Vũ Luyện Điên Phong

Chương 657: Chương 657: Không được xâm phạm




Từ ngày nhìn thấy Kim Nhân Độc Nhãn trong thức hải của Dương Khai, bị độc nhãn kích xạ kim quang, Lệ Dung liền hoài nghi.

Bà phát hiện, Kim Nhân Độc Nhãn này cho mình cảm giác rất giống những ghi chép trong điển tịch của tổ tông.

Cho nên sau khi Dương Khai rời đi, Lệ Dung liền lập tức tìm đọc điển tịch, phát hiện quả nhiên như bà nghĩ. Kim Nhân Độc Nhãn kia quả nhiên có lai lịch lớn.

Phái Đoạn Nha Siêu Phàm tam tầng cảnh bảo vệ an toàn cho Dương Khai, thậm chí lần này còn yêu cầu Hàn Phi đích thân xuất động, cũng phải hộ tống hắn đến Hỏa Sơn, chính là để bảo vệ cho hắn.

Trước khi tra ra chân tướng, bà không muốn nhìn thấy tên con người này chịu bất cứ tổn hại nào. Còn dự đoán trong lòng, bà không nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả tứ đại thống lĩnh như Hàn Phi và Hoa Mặc.

Vì bà không dám khẳng định, bà cần thời gian để quan sát Dương Khai, kiểm nghiệm dự đoán của mình có chính xác hay không.

Nhưng Chử Kiến xuất thủ làm tan biến hi vọng của bà, khiến bà nổi giận

Bây giờ lại được biết Hàn Phi và Dương Khai vô sự, Lệ Dung đương nhiên không kìm được vui mừng, hăng hái tiến về phía đó. Với tu vi dũng mãnh tự thân, phá vỡ nguy hiểm ở vùng đất chết của miệng Hỏa Sơn, chỉ để đến đó nhanh hơn, tiến hành viện thủ.

Hoa Mặc theo sau bà, trong lòng run sợ.

Lão phát hiện hành động lần này của Lệ đại nhân có chút thất thố. Bà vì một nhân loại lại không hề màng tới an nguy của bản thân.

Bên kia Hỏa Sơn, Dương Khai rơi từ không trung xuống, đầu chúi xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, khổ sở đứng dậy, chùi vết máu bên khóe miệng, ánh mắt cảnh giác mà ngưng trọng.

Đám Cổ Ma tộc nhân đuổi theo đánh giá hắn vẻ ngạc nhiên, một người trong đó gật đầu nói: - Không ngờ thân thể của tên dị tộc nhân này không hề thua kém tộc ta. Rơi từ trên cao xuống như vậy cũng không thương cân động cốt.

- Nghe nói ở Ma Thần Bảo, hắn đánh trọng thương Phan Lãng và những thủ hạ của y.

- Thật sao?

- Như vậy thì thật thú vị.

Đám người nói qua nói lại, cũng không vội vã hạ thủ với Dương Khai, ngược lại còn tấm tắc kêu kỳ lạ.

Một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện giữa không trung, từ trên cao quan sát Dương Khai, khí tức dũng mãnh khiến người ta tuyệt vọng tản phát ra từ trên người y.

Chử Kiến!

Dương Khai trầm mặt xuống, quay đầu nhìn về nơi không xa, bỗng nhiên phát hiện ra Hàn Phi trước kia giằng co với y để kéo dài thời gian đã nằm trong vũng máu, đôi mắt khép hờ, mặt tái nhợt, miệng thều thào.

Cách quá xa, Dương Khai không nghe nàng nói gì, nhưng từ khẩu hình của nàng cũng đoán được nàng bảo mình chạy trốn.

- Đại nhân! Đám Cổ Ma tộc nhân đều hành lễ.

Chử Kiến khẽ gật đầu, nhìn Dương Khai cười dữ tợn: - Loài người các ngươi có câu kẻ thức thời là tuấn kiệt. Ta hi vọng ngươi không phản kháng. Hàn Phi không thể bảo vệ ngươi, Lệ Dung cũng không bảo vệ được ngươi!

- Ha ha Đứng giữa đường cùng, Dương Khai lại bật cười.

- Ngươi đắc ý gì chứ? Chử Kiến hừ lạnh, vẻ mặt không vui.

Dương Khai từ từ giơ một bàn tay, chỉ ra sau lưng Chử Kiến nói: - Hình như Lệ Dung đến rồi. Lời này, ngươi tự nói với bà ta đi.

Thần sắc Chử Kiến nhất biến, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy một đạo thân ảnh của Lệ Dung đang nhanh chóng tiếp cận. Khuôn mặt Lệ Dung ngập tràn vẻ lo lắng, người chưa thấy đã nghe tiếng quát truyền đến: - Chử Kiến, nếu ngươi nghe ta lần này, mọi lỗi lầm trước kia, chuyện cũ bỏ qua. Nhưng nếu hắn mất một cọng lông, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

- Lệ đại nhân! Chử Kiến hừ lạnh, cất giọng nói:

- Chử Kiến ta đã đến nước này rồi thì không có đường để quay lại! Hôm nay ngươi không chết thì ta chết!

