Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2802: Chương 2802: Hôm nay A Ny 15 tuổi




Dân lấy ăn là trời, đạo lý mãi mãi không đổi.

Ở thời kỳ thượng cổ, có thể ăn đến no, tuyệt đốilà hưởng thụ xa xỉ nhất.Phương thức nấu nướng của Man tộc vô cùng đơn giản, đó là nướng! Từng tảng thịt lớn xâuqua cây gỗ, trong thôn đều đốt lửa, thôn dân đặt xâu thịt thú lên nướng trên lửa, màu sắcvàng óng cùng tiếng dầu mỡ nổ tách tách, làm người ta thòm thèm.Dù hôm qua đã có thịt thú, nhưng toàn thôn bao gồm cả thôn trưởng, đều không ai ăn mộtmiếng, bởi vì mọi người đều đang chờ anh hùng trở về! Bây giờ A Ngưu đã trở lại, tự nhiênlà đến thời điểm ăn mừng.Trong thôn nhanh chóng bay ra mùi thịt nướng, không có gia vị thêm thắt gì, trực tiếp cầmlên cắn xé, nuốt thẳng xuống, có chút thịt còn dính to máu, chưa chín hoàn toàn, nhưng thôndân lại ăn như mật ngọt, vô cùng vui vẻ.Trước mặt Dương Khai đặt những chỗ thịt ngon nhất trên người dã thú, đãi ngộ như thế,ngay cả thôn trưởng đức cao vọng trọng nhất cũng không được hưởng thụ, bởi vì hắn mớilà công thần lớn nhất đánh lui thú triều, chém giết Man thú, tự nhiên được ưu đãi tốt nhất.Vốn Dương Khai chỉ định tùy tiện qua loa một chút, dù sao tu vi đến trình độ như hắn, cókhông ăn gì cũng không sao.

Nhưng khi mùi thịt nướng bay vào mũi, bụng lại phát ra tiếngsùng sục.

Dương Khai liền ngây người.

Bản thân mình lại… cảm thấy đói bụng! Chuyện nàylàm sao xảy ra được? Hắn là Đế Tôn Cảnh, đã sớm không cần ăn uống, bình thường hấp thu linh khí thiên địa là cóthể bổ sung yêu cầu của thân thể.

Nhưng ở chỗ quỷ này, hắn lại thật sự cảm giác đói bụng.Còn có một chút mỏi mệt.

Thế giới này chân thật như vậy!Hắn không nghĩ nhiều, đã bị thôn dân lây nhiễm, cũng cầm lên thịt thú nướng chín, há mồmliền cắn.

Các thôn phụ đem ra quả khô cất kỹ, thôn trưởng cũng sai người đem ra rượu tráicây cất giấu, toàn thôn tràn ngập không khí náo nhiệt.Dù vậy, phòng vệ vẫn không buông thả, vẫn có thôn dân ở bên ngoài cảnh giới, phòng ngừamùi thịt nướng trong thôn dẫn tới dã thú ngấp nghé.Ăn mừng suốt một ngày.

Dương Khai không biết mình ăn bao nhiêu, uống bao nhiêu rượutrái cây, đến cuối cùng lại mơ hồ say, lảo đảo trở về nhà gỗ, ngã đầu liên ngủ.

Trong mơ hồ,cảm giác có người vào nhà gỗ của mình.

Dù rằng mỏi mệt, dù say mơ hồ, nhưng Dương Khai vẫn còn nội tình Đế TônCảnh, lập tức mở mắt, quát khẽ: – Là ai!Còn chưa hết lời, liền cảm giác một thân thể nóng bỏng chui vào tấm chăn da thú, ôm lấy eomình, đầu vùi vào ngực.Đầu mũi quấn quanh mùi thơm, hai má bị tóc dài tán loạn đâm ngứa ngáy.

Không có địch ýgì, ngược lại người trong lòng lại còn hít thở dồn dập, khẽ run run.Dương Khai chợt tỉnh táo, ngửa đầu lên, mượn ánh trăng mơ hồ bên ngoài cửa, nhìn rõngười trong lòng.

– Sao lại là ngươi! Dương Khai ngạc nhiên nhìn thiếu nữ.Đây là thiếu nữ đưa rượu cho mình lúc ban ngày, ôm ngọc ngà trong lòng, Dương Khai càngcảm nhận được thân thể thiếu nữ truyền tới co dãn kinh người.

