Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1806: Chương 1806: Hư Vương Cảnh




- Mau nhìn! Tuyết Nguyệt bỗng nhiên lại chỉ tay, - Bên trong dường như có động tĩnh gì đó.

Xuyên qua cái khe lập lòe trong không gian kia, mơ hồ có chút cảnh tượng khó tin ập vào trong mắt mọi người.

- Điều nàysao càng nhìn lại càng thấy quỷ dị. Quỷ Tổ thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình, tuy rằng cái khe kia vô cùng nhỏ, cũng không ổn định, nhưng Quỷ Tổ lại vẫn nhìn thấy phảng phất cảnh sắc của Huyền Không đại lục.

- Đây là nơi Dương Khai đi vào?

Tuyết Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

- Đúng, nếu như lão phu không nhìn lầm, có lẽ đúng vậy rồi. Nhưng các ngươi có nghe thấy động tĩnh gì hay không? Quỷ Tổ nhìn Nghê Quảng cùng Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt lắc đầu, nhưng gương mặt Nghê Quảng lại ngưng trọng, gật gật đầu nói: - Mơ hồ có chút tiếng sấm động, hơn nữa khí tức từ trong khe nứt này tiết ra ngoài, thời khắc này, tiểu tử kia không phải đang đột phá quan khẩu chứ?

- Ngươi là nói đây đều là động tĩnh do thiên địa thanh tẩy tạo ra? Quỷ Tổ biến sắc.

- Không giống sao? Nghê Quảng hỏi ngược lại.

- Giống thì cũng giống, nhưng nơi quái quỷ kia và nơi này lại là hai không gian, cho dù Dương Khai đột phá Hư Vương Cảnh, cũng không đến mức tạo ra chiến trận lớn như vậy chứ? Khóe miệng Quỷ Tổ giật một cái, sau khi nói xong cũng ngây người.

Người khác có thể không tạo ra được chiến trận như vậy, nhưng Dương Khai thì không chắc.

Hắn tinh thông lực lượng không gian, nếu thực chính là hắn đang đột phá Hư Vương Cảnh, do đó dẫn tới hai nơi không gian giao tụ, thì cũng có khả năng.

- Nếu quả thật như thế, vậy tiểu tử kia đang gặp nguy hiểm rồi. Nghê Quảng trầm giọng nói.

- Là sao? Tuyết Nguyêt cả kinh thất sắc, gương mặt xinh đẹp trắng nhợt.

- Năng lượng này quá khiếp người. Ta không biết hắn có thế chống cự nổi hay không. Nghê Quảng chau mày trả lời.

Tấn thăng Hư Vương Cảnh, nếu không chống cự nổi, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, điều này không giống với tấn thăng của võ giả thời kỳ đầu, khi thực lực các võ giả còn yếu, dù tấn thăng đại cảnh giới thất bại, cũng không phải vấn đề quá lớn.

Nhưng đến cấp bậc Hư Vương Cảnh này, một khi thất bại, kết quả không thể nghi ngờ chỉ có hai loại, bị thương nặng hoặc tử vong!

Tỉ lệ phía sau chiếm tám phần trở lên!

Đám người Nghê Quảng và Quỷ Tổ không ngừng kinh nghi, bên kia, ba người Tử Long, Hứa Nguy và Đổng Pháp cũng chỉ chỏ về một phía, hơn nữa cũng đưa ra kết luận như vậy Dương Khai có thể là đang tấn thăng Hư Vương Cảnh!

Sắc mặt của Tử Long trở nên tái mét.

Hắn cũng không phải lo sợ Dương Khai tấn thăng thành công, bởi vì cho dù Dương Khai thực sự trở thành Hư Vương Cảnh, đó cũng chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh mà thôi, người như thế hắn cũng không coi ra gì.

Hắn sợ chính là Dương Khai tấn thăng không thành công!

Chẳng may tên tiểu tử này chết trong đó, vậy hắn đi đâu tìm Bất Lão Thụ?

