Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1737: Chương 1737: Hư Vương ngã xuống




- Lệ lão cẩu! Không biết khi nào Cổ Kiếm Tâm cũng đánh tới, kiếm quang như mặt trời chói lọi, tinh tú giáng xuống đánh vào Lệ Minh Hải.

Đồng thời, xung quanh bùng lên ánh sáng vàng, những sợi tơ vàng cắt xé hư không.

Khe nứt xung quanh Lệ Minh Hải cũng dần lớn ra, bóp chặt lấy hắn.

Chỉ trong nháy mắt, Lệ Minh Hải luống cuống bị các loại lực lượng chôn vùi.

Ánh sáng chói mắt bùng nổ từ chỗ Lệ Minh Hải đứng, chiếu rọi rõ ràng tinh vực gần đó, bên trong trào ra dao động năng lượng hủy thiên diệt địa.

Cổ Kiếm Tâm lại ngửa mặt văng ra, tốc độ còn nhanh hơn đánh tới, Hữu Kiếm Thị đã chuẩn bị trước vội lên đón đỡ, đón lấy Cổ Kiếm Tâm.

Cổ Kiếm Tâm dựa vào lòng Hữu Kiếm Thị, ụa một tiếng phun máu.

- Thiếu chủ! Hữu Kiếm Thị hô to, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Cổ Kiếm Tâm không đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Hắn không biết Lệ Minh Hải có chết hay không, nhưng cảm giác một kiếm đâm ra vừa rồi rõ ràng đã đâm trúng, thậm chí còn trúng yếu hại của Lệ Minh Hải.

Nhưng dù sao đó cũng là cường giả Hư Vương Cảnh! Đây cũng là lần đầu Cổ Kiếm Tâm chiến đấu sống chết với cường giả Hư Vương Cảnh, không đủ kinh nghiệm, trước khi tận mắt nhìn thấy thi thể của Lệ Minh Hải, hắn không dám sơ sẩy.

Ánh sáng mờ dần, trong hư không, một bóng người vẫn đứng sừng sững.

Ánh mắt Cổ Kiếm Tâm co rút.

Lệ Minh Hải!

Dưới công kích khủng bố như vậy, Lệ Minh Hải cũng không chết. Có điều gánh chịu năng lượng xung kích như thế, vị cường giả Hư Vương Cảnh lúc này cũng thảm hại, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, không biết lúc nào trên người hắn có một tầng bảo giáp hộ thân, nhưng nó cũng bị phá hỏng gần hết.

Làm Cổ Kiếm Tâm mừng rỡ không thôi, là Lệ Minh Hải bị thương không nhẹ, bởi vì thân thể hắn cũng rách nát như giẻ lau, đủ lỗ thủng lớn nhỏ trải khắp toàn thân. Nhìn vào những lỗ thủng đó, có thể thấy được xương cốt cùng máu thịt mấp máy.

Trên mặt Lệ Minh Hải tràn đầy giận dữ cùng sợ hãi.

Hắn đang sợ! Hắn cảm nhận được uy hiếp tử vong, cho nên hắn sợ hãi!

Sự thật quả thật là vậy, Lệ Minh Hải nhìn xung quanh, ánh mắt dừng một chút trên người Cổ Kiếm Tâm cùng Hữu Kiếm Thị, liền dời đi, tiếp tục tìm tòi trong hư không.

Đáng tiếc không có thu hoạch, hắn không tìm được bóng dáng người thanh niên xuất quỷ nhập thần đánh lén mình.

- Tiểu bối, sẽ có một ngày lão phu bắt ngươi trả giá đắt! Lệ Minh Hải miệng cọp gan sứa gào lên, sau đó hóa thành ánh sáng tiếp tục chạy đi xa, giữa hư không để lại một đường máu tươi.

- Không thể để hắn chạy! Cổ Kiếm Tâm hét vào hư không, hổn hển khó thở.

Lời hắn vừa dứt, trong hư không bỗng trào ra hào quang năm màu, như kiếm khí kinh thiên không gì đỡ nổi, kéo theo uy năng khai thiên lập địa chém thẳng về phía Lệ Minh Hải.

Lệ Minh Hải kinh hãi, thi triển bí thuật ngăn cản.

Nhưng lúc này hắn ngoài mạnh trong yếu, muốn thi triển thủ đoạn ngăn cản kiếm khí hào quang năm màu cũng không thể, ánh sáng quét ngang qua người Lệ Minh Hải, biến mất trong hư không như sao băng.

Lệ Minh Hải cứng ngắc tại chỗ, mắt trợn trừng, không động đậy nữa.

Sinh cơ thân thể cùng thần thái trong mắt hắn nhanh chóng tiêu tán.

