Ô Mông Xuyên đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ không yên, làm cho tim hắn đập mạnh, không biết sao hắn lại có cảm giác thời gian trở nên chậm lại, cảm nhận bị áp chế, mọi thứ xung quanh đều ngừng lại, chỉ có động tác của Dương Khai vẫn nhanh như sấm sét.
Một cái dấu tay sáng rực hình thành, Dương Khai vỗ về phía hắn, quát: - Tuế Nguyệt Như Toa!
Ô Mông Xuyên cả kinh biến sắc, bản năng nhận ra khí tức nguy hiểm đánh tới, có lòng tránh né, nhưng không thể động đậy, ngay cả tư duy cũng đông lại.
Phệ Thiên Chiến Pháp không phát huy tác dụng gì.
Dấu tay sáng rực ấn xuống Ô Mông Xuyên.
Ngay lúc mấu chốt, Ô Mông Xuyên cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, lất tay, lấy ra một cái bình đỏ máu, cái bình chỉ cao một tấc, nhưng vừa xuất hiện liền tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Hào quang đỏ rực trào ra từ cái bình, ánh sáng như thực chất, chẳng những mùi máu tươi gắt mũi, còn chảy ra hào quang đỏ bao phủ phía trước.
Nhìn ra ngoài, như một mảnh biển máu ập tới, lan tràn khắp hư không.
Oành ầm ầm....
Tuế Nguyệt Như Toa Ấn đánh vào trong biển máu, kéo theo sóng gió động trời, biển máu sôi trào, Ô Mông Xuyên rên rỉ lảo đảo lùi lại.
Dù tế ra bí bảo quỷ dị này, hắn vẫn không tránh khỏi bị thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế đánh trúng, dung nhan nhanh chóng già nua, xem ra bị thương không nhẹ, nhưng ánh mắt của hắn bình tĩnh lại, không còn kinh hoảng nữa.
Nghiến răng trừng Dương Khai, Ô Mông Xuyên quát: - Không ngờ ngươi còn có thần thông như vậy!
Dương Khai cau mày, quan sát xung quanh.
Ô Mông Xuyên tế ra cái bình đỏ máu, trước sau không quá 3 nhịp thở, nhưng hiện tại hoàn cảnh xung quanh mình đã biến đổi ngất trời.
Xung quanh tràn ngập mùi máu tanh, phía dưới biển máu cuộn trào, còn có tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra.
Không gian xung quanh cũng bị biển máu cách ly, dù cho Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, nhưng không tra xét được bên ngoài biển máu này, nó như thành tiểu thiên địa, giống Huyền Giới Châu, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Đây là thứ quỷ gì? Dương Khai khó hiểu, có thể khẳng định, bình đỏ máu này là một món Đế Bảo!
Hơn nữa, có thể là Đế Bảo của Phệ Thiên Đại Đế để lại, dù sao Ô Mông Xuyên vẫn chưa tới Đế Tôn, không thể có Đế Bảo riêng.
Nếu thật là Đế Bảo của Phệ Thiên Đại Đế, vậy rắc rối to rồi, Dương Khai mặt trầm như nước.
- Tiểu tử, rốt cuộc đây là thần thông gì, hoàn toàn không giống pháp tắc không gian vừa rồi! Ô Mông Xuyên lại quát.
Dương Khai lạnh lùng liếc hắn, hừ nói: - Kẻ sắp chết, hỏi nhiều làm gì?
Ô Mông Xuyên sửng sốt, sau đó cười ha hả: - Tiểu tử thật lớn lối, nhưng có thể khiến bổn tọa vận dụng Huyết Linh Bình, ngươi có thể kiêu ngạo!
- Huyết Linh Bình! Dương Khai nhướng mày, đây là tên Đế Bảo này.
- Không sai! Ô Mông Xuyên đắc ý dào dạt: - Đây là Đế Bảo của tổ tiên để lại, chỉ có huyết mạch Ô gia ta mới có thể vận dụng, người khác không thể làm gì. Dù nói Huyết Linh Bình không phải tổ tiên làm ra lúc đỉnh cao, nhưng đối phó tiểu tử ngươi là đủ rồi.
Thứ này quả nhiên là Đế Bảo của Phệ Thiên Đại Đế để lại cho hậu nhân, trong lòng Dương Khai chấn động.
