Pháp tắc thiên địa, là thứ vô cùng thâm ảo, Dương Khai thân là người chủ U Ám Tinh, đều không thể phá vỡ pháp tắc phong tỏa U Ám Tinh, Minh Nguyệt sao có thể làm được?
Cho nên Dương Khai kết luận, khẳng dịnh là Minh Nguyệt đã vận dụng một vài phương pháp đặc biệt nào đó, mới có thể sử dụng lực lượng thánh nguyên.
Dương Khai đối với phương pháp này cũng rất tò mò.
Minh Nguyệt sắc mặt hơi đổi, cũng không lộ vẻ hoảng loạn, cau mày nói: - Ngươi không phải bổn đảo chủ, làm sao biết bổn đảo chủ không thể phá vỡ lực lượng pháp tắc nơi này?
- Ta chính là biết! Dương Khai hơi mỉm cười, trên mặt ung dung bình thản.
Hắn lộ dáng vẻ hiểu rõ như thế làm cho Minh Nguyệt sa sầm mặt xuống, rốt cục thái độ của hắn không còn hiền hoà như trước, hừ lạnh nói: - Không quản bổn đảo chủ có thể phá vỡ pháp tắc hay không, bổn đảo chủ có thể vận dụng thánh nguyên thì không nghi ngờ chút nào! Tiểu tử ngươi chết chắc rồi!
- Mạnh miệng ai không nói được, nhưng không biết ngươi có bổn sự này hay không? Bỗng nhiên Dương Khai quát to: - Đi ra!
Dứt lời, bỗng nhiên một tiếng chim hót thanh thúy to rõ vang tận mây xanh, kèm theo tiếng hót, từ trong cơ thể hắn vọt ra một con chim lửa hùng vĩ tráng lệ, toàn thân như ngọn lửa thiêu đốt.
Hai cánh dang ra, gần như che phủ nửa bầu trời, trong nháy mắt tràn ngập ra ý cảnh nóng rực.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn con chim lửa to lớn kia, cảm nhận được lực lượng hỏa sền sệt đậm đặc trên người nó, lập tức sắc mặt trắng bệch. Minh Nguyệt cũng giống nhau sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng. Hắn hoảng sợ phát hiện, con chim lửa này không có thực thể, hoàn toàn là do năng lượng cấu thành, trong cơ thể nó chẳng những chứa lực lượng hỏa hung mãnh, còn có lực lượng lôi cuồng bạo.
Trong thân thể đỏ như lửa kia, có từng chùm tia sáng tím chói mắt xuyên qua lại giống như linh xà bơi lội trong đó.
Lôi và Hỏa cùng một thể? Cho dù Minh Nguyệt lịch duyệt phong phú, kiến thức rộng rãi, trong lúc nhất thời cũng không biết con chim lửa này rốt cuộc là lai lịch gì?
Còn chưa xong, sau khi con chim lửa hiện ra, trước mặt Dương Khai lại lóe sáng xuất hiện một người đá khờ khạo, cả người như nham thạch luyện chế thành, người đá nho nhỏ thoạt nhìn dáng điệu thơ ngây đáng yêu, nhưng trên vai nó lại vác một cây côn lớn đen như mực.
Cây côn cùng thân mình nhỏ nhắn tinh xảo kia hình thành đối lập rõ ràng, thoạt nhìn có chút tức cười.
Người đá nho nhỏ này vừa hiện thân, liền phát ra tiếng gào trầm thấp, rồi trong tiếng gào thét thân hình nó nhanh chóng trở nên lớn, chớp mắt một cái liền biến thành cao tới mười mấy trượng, trở thành người đá to lớn chống giữa trời và đất!
Liên quan cây côn đen như mực nó vác trên vai, cũng biến thành to hơn dài hơn.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, một cảm giác áp lực khó thể miêu tả từ trên trời giáng xuống, làm cho bọn họ hít thở không thông.
Minh Nguyệt rốt cục biến sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Dương Khai vạn phần hoảng sợ.
- Đánh hắn! Dương Khai lạnh nhạt ra lệnh.