Nói xong, không quan tâm đến Lệ Dung đang bay tới mà xoay người nhìn chằm chằm Dương Khai với ánh mắt sâm lãnh.

Câu nói lúc nãy của Lệ Dung càng khiến Chử Kiến cảm thấy con người này chiếm vị trí không tầm thường trong suy nghĩ của bà.

Y căn bản không cần giao thủ với Lệ Dung, chỉ cần bắt được tên loài người này, y chắc chắn có thể giành được thắng lợi!

Cơ hồ Chử Kiến đã nhìn thấy cảnh tượng Lệ Dung cúi đầu xưng thần trước mặt mình, mình nắm trong tay Ma Thần Bảo, thống trị cả Tiểu Huyền Giới.

Tương lai tốt đẹp khiến tâm trạng của y bị kích động, thần sắc hưng phấn. Chỉ cần nhất thống Tiểu Huyền Giới, y có thể khôi phục bản tính của tất cả tộc nhân. Khi rời khỏi nơi này chính là thời khắc chấn động thiên địa.

Lẩm bẩm như mộng huyễn, bỗng nhiên thiên địa vang lên.

- Nhập ma!

Thanh âm của Dương Khai trầm thấp, ngón giữa bàn tay phải điểm lên trán mình, thanh âm băng hàn như hàn phong thổi ra từ trong cửu u luyện ngục, khiến người ta sởn tóc gáy.

Thiên địa rung động, ai nấy đều sinh ra ảo giác tinh thần bất ổn.

Thiên không hỗn độn, bỗng nhiên xuất hiện một lốc xoáy thật lớn, trong lốc xoáy đó ẩn chứa khí tức hủy diệt.

Gió thổi mây phun, cảm giác còn kinh sợ hơn cả khi Hỏa Sơn bạo phát bỗng nhiên ập tới.

Nửa thân trên để trần của Dương Khai bỗng nhiên xuất hiện từng đường vân lộ đen nhánh phức tạp. Những đường vân này như linh xà bò khắp thân trên của hắn, in dấu vào da hắn.

Chỉ trong nháy mắt, khí tức toàn thân Dương Khai liền thay đổi, trở nên cực kỳ hung tàn, thô bạo, khát máu, tà ác.

Hắn nhất định phải thi triển đòn sát thủ cuối cùng của mình trước khi Lệ Dung kịp đuổi tới. Hắn có thể tranh thủ chút thời gian tháo chạy.

Chỉ cần Lệ Dung đến kịp thì hắn sẽ không còn nguy hiểm bị Chử Kiến bắt.

Nếu có thể, Dương Khai không hi vọng triển khai nhập ma trước mặt tộc nhân của Cổ Ma nhất tộc vì thủ đoạn này rất giống với Ma Thần Biến của chúng. Trong đó rốt cuộc có điều huyền bí sâu xa gì thì Dương Khai không thể hiểu hết, nhưng bản năng hắn có thể cảm thấy thi triển nhập ma, mình sẽ gặp phiền phức.

Không chừng sẽ khiến chúng hiểu nhầm mình học lén Ma Thần Biến.

Đối với tộc Cổ Ma mà nói thì đây là một điều cấm kỵ không được phạm vào.

Nhưng bây giờ, hắn không quan tâm nhiều đến vậy.

Nhưng Dương Khai nhanh chóng phát hiện ra, lần này thi triển nhập ma không giống với những lần trước.

Từng đạo năng lượng du địa từ trong cơ thể Cổ Ma tộc nhân ở bốn phía tuôn ra tiến hết vào cơ thể Dương Khai. Tình hình này, ngay cả Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh như Chử Kiến cũng không thể tránh khỏi.

Thậm chí Hàn Phi ở cách mấy chục trượng cũng vậy. Vốn đã bị trọng thương, năng lượng tự thân còn bị rút bớt một phần, Hàn Phi lập tức hôn mê.

Chỉ trong chốc lát, Cổ Ma tộc nhân vây quanh Dương Khai liền cảm thấy thực lực của mình giảm đi không ít.

Ngược lại Dương Khai, cảm thấy lực lượng cực đại trong cơ thể mình tuôn ra, thần sắc không khỏi vui mừng, khẽ nắm tay, cơ hồ có thể nắm cả thiên địa trong lòng bàn tay.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình không gì là không làm được!

- Ma Thần Biến? Chử Kiến kinh hô liên tục, ánh mắt run rẩy nhìn Dương Khai. Lúc này, da thịt trên cơ thể để trần của con người này ngoài mặt ra, còn lại đều bị Ma Vân bao phủ. Là Ma Thần Biến tiêu chuẩn chất.

Hơn nữa, trình độ triển khai Ma Vân của hắn còn vượt hơn mình mấy bậc.

- Sao có thể? Chử Kiến ngây ngốc.

