Không ai biết rốt cuộc y xuất hiện như thế nào, cũng không biết có phải y vẫn luôn ở đây hay không. Mãi cho đến khi y hiện thân, chúng nhân mới
nhìn thấy tung ảnh của y.
- Hai vị lão gia chủ nặng lời rồi. Hôm nay bọn ta đến, không phải là muốn khai chiến với chư vị.
Dương Bách lạnh lùng nhìn chúng nhân, thần thái ung dung.
- Không muốn khai chiến?
Dương Ứng Hào hừ lạnh.
- Vậy hôm nay Tà chủ và Lục Tà Vương đến là vì chuyện gì?
Dương Bách thản nhiên nói:
- Chỉ để cầu hòa.
- Cầu hòa?
Vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng quái dị, không ngờ Dương Bách sẽ nói ra những lời này.
Dương Bách không để ý đến người khác nữa, đưa ánh mắt nhìn về Dương
Khai, đánh giá tỉ mỉ, thần sắc ngưng trọng trước nay chưa từng có, trầm
giọng nói:
- Sư điệt, đã lâu rồi nhỉ.
- Sư thúc, đã lâu không gặp!
Dương Khai nhếch miệng mỉm cười.
Dương Bách khẽ gật đầu:
- Sư thúc đã coi thường ngươi. Ta không ngờ ngươi sẽ trở thành kẻ địch
lớn nhất của ta. Có thể làm được như vậy, sư điệt quả nhiên không đơn
giản.
- Sư thúc quá khen, thời thế tạo anh hùng. Sư điệt còn phải đa tạ sư
thúc có thể cho sư điệt cơ hội thi triển năng lực của bản thân.
- Người một nhà, đừng khách khí.
Sắc mặt Dương Bách âm trầm, nhìn có vẻ không vui. Tuy nói thủ đoạn y
thông thiên, nhưng quả thật y đã nhìn lầm. Không ngờ một người trẻ tuổi
như Dương Khai lại có thể quấy động phong vân lớn như vậy, còn ép y hôm
nay phải bất đắc dĩ chủ động hiện thân.
- Sư điệt, hôm nay sư thúc tới, thật lòng muốn giảng hòa với ngươi.
Thần sắc Dương Bách thành khẩn.
- Tuy nói bây giờ sức mạnh mà các ngươi tập hợp lại gần như đã vượt qua
Thánh địa của ta. Nhưng nếu đánh thì ngươi thấy bên này có thể sống sót
được mấy người? Chi bằng chúng ta hãy dừng tay tại đây đi, thế nào?
- Được.
Dương Khai gật đầu.
- Sư thúc có ý này, sư điệt sao dám làm trái? Ta cũng không muốn đối đầu với một cao thủ như sư thúc.
- Sư điệt quả nhiên dễ nói chuyện.
Dương Bách khẽ cười.
Thần sắc Dương Khai đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói:
- Nhưng trước khi giảng hòa, sư thúc có thể dâng đầu lên không? Cha ta và Sư công vẫn bận tâm cho sư thúc lắm!
- Láo xược!
Bá Thiên Lực Vương gầm lên giận dữ.
- Thằng nhóc này, ngươi…
Chưa nói dứt lời đã bị Dương Bách giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
Dương Bách chậm rãi lắc đầu:
- Xem ra sư điệt quyết tâm muốn đối đầu với ta rồi.
Vẻ mặt y vô cùng đau đớn, cơ hồ như tiếc cho quyết định của Dương Khai.
- Sư điệt, quyết định của ngươi sẽ chi phối sinh tử của vô số người, sẽ
khiến cho vô số người sinh ly tử tán. Ta hi vọng ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Dương Bách cố gắng lần cuối cùng.
- Ngươi hỏi Bát đại gia này, hỏi Trung Đô này, có muốn giảng hòa với ngươi không!
Dương Khai hừ lạnh quát.
