Chưởng môn thấy Hạ Ngưng Thường ngoan ngoãn hiểu biết như vậy thì không khỏi cười nói:
- Mộng Vô Nhai thật may mắn vì đã thu nhận được một đồ đệ ngoan như ngươi.
Nghĩ tới hai đồ đệ của mình, Chưởng môn buồn bã thở dài một tiếng.
Hạ Ngưng Thường hiển nhiên cũng biết rõ chuyện trước kia của Chưởng
môn, nhìn thấy sắc mặt buồn bã, nàng cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết im lặng không nói.
Chưởng môn lặng lẽ lấy tay chắn
thiên rồi đẩy về phía Dương Khai. Trong phút chốc Hạ Ngưng Thường cảm
giác trời đất bên đó như bị tách rời ra, dường như có một bàn tay lớn vô hình che chắn sự rình rập của bất cứ kẻ nào.
- Động tĩnh mà
tên tiểu tử này gây ra trong lần đột phá này hẳn là không nhỏ, hay là cứ đề phòng trước những rắc rối có thể xảy ra, tránh bị người ta điều tra
được.
Chưởng môn giải thích trước.
Trong lòng Hạ Ngưng Thường thấy có chút kì lạ. Không rõ vị Chưởng môn ngày thường không hay xuất hiện trước mặt người khác này, tại sao lại để tâm đến Dương Khai
như vậy, tuy nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người một già một trẻ đứng quan sát tình hình Dương Khai cách đó trăm dặm.
Năng lượng trời đất nhập vào cơ thể, tấn công tôi luyện da thịt trong
cơ thể Dương Khai. Mặc dù không cảm nhận được chuyển động của nguyên khí bên đó nhưng nhìn bằng mắt thường có thể thấy trong phạm vi vài chục
trượng xung quanh Dương Khai, cuồng phong gào thét, rõ ràng động tĩnh
không hề nhỏ.
Chỉ là đột phá đến Khai Nguyên cảnh, sao có thể như vậy được? Hạ Ngưng Thường thấy không hiểu.
Thời gian trôi qua, cơ thể Dương Khai từ từ phồng lên, giống như khí
cầu được thổi lớn. Thân hình gầy gò tự nhiên to lớn hẳn lên. Đó là do
năng lượng trời đất rót vào người quá nhiều.
Trong khi Hạ
Ngưng Thường đang âm thầm lo lắng cho hắn thì người hắn đột nhiên co rút lại, trở lại bộ dạng ban đầu. Dù Chưởng môn đã dùng thủ đoạn cách ngăn
nhưng Hạ Ngưng Thường vẫn cảm nhận được sự chuyển động kinh người của cỗ nguyên khí bên đó.
Điều khiến người ta phải kinh ngạc còn
nằm ở phía sau. Sau khi toàn bộ cỗ năng lượng trời đất này bị Dương Khai hấp thu, không ngờ trong Khốn Long Giản trước mặt hắn lại thoát ra từng cỗ năng lượng màu đỏ rực mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Cỗ
năng lượng này trông giống như những dải lụa màu đỏ dâng lên từ phía
dưới Khốn Long Giản và chui vào người Dương Khai qua những lỗ chân lông.
Dương nguyên khí! Hạ Ngưng Thường chợt hiểu ra. Lần đầu tiên Dương Khai hấp thu là năng lượng trời đất, lần thứ hai thì lại là Dương nguyên
khí. Tuy đây cũng được coi là một loại năng lượng trời đất nhưng dù sao
nó cũng có thuộc tính đơn nhất.
Đợi sau khi Dương Khai hấp thu toàn bộ Dương nguyên khí này xong, tình hình bên đó mới đột nhiên bình thường trở lại.
- Được rồi.
Chưởng môn khẽ mỉm cười, búng tay hóa giải cấm chế bên đó, rồi vụt đi
không thấy bóng dáng đâu nữa. Một giọng nói thản nhiên vang lên bên tai
Hạ Ngưng Thường:
- Hãy chuyển lời hỏi thăm của ta đến sư phụ ngươi.