– A Ngưu ca… Thiếu nữ nỉ non, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trong xấu hổ có một chút mạnhdạn, môi đỏ mấp máy, hết sức mê người.Dương Khai không khỏi ngây dại, vô thức hỏi: – Cô tới đây làm gì? Vừa nói rồi đã biết mìnhngu ngốc, người ta đã tỏ ý rõ ràng như thế, còn làm cái gì nữa?Quả nhiên, thiếu nữ khẽ nói: – A Ngưu ca, hôm nay A Ny tròn 15 tuổi.Không có giải thích nhiều, nhưng Dương Khai cũng mơ hồ đoán được tròn 15 tuổi có ýnghĩa gì với thiếu nữ Man tộc, hẳn là có nghĩa thành niên, tức là trở thành nữ nhân! Sinhnhật 15 tuổi, phải có quà tặng thật tốt, mà hiến bản thân cho dũng sĩ xuất sắc nhất trongthôn, đây là quyết định của thiếu nữ.Ý thức được điểm này, Dương Khai lập tức cảm giác không hay.

Nếu như nói đây là thế giớichân thật thì cũng thôi, Man tộc rất cởi mở chuyện này, không có bảo thủ cứng nhắc như về sau, cùng lắm chỉ một tình một đêm màthôi, không ai mất mát gì.Nhưng mấu chốt ở chỗ đây là bí cảnh mà! Đến giờ Dương Khai vẫn chưa phân biệt được đâylà chân thật, hay là đi vào ảo cảnh.

Nếu là sau, vậy mọi thứ có ý nghĩa gì, cùng lắm là mộttrận mộng xuân!Trong khi Dương Khai đang rối rắm, thiếu nữ lại cọ vào ngực hắn, thân thể nóng cháy dánchặt, như muốn hòa tàn hắn, miệng thì thào: – A Ngưu ca, ngươi thích A Ny không?Dương Khai nhắm mắt nói: – Thích, thích!Mọi người đều ưa cái đẹp, đừng nói là thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập phong tình thượng cổ.

ANy cười sáng lạn, xoay người ngồi trên người hắn, tay vừa kéo, lớp áo da thú đơn sơ bị lộtra, dưới ánh trăng, đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ được bày ra trọn vẹn.

Dương Khai có xung động muốn phun máu mũi.

Đã bao nhiêu năm… đã bao nhiêu năm rồikhông có thân thiết da thịt với nữ nhân, từ sau khi rời Tinh Vực cố hương, dường như vẫncô đơn một mình, bỗng nhiên gặp cảnh tượng kích thích như thế, ngay cả tu vi tâm tínhkhông kém của Dương Khai, cũng cảm thấy không chịu nổi.– Chờ đã… Dương Khai vội hô lên.– Sao vậy? A Ny khó hiểu nhìn hắn.Dương Khai tâm tư xoay chuyển, nuốt nước miếng nói: – Ta bị thương, bị thương nghiêmtrọng!A Ny bụm miệng, giống như bị dọa, lo lắng hỏi: – Có nặng lắm không? Dương Khai lúng túngnói: – Không đáng ngại.– Vậy thì không sao.

A Ny liền đưa tay muốn cởi ảo Dương Khai.

Dương Khai vội nắm lại, trong lòng thiên nhân giao chiến, miệng nói: – A Ny, đừng xungđộng!A Ny chợt khựng lại, khó tin nhìn hắn: – A Ngưu ca, ngươi ghét ta sao?– Không có! Dương Khai vội phủ nhân.– Vậy tại sao… A Ny mím môi đỏ, tổn thương rất lớn như bị một con thú tông vào.– Ta chỉ cảm thấy, chuyện này chúng ta nên thận trọng hơn! Dương Khai nghiêm túc nói.A Ny nhìn thẳng vào Dương Khai, hồi lâu sau mới xoay người cầm lên quần áo, xoay ngườinhảy khỏi Dương Khai, nước mắt trào ra, tông cửa chạy ra ngoài.– A Ny… Dương Khai hô một tiếng, nhưng nào có đáp lại? Dương Khai chợt cảm giác mất mát.

Bị thiếu nữ chọc như vậy, Dương Khai hết cơn buồnngủ, dứt khoát ngồi lên giường, trong đầu rối rắm, hồi lâu sau mới ổn định lại, cân nhắc phảiđi đâu trong bí cảnh này.

Chỗ này cổ quái, đầu tiên là trấn áp phong ấn hoàn toàn đếnguyên, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể.