Tiếng chim hót, tiếng thú rống, trong khoảnh khắc vang dội cả U Hồn Đảo, con chim lửa chợt quạt cánh, chỉ trong chớp mắt liền tới trên đỉnh đầu Minh Nguyệt, cặp mắt phượng uy nghiêm nhìn xuống phía dưới, há miệng phun ra một đạo Lôi Hỏa như tia chớp từ trên trời đánh xuống Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt thất thanh kinh hô, nào dám dừng lại tại chỗ, lập tức thi triển thân pháp né tránh.
“Ầm” một tiếng, trên mặt đất bụi đất bay lên, chỗ Minh Nguyệt đứng trước đó xuất hiện một cái hố sâu to lớn.
Không đợi Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, một tràng tiếng bước chân dồn dập mà nặng nề đã tới gần.
“Cộc cộc cộc...” Tiếng bước chân của Thạch Khổi vang động, hai cái chân to kia đạp mạnh trên mặt đất giống như dùi trống, phát ra tiếng vang như tiếng trống trận. Khi cách Minh Nguyệt ngoài 20 trượng xa, Thạch Khổi liền vung lên Hám Thiên Trụ.
Hám Thiên Trụ nặng mấy trăm ngàn cân ở trên tay nó giống như món đồ chơi, không có mảy may sức nặng, nhưng lại cuốn lên cuồng phong bạo lực lại gần như xốc Minh Nguyệt bay ra ngoài.
Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, đưa tay điểm liên tiếp, một mảng hào quang lóe lên, trước mặt hắn xuất hiện một mặt khiên lục giác đen như mực. Cái khiên lục giác kia chầm chậm xoay tròn, tản ra khí tức cấp bậc Hư cấp trung phẩm, vừa thấy liền biết có tính phòng ngự cực mạnh, Phản Hư Cảnh bình thường hoàn toàn không có khả năng một kích phá vỡ.
Nhưng không thấy Minh Nguyệt lộ vẻ buông lỏng chút nào, ngược lại biểu tình càng thêm ngưng trọng, hai chân giậm một cái, thân hình bật lui ra sau.
“Ầm...” Hám Thiên Trụ đập mạnh trên cái khiên lục giác, cái khiên lục giác kia gần như không có tạo được tác dụng ngăn cản, chỉ trong chớp mắt liền nổ tung thành vô số mảnh vỡ, Hám Thiên Trụ mang theo uy lực không thể ngăn cản, tiếp tục đập tới hướng Minh Nguyệt.
Cũng may hắn phản ứng rất nhanh, cuối cùng cũng tránh thoát một kích kinh khủng này, nhưng dư uy bóng côn quét qua cũng làm cho hắn vô cùng chật vật, một thân quần áo trong nháy mắt rách nát, kình phong cắt xé thân thể hắn, từ toàn thân chảy ra máu tươi đỏ sẫm.
“Ré...” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng chim hót đòi mạng, Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trái tim chìm vào đáy cốc!
Hắn phát hiện con chim lửa to lớn kia một lần nữa bay tới trên đỉnh đầu của hắn, từ trong cơ thể nó bắn ra từng đạo Lôi Hỏa giống như linh xà, bao phủ kín mít phạm vi mấy chục trượng chung quanh hắn.
Tránh cũng không thể tránh!
Sấm chớp rền vang, lửa cháy ngút trời, trong phạm vi mấy chục trượng kia chỉ trong khoảnh khắc liền biến thành địa ngục nhân gian! Cả U Hồn Đảo đều rung chuyển.
Mấy tên thủ hạ của Minh Nguyệt đã sớm mất đi năng lực suy nghĩ, trơ mắt nhìn thân hình Minh Nguyệt bị vô số Lôi Hỏa kia cắn nuốt, mỗi người đều như rơi vào hầm băng.
Mà cường hãn như Sa Hỗ, cũng vô cùng khiếp sợ thân mình run rẩy.
Cho tới lúc này lão mới phát hiện: lúc Dương Khai chiến đấu với lão trước đây, hắn vốn cũng không có phát huy toàn lực, khi đó nếu như hắn thả ra người đá cùng con chim lửa quỷ dị này, thì mình đâu còn mạng sống?