- Tên khốn nạn này! Tử Long tức giận quát lớn, lại lực bất tòng tâm.

Nơi không gian Hỗn Loạn Thâm Uyên kia, đủ loại dị trạng vẫn luôn tiếp tục, chưa từng dừng lại, mọi người đều nơm nớp lo sợ đưa mắt nhìn, e sợ Dương Khai gặp phải bất trắc gì.

Tình huống như vậy kéo dài ước chừng một ngày, không gian bất an kia mới dần dần ổn định, tiếng sấm rền mơ hồ truyền đến cũng dần dần tiêu tán.

- Thành công không? Tuyết Nguyệt nóng vội như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể vọt vào Huyền Không đại lục đi tìm hiểu đến cùng.

Hai người Nghê Quảng và Quỷ Tổ thần sắc hờ hững, trầm mặc im lặng.

Đến lúc này, kết quả đã có rồi, nhưng bọn bọ cũng không thể suy đoán Dương Khai cuối cùng có thành công hay không, chỉ có thể lo lắng chờ đợi.

Huyền Không đại lục, nơi Dương Khai đột phá, trong chu vi trăm dặm đã bị san phẳng, xuất hiện một cái hố vô cùng lớn.

Ở nơi trung tâm hố lớn đó, một bóng người đen như mực, nằm ở đó dang chân dang tay thành hình chữ đại, không phải Dương Khai thì là ai?

Một mùi cháy khét tràn ngập bốn phía.

- Lần này chơi hơi quá rồi! Dương Khai nhìn bầu trời sâu xa, khóe miệng giật một cái, chỉ cảm thấy đau toàn thân, dường như xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, máu thịt như thành phấn vụn, chỉ hơi động, liền chạm đến từng giây thần kinh của mình, khiến hắn đau như muốn gào lên.

Thiên địa thanh tẩy tấn thăng Hư Vương Cảnh, hắn thật không ngờ lại cuồng bạo như thế này!

Trên hành trình tu luyện, mỗi lần hắn đột phá đại cảnh giới, đều là không chút nguy hiểm mà vượt qua, duy có lần này, suýt nữa bỏ mạng.

Đến Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Thể, đều suýt nữa bị năng lượng thiên địa phá nát, cuối cùng bất đắc dĩ thi triển bí thuật long hóa, lúc này mới có thể vượt qua thời khắc cuối cùng.

Thời khắc này, bí thuật long hóa của hắn vẫn chưa hủy bỏ, trên cánh tay phải bị che bởi từng mảnh vảy rồng, tay phải cũng biến thành hình dáng như móng rồng, đến một cánh tay rồng như vậy, cũng bị đánh bật vảy giáp ra, máu thịt bầy nhầy.

Thảm là thảm một chút, nhưng vừa cảm nhận cảnh giới hiện tại của bản thân, Dương Khai liền toét miệng cười ngây ngô không ngừng.

Hư Vương Cảnh!

Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng đặt chân đến lĩnh vực Hư Vương Cảnh này.

Cảm nhận lực lượng trong cơ thể mình sục sôi và cuồn cuộn không ngừng, cảm nhận được lĩnh hội đối thiên đạo võ đạo hoàn toàn không giống so với trước đây, Dương Khai cảm thấy bị như thế này thật đáng giá.

Từ Phản Hư Cảnh đến Hư Vương Cảnh, hắn giống như bước vào một thiên địa mới.

Chỉ hơi nghỉ ngơi một hồi, Dương Khai liền bò dậy từ chỗ này, cố nén đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể, từ nhẫn không gian lấy ra một viên linh đan, cũng không nhìn xem rốt cuộc là cái gì, trực tiếp nhét vào trong miệng nhai.

Tâm thần hợp nhất, ý giữ đan điền

Lúc này không thể nghi ngờ chính là thời kỳ củng cố tu vi tốt nhất, hắn không muốn bỏ lỡ không công.