Ma Thần Biến là võ kỹ mà chỉ có tộc Cổ Ma mới có thể thi triển, ngay cả Ma tộc nhân khác cũng không thể làm theo. Dù sao thì thứ gọi là Ma Vân này là thiên sinh, Ma tộc nhân khác không có Ma Vân, đương nhiên không thể thi triển Ma Thần Biến.

Nhưng sao tên con người này lại làm được? Hơn nữa Ma Thần Biến của hắn cơ hồ còn mạnh hơn bất cứ kẻ nào, rất sâu sắc.

Mơ hồ, có một lực lượng áp chế bản thân tản phát ra từ trên cơ thể tên con người kia.

Chử Kiến bỗng nhiên phát hiện ra Ma Vân trên mặt mình như tuyết xuân dưới nắng gắt, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, khí huyết chi lực hạ xuống, lực chiến đấu hạ xuống, tâm trạng rơi xuống tận đáy vực

Chử Kiến kinh hãi, Lệ Dung cũng hoảng sợ.

Nhưng lại vui mừng nhiều hơn.

Mỹ phụ vội vàng bay đến, đôi mắt ngập tràn quang mang khác thường, nhìn chằm chằm Dương Khai, bộ ngực phập phồng kịch liệt, cơ hồ như nhìn thấy cảnh tượng mà mình mong đợi đã lâu, tinh thần kích động vạn phần.

Hoa Mặc theo sau bà, hai mắt trợn tròn, dáng vẻ ngây ngốc.

Lúc tiếp cận Dương Khai khoảng trăm trượng, Lệ Dung và Hoa Mặc bỗng nhiên kêu lên một iếng trầm đục, hoàn toàn không tự chủ rơi xuống.

Vì từ bên đó truyền đến một cỗ lực lượng vô cùng áp chế bọn họ, khiến họ căn bản không thể tiếp tục tiến về phía trước.

Cơ thể của mỗi Cổ Ma tộc nhân đều khẽ run rẩy, nhìn Dương Khai như nhìn thiên địch của mình vậy, tâm trạng đầy sợ hãi.

- Quả nhiên quả nhiên quả nhiên là ta không hề nhìn lầm. Lệ Dung thì thào ra tiếng, khóe mắt ươn ướt như mang nặng trọng trách.

- Lệ đại nhân. Chuyên gì vậy. Tại sao hắn có thể thi triển Ma Thần Biến, hơn nữa tại sao Ma Thần Biến của hắn lại khắc chế chúng ta như vậy? Hoa Mặc kinh hãi, vội hỏi.

- Đây là món quà mà Đại Ma Thần tặng cho Cổ Ma chúng ta, chắc chắn là lời cầu nguyện của tổ tông chúng ta linh nghiệm, Đại Ma Thần mới phái hắn đến cứu tộc ta! Lệ Dung tỏ ra thành kính.

- Đại Ma Thần? Hoa Mặc nghe vậy liền thay đổi sắc mặt.

Đại Ma Thần, có địa vị cao nhất trong lòng tộc nhân của tộc Cổ Ma.

- Nhưng Lệ đại nhân, bây giờ tiểu nhân không thể ngưng tụ được lực lượng. Thần sắc Hoa Mặc trầm trọng.

- Không những ngươi không thể ngưng tụ lực lượng mà tất cả Cổ Ma tộc nhân trước mặt hắn không được xâm phạm uy áp của Đại Ma Thần! Lệ Dung cố gắng ưỡn thẳng thân hình yêu kiều, đứng trước gió, nhìn Dương Khai, vẻ mặt cung kính vạn phần.

- Vậy Chử Kiến

Thần sắc Hoa Mặc khẽ động.

- Y cũng không ngoại lệ. Lệ Dung cười lạnh một tiếng, không nói thêm nữa, yên lặng quan sát sự phát triển của tình thế.

Bên đó, Dương Khai bỗng nhiên gào to một tiếng.

Lúc này, hắn thể nghiệm được một sự vui sướng chưa từng có, không biết như thế nào mà lần này sau khi thi triển nhập ma, tâm trạng của hắn lại khác như vậy.

Hắn cảm thấy mình như đứng sừng sững trên mây, thản nhiên nhìn chúng sinh bên dưới.

Chử Kiến và Cổ Ma tộc nhân gây áp lực cực lớn, thậm chí là tuyệt vọng trước kia, bây giờ trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một con kiến, sinh tử chỉ nằm trong ý niệm của hắn.

Hắn không hiểu vì sao mình lại có tâm trạng như vậy, sở dĩ hắn thi triển nhập ma, vốn cũng chỉ là cố gắng kéo dài thời gian để chờ Lệ Dung đuổi kịp tới, bây giờ lại sinh ra biến cố như thế này.

Tất cả Cổ Ma tộc nhân đều run rẩy. Dương Khải thu liễm tâm thần, nhìn đám người Lệ Dung và Hoa Mặc đứng cách đó trăm trượng, kỳ quái phát hiện ra họ dừng ở bên đó, không có ý tiến lại gần.

Nhưng ánh mắt mỹ phụ Lệ Dung nhìn mình hơi khác lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.