Dương Bách khẽ thở dài,
- Đã vậy thì không cần nói nhiều nữa.
Lời vừa dứt, khí tức tất cả mọi người đều dâng lên.
Dương Khai nhìn Dương Bách thật sâu, bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng:
- Khai chiến!
Đám cường giả của Bát đại gia, nhất tề xông lên. Đám võ giả ẩn nấp một
bên Dương Khai phủ cũng xông ra từ trong đám người. Ba mươi vị huyết
thị, Lã Tư, Lý Nguyên Thuần, Lăng Thái Hư và mười vị Siêu Phàm Cảnh mới
gia nhập sau này, ai nấy đều chân nguyên bính phát, xông lên bao vây
tiễu trừ Lục Đại Tà Vương.
Tiếng cười khặc khặc quái dị truyền ra, thân hình Độc Vương vừa lắc, một đám khói độc màu xanh từ không trung tản ra che phủ.
Nội thể Quỷ Vương không ngừng bắn ra từng đạo oan hồn linh thể, tiếng gào khóc thảm thiết khiến cả Trung Đô âm phong từng trận.
Thiểm Điện Ảnh Vương hóa thành một đạo thiểm điện, thân hình cực nhanh,
cơ hồ không ai có thể suy xét. Duy chỉ có một đạo thân ảnh như giòi
trong xương theo sát sau y.
Đó là Ảnh Cửu!
Ảnh Cửu đã tấn thăng lên Siêu Phàm Cảnh. Về tốc độ, tuy vẫn không bằng Thiểm Điện Ảnh Vương nhưng có thể kiềm chế y đôi chút.
Tiếng gầm rung trời của Bá Thiên Lực Vương truyền ra, một quyền hung
mãnh đảo xuống, một quyền không xinh đẹp chút nào. Quyền kình bạo phát
ra đã đánh nát tế thiên đài của Dương gia, mặt đất trong phạm vi mười
trượng trong nháy mắt lõm xuống.
Trong miệng Lôi Đình Thú Vương phát ta tiếng kêu, vô số yêu thú ngũ
giai, lục giai nhanh chóng chạy từ xa tới, dẫn đầu là con yêu thú chu
mẫu thất giai.
Đám cường giả của Thương Vân Tà Địa, hoặc là ngự không phi hành, hoặc là kỵ thừa yêu thú, khí thế như cầu vòng, xông về phía này.
Trong Lục Tà Vương đã có năm người ra tay không hề chần chừ.
Duy chỉ có Phiến Khinh La, thần sắc do dự phức tạp, lặng lẽ lùi về sau
mấy bước, tùy ý vung vẩy chân nguyên của mình, từng đạo năng lượng mê
hoặc lòng người tản phát ra.
Nàng không muốn chiến đấu, nhưng Dương Bách lại ở đây, nàng bắt buộc phải làm bộ.
- Nghịch đồ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Lăng Thái Hư nhằm thẳng vào Tà chủ Dương Bách, liên thủ với các cường giả Siêu Phàm Cảnh của Bát đại gia tấn công Dương Bách.
- Sư tôn…
Dương Bách nhìn lão vẻ thương hại nhưng lại không hề giao phong chính
diện với họ, chỉ là thân hình khẽ lắc, hóa thành một đạo thanh mang,
biến mất không thấy đâu nữa.
Không ai biết rốt cuộc y đi đâu.
Đại chiến xưa nay chưa từng có đã bùng nổ trong nháy mắt.
Trung Đô Bát đại gia, cường giả Dương Khai phủ và quân xâm phạm Thương Vân Tà Địa cơ hồ như đều trút hết lực lượng vào đó.
Lấy Dương gia làm trung tâm, đủ loại uy năng bí bảo và hoa quang vũ kỹ
đều ở rộ, thiên địa linh khí hỗn loạn, năng lượng tàn sát bừa bãi.