Đường đường một vị cường giả Hư Vương Cảnh, lại chết ở chỗ này!

Cổ Kiếm Tâm từ xa không nắm chắc tình huống, người bị trọng thương, không dám hành động bậy bạ, chỉ là cảnh giác nhìn chằm chằm thi thể Lệ Minh Hải. Thẳng đến khi Tả Kiếm Thị kinh hồn chưa yên bay đến, rụt rè tới cạnh Lệ Minh Hải kiểm tra, thế mới mừng ra mặt chạy về.

Chờ đến khi Tả Kiếm Thị trở về, Cổ Kiếm Tâm vội hỏi: - Thế nào?

- Lệ Minh Hải chết rồi! Tả Kiếm Thị trả lời.

Cổ Kiếm Tâm thở ra một hơi dài, người cũng không chống đỡ nổi, ngã vào trong lòng Hữu Kiếm Thị, vẫn còn sợ hãi nói: - Chết thì tốt, chết thì tốt rồi!

- Thiếu chủ, người vừa rồi... Tả Kiếm Thị khó hiểu không thôi.

- Không phải Kiếm Minh chúng ta. Cổ Kiếm Tâm lắc đầu, lấy ra một ít linh đan sử dụng, nói:

- Mặc kệ đã, ngươi đi hỗ trợ những người khác, lần này Lệ lão cẩu dẫn tới không ít cường giả, chỉ sợ bọn họ không thể... Hả...

Cổ Kiếm Tâm vừa nói, quay đầu nhìn chiến trường, lập tức phát hiện cảnh kỳ quái.

Võ giả phe mình vẫn còn rất nhiều người sống sót, ngược lại thủ hạ của Lệ Minh Hải gần như chết hết, bởi vì vừa rồi hắn luôn chiến đấu với Lệ Minh Hải, cho nên không có thời gian điều tra tình hình, bây giờ nhìn lại, mới cảm thấy khó tin.

So sánh thực lực hai bên, Cổ Kiếm Tâm tự nhiên hiểu rõ, bên mình rõ ràng yếu hơn nhiều.

Dù sao Lệ Minh Hải đã sớm chuẩn bị, mai phục đánh lén, làm sao không chuẩn bị vẹn toàn?

Lần này có thể may mắn đánh chết Lệ Minh Hải, thoát được một kiếp, thật sự là nhờ có quý nhân giúp đỡ, nhưng làm sao các thủ hạ của mình dũng mãnh như vậy?

Hắn quả thật không thể tin nổi mắt mình.

Nhưng xem một hồi, cuối cùng hắn hiểu được rốt cuộc là vì sao.

Chính là vì ba người thầy trò Nguyệt Hi!

Nguyệt Hi cùng Hòa Tảo Hòa Miêu, Cổ Kiếm Tâm biết, nói thế nào ba người thầy trò là võ giả theo mình. Tuy rằng Nguyệt Hi chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng nói gì cũng là Phản Hư Cảnh, Cổ Kiếm Tâm tự nhiên có chút ấn tượng với bọn họ.

Lúc này, ba người thầy trò xông lên trước tiên, đối mặt với kẻ địch cảnh giới cao hơn, vẫn không đổi sắc.

Mỗi lần giao chiến, trong người Hòa Tảo bùng ra ánh sáng đỏ, sau đó kẻ địch tự dưng ngã xuống...

Ánh sáng đỏ đó là gì? Cổ Kiếm Tâm nhìn không ra, hắn không hề biết trong thủ hạ của mình lại có võ giả quỷ dị như thế, có thể làm ra chuyện mà người ta không tin nổi!

Đại cục đã định, bên phía Lệ Minh Hải binh bại như núi đổ, hoảng hốt chạy trốn, bị thủ hạ của mình đuổi giết.

Cổ Kiếm Tâm yên lòng, hít sâu một hơi, mới chắp tay hô to với hư không: - Xin hỏi bằng hữu cao tính đại danh, ơn giúp đỡ vừa rồi, Cổ mỗ vô cùng cảm kích. Nếu như có thể, xin mời ra gặp mặt?

- Ha ha! Thiếu minh chủ khách khí. Tiếng cười sang sảng truyền ra, Cổ Kiếm Tâm quay lại nhìn, phát hiện người thanh niên mình nhìn thấy đang bước ra từ trong hư không.

Ánh mắt Cổ Kiếm Tâm sáng lên, Tả Hữu Kiếm Thị đều dùng ánh mắt tò mò cảm kích quan sát Dương Khai.

Nếu vừa rồi không có Dương Khai đột nhiên đánh ra, hai nàng chết cũng không quan tâm, nhưng thiếu chủ khẳng định dữ nhiều lành ít. Cho nên đối với Dương Khai xoay chuyển tình thế, Tả Hữu Kiếm Thị đều mang ơn, ánh mắt tràn đầy thiện ý nhìn Dương Khai.