- Vâng!
Hạ Ngưng Thường cung kính đáp lại một câu sau đó mới đi thăm dò kết quả sau khi đột phá của Dương Khai.
Chỉ vừa nhìn một cái Hạ Ngưng Thường liền ngẩn người ra.
Khai Nguyên cảnh tầng hai!
Nàng gần như cho rằng cảm giác của mình sai nên mới không yên tâm đi
xem xét lại một lần nữa. Nàng phát hiện Dương Khai thật sự đã đạt đến
trình độ Khai Nguyên cảnh tầng hai.
Lần đột phá này hắn không những đột phá được đại cảnh giới, hơn nữa còn trên cơ sở này đột phá
một tiểu cảnh giới. Mình đang nằm mơ sao?
Bản thân Hạ Ngưng
Thường thể chất đặc biệt, từ khi tu luyện đến nay cũng là tiến triển
thần tốc, nhưng mỗi lần đột phá cũng là từng bước một, trước giờ chưa
một lần đột phá hai tầng. Hôm nay tận mắt chứng kiến Dương Khai làm được việc vĩ đại này thì sao không kinh ngạc được?
Trong lúc nàng đang kinh ngạc thì tên Dương Khai đang khoanh chân ngồi ở bên kia đột nhiên nói thầm một câu:
- Hóa ra là vậy!
Vừa nói xong, sự chuyển động của nguyên khí trên người hắn lại dày đặc thêm, Khai Nguyên cảnh tầng ba!
- Quái vật!
Hạ Ngưng Thường có chút dở khóc dở cười, lòng tự tin của mình lần đầu tiên bị đả kích.
Tiếp tục đứng ở đó một canh giờ nữa, sau khi xác định Dương Khai không
còn đột nhiên đột phá nữa, Hạ Ngưng Thường mới lặng lẽ rời đi.
Dương Khai ngồi bên Khốn Long Giản cả một đêm, nhưng không hề tu luyện
Chân Dương quyết, mà chỉ chăm chú cảm nhận thể ngộ sự tâm đắc trong lần
đột phá đêm qua.
Lần đột phá đêm qua, tất cả có hai loại năng lượng rót vào cơ thể, một loại là uy năng trời đất, nhưng cỗ năng lượng này không hề được dung nạp vào trong đan điền, ngoài một phần dùng để
tôi luyện cơ thể ra thì toàn bộ phần còn lại đã bị xương cốt của mình
hấp thu hết.
Cỗ thứ hai là Dương nguyên khí được hấp thu từ
phía dưới Khốn Long Giản. Hai cỗ năng lượng này cũng đã trở thành vật sở hữu của mình và đã hóa thành năm giọt Dương dịch, lẳng lặng đọng lại
trong đan điền.
Nghĩ cả một đêm, Dương Khai cuối cùng mới lần ra được một mạch suy nghĩ chung.
Ngạo Cốt Kim Thân có thể giúp mình nâng cao sức chiến đấu trong khi bị
thương hoặc bị đau đớn, nhưng mà sức chiến đấu được nâng cao này cũng
cần có năng lượng để hỗ trợ chứ không thể tự nhiên vô duyên vô cớ được
sinh ra. Nếu vậy thì nó có thể hấp thu uy năng trời đất là điều dễ hiểu.
Những năng lượng trời đất này bị nó hấp thu, đến lúc mình cần thì nó sẽ trả lại cho mình. Đây chính là chỗ huyền diệu của Ngạo Cốt Kim Thân, và cũng là lý do cơ bản khiến nó có thể nâng cao sức chiến đấu của mình.
Cho tới nay, Dương Khai cứ cho rằng mình chỉ có thể hấp thu năng lượng
thuộc tính dương. Dù sao thì mình cũng tu luyện Chân Dương quyết, bây
giờ xem ra vấn đề này đáng để thử nghiệm một lần.