Các gia chủ vừa mới tiếp nhận chức vụ của Thất đại gia tuy cũng tham
chiến, nhưng được cường giả của từng nhà bảo vệ chặt chẽ. Trước khi thế
cục chưa rõ ràng, Thất đại gia không yên tâm để họ tùy tiện lao ra.
Duy chỉ có Dương Khai dẫn Địa Ma qua lại trong trận chiến không ngừng.
Trong thức hải, Kim Nhân Độc Nhãn liên tục tản phát ra lực hút cực lớn.
Một khi có cao thủ Thần Du Cảnh chết, chỉ cần trong phạm vị hai mươi
trượng, Dương Khai liền hút năng lượng thần thức của chúng băng tán ra
sau khi chết vào thức hải.
Dương Khai cũng không gây khó dễ cho cường giả Siêu Phàm Cảnh, mục tiêu của hắn chỉ là Thần Du Cảnh.
Thậm chí không cần Địa Ma ra tay, cho dù là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong, bây giờ cũng không còn là đối thủ của Dương Khai.
Siêu Phàm Cảnh của Thương Vân Tà Địa, tính đi tính lại cũng chỉ còn lại
mười mấy người thôi. Số lượng ít ỏi như vậy, căn bản không là gì dưới sự liên thủ của Bát đại gia và Dương Khai phủ.
Lúc đầu Dương Ứng Hào nói đúng. Chỉ cần Dương Khai phủ có thể liên thủ
với Bát đại gia thì chẳng khó khăn gì để khu trừ Thương Vân Tà Địa.
Chiến đấu từ trưa mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, song phương tử
thương vô số. Tuy Bát đại gia và Dương Khai phủ cũng có tổn thất, nhưng
phía bên Thương Vân Tà Địa lại nguyên khí đại thương
Chỉ e là trải qua cuộc chiến này, Thương Vân Tà Địa khó mà hồi phục lại
được. Nhìn thấy hi vọng, đám võ giả của Bát đại gia và Dương Khai phủ
càng chiến đấu càng dũng cảm, ngược lại võ giả và yêu thú của Thương Vân Tà Địa lại liên tiếp thối lui.
Đang đọ sức với vài cường giả Bát đại gia, Phiến Khinh La bỗng nhiên cảm thấy có một cỗ khí tức quỷ bí tiến lại gần, trong lòng lo lắng. Chưa
kịp phản ứng thì Dương Bách đột nhiên hiện thân trước mặt nàng.
- Khinh La, đi theo ta !
Dương Bách thản nhiên dặn dò, không nói lời nào, một chưởng đánh vào mấy tên võ giả đang bao vây tấn công Phiến Khinh La.
Cao thủ đứng đầu Siêu Phàm tam tầng cảnh xuất chiêu, những võ giả của
Bát đại gia ngay cả năng lực chống đỡ cũng không có, đổ máu liên tiếp,
bay ra như chiếc diều.
Thần sắc Phiến Khinh La hoảng sợ, khẽ gật đầu, cùng Dương Bách vọt lên không trung.
Dương Bách phất tay, ngăn cách khí tức của mình và Phiến Khinh La, chỉ
lạnh lùng nhìn xuống cuộc chiến phía dưới, cơ hồ như không muốn nhúng
tay vào.
- Chủ thượng, mục đích của người rốt cuộc là gì?
Phiến Khinh La nhìn Dương Bách, đợi một hồi lâu sau thấy y không có ý lên tiếng mới chủ động mở miệng hỏi.
- Mục đích của ta?
Dương Bách nhìn nàng.
- Đệ tử Thánh địa tử thương trầm trọng, đám Quỷ vương cũng dần chống đỡ không nổi, người không xuất thủ cứu viện sao?
- Tại sao phải cứu viện?
Dương Bách khẽ cười,
- Sống chết của chúng, có liên quan gì đến ta đâu?
- Quả nhiên, Thánh địa đối với Chủ thượng mà nói chỉ là một quân cờ!