Cổ Kiếm Tâm chỉ lướt qua Dương Khai, liền xác định đối phương đúng như mình tra xét, quả thật chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh. Nhưng chiến lực mà hắn biểu hiện ra, lại vượt xa cảnh giới này.

Có lẽ, mình cùng Tả Hữu Kiếm Thị liên thủ, cũng không chắc là đối thủ của hắn! Trong lòng Cổ Kiếm Tâm rung động.

Thân là thiếu minh chủ Kiếm Minh, từ nhỏ đến lớn hắn có được ưu thế mà người thường không có được, hắn không phải hạng nhị thế tổ không mang chí lớn, hắn có lý tưởng cao cả cùng tương lai rộng lớn, cho nên những năm gần đây hắn luôn tu luyện khắc khổ.

Hắn tự nhận là, trên tầng thứ Phản Hư Cảnh, Tinh Vực này không mấy người là đối thủ của hắn!

Nhưng mà hôm nay, hắn gặp được một người! Một võ giả cùng lứa cùng tu vi làm hắn cảm thấy áp lực to lớn.

- Tuyết Nguyệt tam thiếu? Cổ Kiếm Tâm dè dặt hỏi.

Khóe miệng Dương Khai co rút: - Ta có ẻo lả vậy sao?

Cổ Kiếm Tâm cười xấu hổ, Tả Hữu Kiếm Thị cũng nhịn cười không được, Tả Kiếm Thị quyến rũ hơn xì cười, cảm thấy không ổn, vội lấy tay che miệng.

- Xin lỗi, Cổ mỗ cùng Tuyết Nguyệt tam thiếu cũng là tri âm đã lâu, vẫn chưa gặp mặt. Cổ Kiếm Tâm giải thích. - Vậy các hạ là Tử Đông Lai?

- Đó là ai? Dương Khai ngạc nhiên.

- Tử Tinh thiếu chủ... Cổ Kiếm Tâm mơ màng.

- Thế nào, theo thiếu minh chủ thấy, chỉ có các thiếu chủ xuất thân những thế lực lớn, mới có tư cách nói chuyện với ngươi? Dương Khai cười hì hì nhìn Cổ Kiếm Tâm.

- Cổ mỗ không có ý này. Cổ Kiếm Tâm vội nghiêm mặt nói. - Chỉ là Cổ mỗ rất khó tưởng tượng, không có những thế lực lớn chống đỡ, lại có người mạnh mẽ đến thế! Nếu như đường đột, xin bằng hữu thứ lỗi.

- Không sao. Dương Khai cười hắc hắc. - Ta không xuất thân thế lực lớn gì, ta tên Dương Khai.

Cổ Kiếm Tâm ngẩn ra, cái tên Dương Khai, hắn quả thật chưa nghe qua. Có thể khẳng định, tuyệt đối không phải xuất thân thế lực lớn gì. Chính vì nguyên nhân này, Cổ Kiếm Tâm mới càng thêm khiếp sợ.

Lại nghiêm nghị chắp tay: - Thì ra là Dương huynh.

Dương Khai gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa. Bên kia, trận chiến cũng bình ổn, có Lưu Viêm hỗ trợ, thủ hạ của Lệ Minh Hải làm sao là đối thủ? Mỗi người bị chém giết, không ai trốn thoát.

- Dương huynh, Cổ mỗ có nghi vấn, không biết có nên hỏi. Cổ Kiếm Tâm bỗng nhiên mở lời.

- Trước đó ta đi ngang qua đây, Lệ Minh Hải đánh lén ta một lần, cho nên ta mới mai phục trong này. Dương Khai liếc hắn, như tiên đoán trước đưa ra câu trả lời.

- Dương huynh thật có gan, thật khí phách, thật thủ đoạn! Cổ Kiếm Tâm chân mày run run.

Bình thường Phản Hư Cảnh bị Hư Vương Cảnh đánh lén, nếu có thể may mắn sống sót, nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt, có lẽ ở đằng sau lưng sẽ cắn răng nghiến lợi, mắng mấy câu cho hả giận, nhưng cũng không làm được gì. Nhưng mà Dương Khai dám đánh một chiêu hồi mã thương, quay lại đánh lén người ta.

Làm ra chuyện như thế, hoặc là to gan lớn mật, hoặc là có nắm chắc.

Nhìn kết quả, hiển nhiên là nguyên nhân sau!

Xem ra, chiến đấu trước đó, hắn còn chưa dùng hết sức.

Hơn nữa, người này rõ ràng cũng là hạng người trừng mắt tất báo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.