Trong lúc đuổi giết Man thú, Dương Khaicũng từng thử điều động lực lượng thần hồn, lại phát hiện lực lượng thần hồn cũng như đếnguyên, bị phong ấn, không cảm nhận được một chút nào.Khoảng cách đến 1 tháng còn lại 5 ngày, mà mình ở trong thôn này đã 2 ngày, tức là chỉ còn3 ngày cuối cùng để rời khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp.

Trong 3 ngày, mình có thể lấy được gì từ bícảnh này? Nhưng mặc kệ nhìn kiểu gì, một cái thôn cũ nát này có thể cho mình cái gì? Mìnhlúc toàn thịnh, hắt hơi một cái cũng diệt được cả trăm thôn như thế.Vô thức vận hành công pháp, Dương Khai liền giật mình.

Hắn lại cảm nhận được một tia lựclượng đang chạy trong kinh mạch, dù rất yếu,thậm chí như có như không, nhưng tuyệt đối đó là đế nguyên.

Sao lại có đế nguyên xuất hiện?Dương Khai nhíu mày, chợt nhớ hôm nay mình chém giết yêu thú trở về, A Ny mời rượu,mình uống xong chén rượu Man Thần, mơ hồ cảm nhận được trong kinh mạch có khácthường.

Khi đó định kiểm tra, lại bị thôn dân nhiệt tình cắt ngang.Là công lao của chén rượu đó? Hôm nay trên tiệc chúc mừng, tuy rằng cũng uống rượu,nhưng không giống chén mà A Ny đưa, chén của A Ny đem tới, tuyệt đối là của thôn trưởngcố ý đưa cho nàng.

Phát hiện này làm Dương Khai mừng rỡ.Một chén rượu đục ngầu lại làm kinh mạch của mình sinh ra một chút đế nguyên, nếu cònloại rượu đó thì sao, vậy không chừng có thể cho mình khôi phục một phần thực lực? Khôiphục đỉnh cao?Hắn nóng vội muốn đi tìm thôn trưởng kiếm thêm chút rượu để kiểm tra suy đoán.

Dù là đivào bí cảnh này đến giờ, tạm thời còn chưa đụng tới nguy hiểm gì, nhưng Dương Khaikhông thể không phòng họa trước.Thời đại thượng cổ này có tồn tại Vu, Vu mạnh mẽ, không phải kém cỏi như thôn trưởng, đólà tồn tại không kém gì cường giả võ giả hiện đại.Quay đầu nhìn ra cửa, ánh trăng phủ xuống, Dương Khai thở dài, mọi chuyện chỉ có thể chờngày mai rồi tính.

Sau đó lại không biết bao giờ mà ngủ mất.Chờ sáng hôm sau, Dương Khai vừa tỉnh lại, liền rời nhà gỗ.

Rất nhiều thôn dân đã dậy sớm,đang vội làm việc trong thôn, nhìn thấy Dương Khai đều toát ra kính ý, khẽ gật đầu, nhưngmà quay đầu lại liền không ngừng cười khẽ, thậm chí có mấy người tụ tập lại, chỉ trỏ về phíaDương Khai.Một hai người thì cũng thôi, chủ yếu là gặp thôn dân nào cũng thế, làm cho Dương Khaimuốn hỏi nhà thôn trưởng chỗ nào cũng không được.

Chuyện gì vậy chứ? Dương Khai mộtbụng khó hiểu.– Nghe nói tối qua A Ny đi nhà ngươi, sau đó nhanh chóng đi ra? A Hổ xuất quỷ nhập thầnchợt hiện thân, đến cạnh Dương Khai cười gian hỏi.Dương Khai cả kinh: – Sao ngươi lại biết?A Hổ không ngừng cười hắc hắc, chỉ ra: – Mọi người đều biết.Dương Khai mặt đầy chỉ đen, khó trách biểu hiện của thôn dân kỳ quái như thế, thì ra làchuyện này.– Làm sao mọi người đều biết? Dương Khai mặt đầy lúng túng, bản thân không sao, nhưngkhông chừng sẽ liên lụy thanh danh của A Ny, thôn này cũng không lớn, một khi tin nàytruyền ra, khẳng định xôn xao mọi người đều biết.A Hổ nói: – Có người gác đêm nhìn thấy được.

Sau đó lại thần bí tới gần, nhỏ giọng hỏi:– Có phải ngươi…không được hả?– Ngươi mới không được! Dương Khai nổi giận.

A Hổ không ngừng cười to.

–––-oOo–––-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.