Trong ánh mắt của Phiến Khinh La hiện lên một tia cảm xúc phức tạp,
- Từ trước tới nay người không hề quan tâm đến sự tồn vong của Thánh
địa. Buồn cười là đám Quỷ Vương cứ cho rằng dưới sự dẫn dắt của người,
Thánh địa sẽ giết được Bát đại gia, thủ tiêu bọn chúng, trở thành kẻ
đứng đầu thiên hạ.
- Đó là suy nghĩ của chúng, ta chưa bao giờ nói với chúng như vậy cả.
Dương Bách gật đầu không chút e dè.
- Đã vậy thì tại sao Chủ thượng còn gọi ta lên đây?
Phiến Khinh La phập phồng, hỏi với vẻ bất mãn.
- Bởi vì ta cần một nữ nhân đứng sau lưng ta.
Dương Bách nhìn nàng vẻ thích thú, đôi mắt thanh tịnh, không chút ý xấu nào.
Phiến Khinh La cười, chế nhạo:
- Không ngờ Chủ thượng cũng có hứng thú với nữ nhân.
- Ta là nam nhân, là nam nhân thì cần nữ nhân.
Dương Bách nói,
- Nhưng nữ nhân xứng với ta, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình ngươi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ cần ngươi bên ta chứng kiến hết thảy những điều này. Một mình bao giờ cũng cô đơn.
- Chứng kiến? Chứng kiến cái gì?
Phiến Khinh La ngạc nhiên.
- Sắp rồi, đợi chút nữa sẽ biết.
Dương Bách cười bí hiểm. Rõ ràng Phiến Khinh La nhìn thấy thần sắc kích
động trong đôi mắt y. Kiểu kích động này trước kia y chưa bao giờ biểu
hiện ra, cơ hồ lập tức sẽ xảy ra một vài sự việc khiến y phấn chấn.
- Khinh La, quan hệ của ngươi và sư điệt ta hình như rất thân thiết.
Dương Bách vô tình cố ý hỏi một câu.
Trong lòng Phiến Khinh La khẽ động, nhanh chóng trấn tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Vì một vài nguyên nhân, ta đã là nữ nhân của hắn.
Dương Bách kinh ngạc, nhưng cũng không hề để ý, gật đầu nói:
- Vậy thì từ hôm nay trở đi quên hắn đi. Tuy hắn rất lợi hại, nhưng đi
theo ta, ngươi sẽ ý thức được, thế giới này không hề đơn giản như ngươi
nghĩ. Ngươi sẽ được nhìn thấy rất nhiều sự việc và cảnh tượng mà trước
đây ngươi chưa từng nghĩ đến.
Phiến Khinh La kinh ngạc nhìn y, không hiểu rốt cuộc ý y nói là gì.
- Chủ thượng đâu?
Thanh âm cuồng bạo truyền đến, chính là tiếng rống giận không cam lòng
của Bá Thiên Lực Vương bị người của Dương Khai Phủ bao vây tấn công phát ra. Tuy thủ đoạn của y cường đại, thực lực thông thiên, nhưng song
quyền khó địch tứ thủ, bị đám cường giả Dương Khai phủ công kích mạnh mẽ như vậy, chịu không ít thua thiệt. Thấy người của Thánh địa hết người
này tới người kia chết đi, nhưng lại vẫn không thấy Dương Bách xuất thủ, Bá Thiên Lực Vương lập tức bàng hoàng.
Thương Vân Tà Địa dám tới công đả Trung Đô, chỗ dựa lớn nhất là Dương
Bách, nếu không đám Tà Vương này nào dám chạy tới đây tìm đường chết?
- E là Chủ thượng sẽ không quan tâm tới chúng ta nữa rồi!
Thần sắc Quỷ Vương độc ác, dữ tợn. Một đám hắc vân cực lớn bao trùm lấy
y. Đám hắc vân đó hóa thành hình một mặt người, sinh động như thật, há
to miệng đầy máu vồ tới, cắn nuốt đám võ giả.