Từng mảnh vảy rồng trên cánh tay phải của hắn lui dần, áng sáng vàng nhàn nhạt bắt đầu hiện lên, mắt thường có thể thấy được tốc độ tự chữa trị của các chỗ bị thương trên thân thể Dương Khai, khi máu thịt thúc động, thể hiện dao động lực lượng cường đại.

Ánh sáng vàng càng ngày càng mạnh, cuối cùng, vị trí của Dương Khai đã hoàn toàn bị ánh sáng vàng bao phủ, không thấy được bóng người.

Mức độ sống động của Kim huyết trong cơ thể mãnh liệt gấp vô số lần so với trước kia.

Một ngày sau, ánh vàng tiêu tán đi, lộ ra thân thể tinh tráng của Dương Khai.

Đầy máu đông kết bên ngoài da thịt, Dương Khai chỉ khẽ rung lên, những máu đen thì bị rung thành phấn vụn, lộ ra da thịt bên dưới giống như da thịt sinh mới.

- Ồ, Ngộ Đạo đan! Dương Khai chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng lật tìm trong nhẫn không gian, một lát sau, lấy ra một cái bình ngọc, đổ linh đan bên trong ra.

Đó chính là ba viên Ngộ Đạo đan hắn luyện chế trước đây.

Một viên trong đó lại sinh ra đan văn, hai viên kia không có đan văn nhưng phẩm chất cũng cực kỳ cao quý.

- Chính là ngươi. Dương Khai lấy một viên Ngộ Đạo đan có đan văn, nhét vào trong miệng, vừa hóa giải dược liệu, vừa lợi dụng Ngộ Đạo đan cảm ngộ bản chất võ đạo.

Khí tức trên người hắn càng phát ra ngưng luyện tinh thuần, tản phát ra một cỗ võ đạo ý cảnh có thể dẫn phát và cộng hưởng với thiên địa.

Ước chừng nửa tháng sau, Dương Khai mới bỗng nhiên mở mắt, thở nhẹ ra một hơi.

Ánh mắt của hắn không có gì lạ, giống như dáng vẻ một người bình thường, ngay cả dao động thánh nguyên cuồng bạo bất an sau khi đột phá cũng hoàn toàn bị áp chế.

- Tàm tạm, tuy rằng cảnh giới chưa củng cố hoàn toàn, nhưng cũng tương đối. Dương Khai tự nói một câu, thần niệm vừa động, một cỗ lực lượng vô hình lấy hắn làm trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra ngoài.

Chỉ một thoáng, trong chu vi nghìn trượng, không gian đột nhiên trở nên ngưng trọng sền sệt, mà trong mảnh không gian này, từng đạo khe nứt không gian bắt đầu sinh ra rồi lại tiêu tan, giống như có mãnh thú vô hình đang mở rộng miệng lớn.

Lĩnh vực!

Sau khi tấn thăng Hư Vương Cảnh, Thế tràng của Dương Khai, cuối cùng cũng biến thành lĩnh vực! Hơn nữa đây là lĩnh vực được dung hợp với lực lượng không gian của hắn, không chỉ mạnh hơn một cấp so với lĩnh vực của cường giả Hư Vương Cảnh bình thường.

Trong lĩnh vực này, hắn là thống trị!

Cho nên một Hư Vương Cảnh muốn diệt sát Phản Hư Cảnh là chuyện vô cùng đơn giản và dễ dàng. Thế tràng của Phản Hư Cảnh, chỉ có thể ảnh hưởng quấy nhiễu người khác, nhưng trong vực tràng, cường giả Hư Vương Cảnh muốn làm gì thì làm.

Tâm niệm vừa động, vực tràng tản phát ra, Dương Khai quay đầu nhìn xung quanh, thân hình vừa tung lên, bèn bay lên trời cao, trong lòng lặng lẽ gọi những Huyết Thú, Thạch Khổi và Lưu Viêm của mình.