Bất luận là người đá hay là con chim lửa, đều đủ để thoải mái nghiền nát mình. Lực lượng thân thể lâu nay mình vẫn lấy làm kiêu ngạo kia ở trước mặt hai sinh linh cổ quái này, vốn ngay cả phân chó đều không phải.
May mà... may mà cuối cùng quan hệ giữa mình với Dương Khai cũng không có náo loạn quá cứng, thậm chí còn hóa thù thành bạn.
Nghĩ đến đây, Sa Hỗ liền hoảng sợ, đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn mình có quyết định sáng suốt.
Bất quá... tên Dương Khai này rốt cuộc là lai lịch gì? Có thực lực cường đại như vậy, đủ để quét ngang cả U Ám Tinh rồi chứ? Xem ra, sau lần này mình phải tìm Bàng Chấn hỏi một chút về lai lịch của Dương Khai.
Sa Hỗ thầm quyết định chủ ý trong lòng, tâm thần một lần nữa nhẹ nhàng quay về chiến trường.
Lần này vừa nhìn thấy, lão không khỏi khẽ “Ồ” một tiếng.
Lão phát hiện Minh Nguyệt ở ngay vị trí trung tâm địa ngục nhân gian kia, nhưng lại không có lập tức bị mất mạng, ngược lại còn có sinh cơ không yếu. Sa Hỗ không biết Minh Nguyệt làm sao làm được, dù sao nếu như đổi lại là lão, thừa nhận một kích như vậy, dù có mười cái mạng cũng không còn sống.
Hiển nhiên Dương Khai cũng phát hiện điểm này, bất quá chẳng những hắn không sợ hãi, ngược lại còn hứng thú đánh giá.
Chốc lát, nảy ra tiếng sấm xen lẫn vũ điệu điện xà, cảnh tượng tận thế biển lửa ngập trời biến mất, ở chỗ mảnh đất trung tâm mấy chục trượng khô cằn kia, Minh Nguyệt thở hào hển đứng ở nơi đó, bộ dáng vô cùng chật vật.
Giờ phút này, hắn không còn mảy may phong thái nho nhã trước đó, một thân quần áo gần như hoàn toàn rách nát, tóc tai rối bù, da thịt bên ngoài thân bị nướng khét, sinh cơ trong cơ thể cũng là đứt quãng.
Nếu không nhờ hắn có tố chất thân thể không tầm thường, chỉ sợ sớm đã mất mạng.
Hắn có thể tiếp tục đứng ở đó, cũng là nhờ hàng năm uống Hồn Thiên đan, rèn luyện thân thể, nên khí huyết bản thân dồi dào.
Nhưng đến đây cũng là lúc chấm dứt, ánh mắt hắn nhìn Dương Khai thất thần, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, trên tay nắm chắc một vật.
Dương Khai dời ánh mắt, thấy rõ hình dáng của vật kia.
Đó lại là một tấm lệnh bài, hơn nữa lệnh bài kia Dương Khai cảm thấy vô cùng quen thuộc, từ trong lệnh bài rõ ràng tràn ra một lực lượng đế uy.
Tinh Đế Lệnh! Dương Khai nhướn mày nhìn chăm chú.
Hắn không nghĩ tới, trên tay Minh Nguyệt lại là một khối Tinh Đế Lệnh!
Mà Dương Khai có cảm giác, đúng là có khối Tinh Đế Lệnh này, Minh Nguyệt mới có thể nối thông với linh khí thiên địa trên U Hồn Đảo, mới có thể điều động thánh nguyên cùng Thế tràng của bản thân, mới có thể dưới công kích hung mãnh của con chim lửa, kiên trì tới giờ vẫn chưa chết.
Địa phương quỷ quái này không ngờ có quan hệ với Dương Viêm? Trong đầu Dương Khai nhanh chóng lóe lên ý niệm này.
Hắn không do dự nữa, thân hình thoắt một cái liền vọt tới trước mặt Minh Nguyệt, thuận tay tung một chưởng đánh vào hắn.