Ô Mông Xuyên lại nói: - Ở trong Huyết Linh Bình của bổn tọa, dù ngươi tinh thông lực lượng không gian, cũng đừng mơ chạy thoát, hôm nay ngươi hoặc là đầu phục bổn tọa, hay là chết ở trong này!
Dương Khai cười lạnh: - Ngươi tự lo cho mình đi, trúng thần thông Tuế Nguyệt của bổn thiếu, ngươi còn có thể sống được bao lâu?
Tuy rằng Tuế Nguyệt Như Toa Ấn không tạo ra hiệu quả như dự đoán, nhưng dù sao cũng làm Ô Mông Xuyên bị thương, dung nhan già nua của hắn là chứng minh rõ ràng. Mà lực lượng năm tháng xâm nhập vào người hắn không phải dễ hóa giải, lực lượng năm tháng sẽ không ngừng ăn mòn sức sống của Ô Mông Xuyên, cuối cùng làm hắn chết già.
- Bí thuật nho nhỏ, có thể làm khó gì được ta? Ô Mông Xuyên hừ lạnh, vung tay vẫy, máu bên dưới vọt lên trút vào người hắn, dung nhan già nua của Ô Mông Xuyên nhanh chóng biến hóa trở lại như cũ, như không còn bị lực lượng năm tháng ăn mòn.
Nhưng Dương Khai chú ý phát hiện được, Ô Mông Xuyên nhíu mày, toát ra một tia chấn động.
Mà dung nhan của hắn khôi phục lại, liền nhanh chóng già nua.
- Đây là lực lượng gì! Ô Mông Xuyên cuối cùng đổi sắc, cả kinh hỏi.
Hắn lợi dụng biển máu khôi phục sức sống, nhưng lại trị ngọn không trị gốc, trừ khi hắn luôn hấp thu máu trong này, bằng không cuối cùng cũng phải chết, ý thức được điểm này, cuối cùng Ô Mông Xuyên sợ hãi.
Dương Khai cười ha ha, trào phúng:
- Chẳng phải ngươi có thể cắn nuốt vạn vật hay sao, tự mình cắn nuốt còn không phải sẽ biết?
- Tiểu tử muốn chết, vốn còn muốn chừa mạng ngươi để cho ta dùng, hiện tại xem ra nhất định phải giết ngươi! Ô Mông Xuyên giận dữ, vung tay, biển máu sôi trào, từ bên trong nhảy ra một con Huyết Long, vô cùng sinh động, trợn mắt to như căn nhà, giương nanh múa vuốt, cực kỳ kinh người lao xuống Dương Khai.
Ngoài dự liệu của Ô Mông Xuyên, đối mặt công kích dữ dội như vậy, Dương Khai chỉ đứng đó cười lạnh.
Tiểu tử này làm quỷ gì? Trong lòng kinh nghi không thôi, Ô Mông Xuyên không biết Dương Khai tính toán gì, tránh cho bất ngờ, hắn lại ra tay, trong biển máu bắn ra mấy con Huyết Long nữa, bốn phương tám hướng bao vây Dương Khai.
Dương Khai hừ nói: - Ô Mông Xuyên, thực lực của ngươi cũng ngoài dự liệu của bổn thiếu, nhưng có thể ép ta vận dụng bảo vật này, ngươi cũng đủ kiêu ngạo!
Hắn trả lại lời Ô Mông Xuyên đã nói.
Ô Mông Xuyên giận dữ không thôi: - Tiểu tử ngươi ngông cuồng như thế, ở trong Huyết Linh Bình của bổn tọa, ngươi còn có thể làm ra sóng gió gì, ngoan ngoãn chịu chết đi!
Dương Khai nhàn nhạt nói: - Người chết là ngươi!
Dứt lời, hắn đưa tay, tế ra Sơn Hà Chung, nguyên lực tuôn trào, vận chuyển thần thức truyền vào trong chuông.
Sơn Hà Chung nhanh chóng to ra, những hoa văn phức tạp ở mặt ngoài chuông liền sống lại, vô cùng sống động, không ngừng chạy quanh, khí tức man hoang tuôn trào.
- Đó là... Ô Mông Xuyên mắt trừng lớn, hoảng sợ nhìn Sơn Hà Chung, trong chấn động, suýt nữa cắn mất lưỡi.
Thân là hậu nhân của Phệ Thiên Đại Đế, hắn tự nhiên chú ý những chuyện từng xảy ra trong Toái Tinh Hải hơn bất cứ ai, biết được trong này có những vị Đại Đế nào ngã xuống, để lại bảo vật gì.