Một lát sau, tất cả huyết thú bay trở về, biến thành Kim Huyết Ti trở lại trong cơ thể hắn, Thạch Khổi cũng vậy, chỉ có Lưu Viêm sau khi ngắm nhìn Dương Khai một lát liền lên tiếng nói: - Chúc mừng chủ nhân tấn thăng Hư Vương Cảnh.

- Khà khà, may mắn thôi. Dương Khai khẽ cười, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ khiến thực lực của ngươi tăng lên.

Lưu Viêm mắt sáng ngời, cung kính nói: - Đa tạ chủ nhân.

Nàng thân là khí linh, tuy rằng giờ này đem lò luyện khí của mình luyện hóa thành tim, nhưng muốn tăng thực lực tuyệt đối không phải chuyện đơn giản như vậy, trừ khi cho nàng cắn nuốt thứ như Càn Thiên Lôi Hỏa, nếu không thì nàng rất khó tiến bộ.

Nhưng có câu nói bảo đảm này của Dương Khai, Lưu Viêm hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì trên người Dương Khai có Thái Dương Chân Tinh!

Chỉ cần nàng có thể cắn nuốt một chút Thái Dương Chân Hỏa, thực lực của nàng cũng sẽ không trì trệ mà không tiến.

- Được rồi, ngươi về Huyền Giới Châu trước đi, Thái Dương Chân Tinh ta đã an trí ở đó, ngươi có thể cắn nuốt bao nhiêu thì cắn nuốt, nhưng không được tham lam làm liều.

- Vâng! Lưu Viêm mừng rỡ, thân hình thoắt một cái liền biến mất không thấy, ngay sau đó, nàng xuất hiện ở trong Huyền Giới Châu, rất nhanh tìm được nơi để Thái Dương Chân Tinh, lập tức mừng rỡ biến thành hình dáng con chim lửa, bao phủ lấy Thái Dương Chân Tinh.

Xử lý xong những việc này, Dương Khai mới quay đầu lại nhìn về một hướng, chau mày, sau đó thân hình chuyển động, đi tới nơi ngoài mười mấy dặm.

Lữ Quy Trần vẫn ngồi ở đây, chỉ có điều thần sắc nhợt nhạt, sau khi đã nhận ra Dương khai đến, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mặt lộ vẻ cười khổ.

- Không biết tự lượng sức mình! Dương Khai lắc đầu, hắn biết nguyên nhân gì khiến Lữ Quy Trần thành ra như vậy, tuy rằng hắn luôn đột phá tấn thăng, nhưng cũng không có nghĩa hắn không biết gì đối với ngoại giới.

Ngược lại, Lữ Quy Trần bị thiên địa thanh tẩy đánh tan, hắn thấy rõ từ đầu đến cuối.

Một võ giả, bất luận là trên người bị thương hay thần thức bị thương, bất kể nghiêm trọng cỡ nào, đều có biện pháp khôi phục lại. Nhưng võ đạo chi tâm của một võ giả, ý chí của bản thân nếu sụp đổ, đó dù là Đại Đế cũng không có cách nào.

Bởi vì đây là nguyên nhân tự bản thân hắn, chỉ có kiên định và niềm tin của hắn, mới cứu vãn được.

Dương Khai và Lữ Quy Trần chẳng những không quen, mà còn có chút xích mích nhỏ với nhau, hắn không giết Lữ Quy Trần coi như là đã đối đãi tốt với tên này rồi, thời khắc này làm gì có thời gian rảnh mà an ủi hắn?

Cho nên chỉ nhìn hắn một cái, Dương Khai liền không để ý nữa.

Ngay sau đó, thần niệm của hắn khuếch tán ra, kéo dài về lòng của Huyền Không đại lục.

Hắn muốn nhìn xem pháp thân luyện hóa căn nguyên tinh tú tiến triển như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.