Minh Nguyệt đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không thể phản kháng, một chưởng này cuối cùng trực tiếp trở thành một cọng rơm ép chết lạc đà, hắn trơ mắt nhìn một chưởng của Dương Khai đánh tới lại không có lực phản kháng chút nào.
Trong một tiếng nổ vang nặng nề, Minh Nguyệt ngửa mặt ngã xuống, Dương Khai nhanh tay lẹ mắt chụp lấy Tinh Đế Lệnh cùng nhẫn không gian trên tay hắn.
Đưa lưng về phía đám người Sa Hỗ, Dương Khai cẩn thận vuốt ve khối Tinh Đế Lệnh, rất nhanh hắn liền xác định: đây đúng là Tinh Đế Lệnh, bởi vì mình có mấy khối kia giống nhau như đúc với khối trước mắt này!
Dùng thần niệm cảm ứng, khối Tinh Đế Lệnh này dường như có một chút liên hệ vi diệu với một vị trí nào đó trên U Hồn Đảo.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại hướng kia.
- Sa lão! Chuyện còn lại lão tự mình xử lý, ta qua bên kia dò xét một chút! Dương Khai để lại một câu nói, lập tức liền biến mất không thấy.
Sa Hỗ ngẩn ra, cũng không để ý lắm, mà chỉ cười gằn quay đầu nhìn lại mấy tên thủ hạ của Minh Nguyệt.
Mấy người cho tới bây giờ mới phục hồi tinh thần lại, ai nấy hoảng sợ rối rít kêu to: - Sa đảo chủ tha mạng, chuyện trăm năm trước là Minh Nguyệt bức bách chúng ta, đều không phải là chúng ta tự nguyện!
- Hừ... Tự nguyện hay không tự nguyện có liên quan gì với lão phu, oan có đầu, nợ có chủ, bọn ngươi trăm năm trước cấu kết với tặc tử Minh Nguyệt cùng nhau làm việc xấu, làm khó lão phu, nếu không nhờ lão phu có mạng lớn, chỉ sợ hôm nay cũng không thể báo thù rửa hận... Nhiều lời vô ích, để mạng lại đi!
Bên ngoài cơ thể Sa Hỗ lóe lên hào quang đỏ sẫm, vọt tới phía mấy võ giả kia, như hổ nhảy vào đàn dê, không người nào có sức chống cự, không tới thời gian mười hô hấp mấy người kia đều bị đập chết dưới chưởng.
Đại thù báo xong, Sa Hỗ đứng sừng sững tại chỗ, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng thét như tiếng sấm vang vọng khắp bốn phương.
Mấy ngàn võ giả U Hồn Đảo đều đưa mắt nhìn lại nơi phát ra tiếng thét, biến sắc mặt.
Bọn họ biết, U Hồn Đảo đã thay đổi chủ.
Trong một khe núi nhỏ gần chỗ trung tâm U Hồn Đảo, Dương Khai sãi bước đi đến.
Từ khi đi vào trong này, khối Tinh Đế Lệnh trên tay vốn thuộc về Minh Nguyệt kia liền truyền đến hàng loạt tiếng vù vù, dường như muốn thoát khỏi nắm tay của Dương Khai.
Khe núi này cảnh sắc không tệ, mấy gian nhà bằng trúc cũng không biết là chỗ ở của người nào, bất quá bây giờ cũng không có một bóng người.
Dương Khai quay đầu quan sát bốn phía, trong mắt đầy nghi hoặc.
Tuy rằng cảm giác khe núi này có điều cổ quái, nhưng chỉ bằng vào mắt thường quan sát, lại không thể nhận ra trong đó đến tột cùng là gì.
Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Khai buông ra áp chế với khối Tinh Đế Lệnh trên tay.
Lập tức Tinh Đế Lệnh bay đi, ở giữa không trung vạch ra một đường cong tuyệt đẹp, mà theo Tinh Đế Lệnh bay múa, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái lại một cái lỗ hổng đen như mực.
Bên trong những lỗ hổng kia là một mảnh hư vô hỗn độn, từ trong lỗ hổng truyền ra dao động lực lượng không gian nồng đậm.
Sắc mặt Dương Khai chợt ngưng trọng...