Cho nên Sơn Hà Chung vừa xuất hiện, hắn liền nhận ra được.
- Không thể nào! Ô Mông Xuyên lớn tiếng hô.
Có thế nào hắn cũng không tin được, Dương Khai lại thu phục được Sơn Hà Chung.
Đó là Đế Bảo bổn mạng của Nguyên Đỉnh Đại Đế! Là di vật hồng hoang mà năm đó Nguyên Đỉnh Đại Đế mang ra từ Man Hoang Cổ Địa.
Nhưng mà, Sơn Hà Chung không phải trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa, trốn vào hư không hay sao? Sao lại xuất hiện trong tay Dương Khai?
Sơn Hà Chung ở đây, vậy Phượng Hoàng Chân Hỏa ở chỗ nào!
Nếu đây thật là Sơn Hà Chung, vậy hôm nay mạng của mình nguy rồi!
Ầm...
Tiếng chuông vang vọng, sóng xung kích thấy được bằng mắt thường quét qua bốn phương tám hướng, trong sóng âm có xen lẫn lực lượng hủy thiên diệt địa, đủ để trấn áp tất cả.
Những Huyết Long lao về phía Dương Khai liền tan tành, hóa thành dòng máu chảy xuống dưới.
Cả người Ô Mông Xuyên chấn động, không nhịn được lùi mấy bước, khi đứng vững, tai mũi miệng chảy máu.
Đó thật là Sơn Hà Chung!
Ô Mông Xuyên cảm thấy trước mắt trắng toát, tâm thần chấn động không thấy được gì, trong đầu kêu ong ong.
Bản thân chịu một đòn của Sơn Hà Chung, hắn đã không còn hoài nghi.
Sau khi Sơn Hà Chung xuất hiện, Ô Mông Xuyên cả người cứng đờ, bị một cỗ lực lượng vô hình trấn áp, thậm chí biển máu sôi trào cũng lặng xuống, không nổi gợn sóng nào.
Sơn Hà Chung, chuông vang trấn sơn hà, đế vận chuyển càn khôn.
Nếu nói Phệ Thiên Chiến Pháp là không gì không cắn nuốt, vậy Sơn Hà Chung sẽ là không gì không trấn áp, vạn vật thế gian đều bị nó trấn áp.
- Phụt... Ô Mông Xuyên cuối cùng không nhịn được, phun ra một ngụm máu, thần sắc già nua đi nhiều.
Dương Khai hừ lạnh: - Ô Mông Xuyên, hôm nay chỗ này, là nơi ngươi chôn thân, ngoan ngoãn chịu chết cho ta!
Hắn quát lên, vung tay lên, Sơn Hà Chung lập tức nhanh chóng rơi xuống, ầm ầm tiến vào biển máu, không thấy bóng đâu.
Nhưng sau đó, toàn bộ biển máu sôi trào, đồng thời xung quanh phát ra tiếng răng rắc.
Ô Mông Xuyên cả kinh, quát lớn: - Dừng tay! Mau dừng tay, ngươi sẽ phá hủy Huyết Linh Bình của bổn tọa!
Không gian trong này, đã bị phong tỏa từ khi hắn tế ra Huyết Linh Bình, hiện tại Sơn Hà Chung đè xuống, Huyết Linh Bình không thể chịu nổi, còn tiếp tục nữa thì món Đế Bảo của Phệ Thiên Đại Đế để lại sẽ bị tổn hại.
Dương Khai cười lạnh không thôi: - Mạng cũng không còn, còn hơi sức mà để ý cái bình!
Nếu như hắn còn có thể sử dụng được Huyết Linh Bình, Dương Khai còn không quyết liệt đến thế, dù sao đây là bảo vật của Phệ Thiên Đại Đế để lại, giá trị không lường, nhưng Ô Mông Xuyên đã nói rõ ràng, thứ này chỉ có người huyết mạch Ô gia mới dùng được, Dương Khai lấy được cũng vô dụng.
Cho nên hắn ra tay không chút nương tình.
Rắc rắc rắc...
Tiếng vang phát ra dày đặc.
Ô Mông Xuyên mặt trắng bệch, hét lớn: - Mau dừng tay, chuyện gì cũng từ từ.
Dương Khai lạnh lùng nói: - Không hợp ý nửa câu cũng nhiều!
Oành...
Tiếng vang rền phát ra, biển máu đầy trời bị vỡ tung, lực lượng phong tỏa xung quanh cũng biến mất.