Nếu như
mình thật sự có thể hấp thu những năng lượng khác ngoài năng lượng thuộc tính dương thì e rằng việc tu luyện sau này sẽ càng nhanh hơn.
Phát hiện này khiến Dương Khai có chút vui sướng. Chân Dương quyết tuy
dũng mãnh nhưng dù sao cũng có tính hạn chế. Nếu như sự suy đoán của
mình là đúng thì sau này sẽ không còn phải lo lắng về môi trường tu
luyện nữa.
Dương Khai thở phào một hơi rồi đứng dậy, sau đó
chuyên tâm cảm nhận một chút. Mình thật sự đã đột phá rồi, hơn nữa lại
là đột phá đến Khai Nguyên cảnh tầng ba.
Nghĩ đến hai cỗ năng lượng khổng lồ tràn vào cơ thể mình tối qua, Dương Khai liền thấy nhẹ nhõm cả người.
Nguyên khí sơ khai trong người chính là Khai Nguyên cảnh. Dù trước đó
cơ thể Dương Khai đã có không ít nguyên khí rồi, nhưng ý nghĩa của lần
đột phá này cũng không hề tầm thường.
Nguyên khí trong cơ thể hình thành nên Đại Chu Thiên, là cây cầu nối liền trời với đất, tốc độ
vận chuyển của Chân Dương quyết lại một lần nữa tăng nhanh.
Hơn nữa, sau khi đột phá đến cảnh giới này, ở một mức độ nào đó thì việc tu luyện nhẹ nhàng hơn nhiều so với khi tu luyện Thối Thể cảnh. Đương
nhiên, trước hết là cần có điều kiện tu luyện tốt.
Trở về từ
Khốn Long Giản, Dương Khai cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái. Sự
đột phá một đại cảnh giới khiến hắn nhìn thế giới lúc này cũng cảm thấy
có chút thay đổi, tai mắt cũng rõ ràng hơn không biết bao nhiêu.
Trong phạm vi năm mươi trượng, đến cả hơi thở của người ta cũng có thể mơ hồ cảm nhận được.
Đang định đi về phía căn nhà gỗ thì Dương Khai đột nhiên nghe thấy một
tiếng kêu thảm thiết, sau khi dừng lại lắng nghe khoảng giây lát, hắn
không kìm nổi cười ra tiếng.
Tô Mộc thế nào mà lại bị người ta đánh rồi?
Nhưng đây là nội bộ tông môn, nếu y bị đánh thì hẳn là do trong giao
đấu khiêu chiến, tài nghệ không bằng người ta, cũng không thể trách được ai.
Dù sao cũng không có việc gì nên Dương Khai quyết định đi xem cảnh tượng náo nhiệt đó.
Trong Lăng Tiêu các, chỉ cần có người bắt đầu khiên chiến thì nơi nơi
đều có thể trở thành chiến trường. Chỗ mà Tô Mộc bị đánh cách Dương Khai không xa, đi qua một đoạn là đến.
Ở bên đó, không ít người
tụ tập vây quanh. Dương Khai đưa mắt nhìn một lượt, thấy rõ bên đó chia
làm hai phái, phân biệt rõ ràng, ý chí chiến đấu mãnh liệt. Bọn người Lý Vân Thiên và Triệu Hổ mà mình biết đều ở đó, chỉ là sắc mặt bọn chúng
có chút tức giận, đang giằng co với đám người kia.
Tình hình
này có vẻ không đúng! Dương Khai nhíu mày, tỉ thí cọ xát giữa các đệ tử
trong tông môn, mặc dù ai thắng ai thua thì tuyệt đối cũng không đến mức thế này. Bọn người Lý Vân Thiên nhìn có vẻ đầy căm phẫn, như muốn kéo
bè lũ đánh nhau vậy.