời này đều đáng giá. Đổng Tố Trúc lại không ngừng thúc giục Dương Khai sớm ngày thành hôn vân vân... làm cho hai vị sư tỷ vừa mong đợi lại vừa thẹn thùng.
Bất chợt, Dương Khai nhướn mày, thả ra thần niệm cảm giác một chút, ngay sau đó, hơi biến sắc nói: - Cha mẹ cứ chờ một lát, con đi một chút sẽ trở lại!
Nói xong, nháy mắt ra hiệu về phía Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, hai vị sư tỷ hiểu ý đều gật gật đầu.
Lúc này thân hình Dương Khai mới nhoáng một cái, biến mất tại chỗ...