Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1426: Chương 1426: Không giảng đạo lý.




- Đây cũng là lãnh thổ của Lăng Tiêu Tông ngươi? Có người muốn lồi con ngươi ra

- Không sai, bắt đầu từ tầng này của bức tường chắn lửa kéo dài đến trăm dặm ngoài kia, đều là lãnh thổ của Lăng Tiêu Tông ta!

Dương Khai thần sắc nghiêm túc trang trọng nói,

- Nhưng những người chưa được cho phép đã đặt chân đến, liền coi là khiêu khích và xâm phạm với Lăng Tiêu Tông ta!

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhíu chặt mày Phong Bà Tử của Vạn Thú Sơn đem quải trượng đầu rồng trên tay hung hăng dáng xuống mặt đất, hừ lạnh một tiếng.

- Người trẻ tuổi, ngươi có phải hay không không đem anh hùng trong thiên hạ để vào mắt? Dám lớn tiếng không khoác lác!

- Ta lớn tiếng khoác lác!

Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng, cười ha ha nói: -Dám hỏi Phong tiền bối, tổng đà Vạn Sơn Thú của ngươi, trong vòng bao nhiêu dặm người ngoài không được phép đặt chân? Trăm dặm? Nghìn dặm? Hay là? Phong Bà Tử sắc mặt trầm xuống, nhất thời nghẹn lời.

- Chiến Thiên Minh thì sao? Dương Khai lại nhìn về phía Mạc Tiếu Sinh, Mạc Tiếu Sinh sắc mặt âm trầm, cũng như thế không nói nên lời.

- Vậy Lôi Đài Tông thì sao? Dương Khai hướng về phái Thành Bằng Huyên, người sau hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì. Dương Khai sảng khoái cười:

- Chư vị tiền bối đều là nhân vật uy danh hiển hách, ở trước mặt vãn bối không cần ra vẻ bí hiểm, đừng nói một đường thế lực xuất thân của các vị tiền bối, dù là hai ba đường thế lực, trong vòng trăm dặm tổng đà nhà mình, đều là không tùy ý để người ngoài đặt chân, mà như vãn bối được biết, tông môn một đường cấm địa là trong vòng một nghìn dặm quanh tổng đà?

Thậm chí! Dương mỗ không cần nhiều, trăm dặm quanh đây cần hoạch lại, còn nói, chư vị tiền bối coi thường Dương mỗ ít tuổi, sỉ nhục Lăng Tiêu Tông ta mới thành lập, không đem Lăng Tiêu Tông ta để vào trong mắt? Nói đến cuối cùng, thanh âm của Dương Khai dần dần chuyển sang lạnh lẽo, biểu tình cũng lạnh hơn vài phần.

- Dương tông chủ, không thể nói như thế? Một âm thanh nũng nịu bất chợt vang lên, thanh thúy dễ nghe, chốc lát liền thu hút sự chú ý của mọi người. Dương Khai quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy thiếu nữa mi mục như họa đứng bên cạnh Phong Bà Tử, mỉm cười tự nhiên nhìn mình. Cô gái này là ai, Dương Khai không biết, nhưng đối phương nếu đứng chung một chỗ với Phong Bà Tử, nhất định là đệ tử của Vạn Thú Sơn.

- Vị cô nương này có gì chỉ giảo? Dương Khai nhàn nhạt nhìn nàng. Cô gái đó tiến lên một bước, dịu dàng khẽ chào, thoạt nhìn là người rất biết lễ nghĩa, lại phối hợp với tư thế uyển chuyển và nụ cười ngọt ngào, khiến cho người khác không sinh ra cảm giác chán ghét. Đôi môi khẽ mở, ngọt ngào nói:

- Để cho Dương tông chủ dễ gọi, tiểu nữ là Phong Nghiên đệ tử Vạn Thú Sơn.

- Phong Nghiên. Dương Khai nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Phong Bà Tử, hai người cùng họ, hơn nữa cảnh giới tu vi của nữ nhân này cũng không tính là cao, giống như mình, chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh mà thôi, nhưng lại được Phong Bà Tử luôn mang theo bên người, xem ra là hậu nhân của Phong Bà Tử, hơn nữa lại là hậu nhân cực kì được coi trọng, chả trách ở tình cảnh này mà cũng dám tùy tiện lên tiếng, không sợ bị trách phạt.

- Chỉ giáo thì không dám, tiểu nữ chỉ là muốn nói với Dương tông chủ, Lưu Viêm Sa Địa này vốn dĩ là cấm địa của U Ám Tinh, chính là nơi vô chủ, có thể nói là tài sản chung của các võ giả của U Ám Tinh chúng ta, mỗi lần Lưu Viêm Sa Địa mở ra, đều có không ít người trong đó chiếm được chỗ tốt cùng cơ duyên, hôm nay Dương tông chủ tùy tiện chiếm cư nơi này, hơn nữa lại còn muốn vẽ xuống trăm dặm cấm địa, có phải là có chút không thỏa đáng? Phong Nghiên miệng lưỡi lanh lợi, vài ba câu liền chỉ ra chỗ hiểm của vấn đề, khiến cho chư vị cường giả hai mắt sáng ngời, nhao nhao gật đầu tán đồng, cảm phục bội phần hướng về phía nàng, Phong Nghiên ngược lại không quan tâm hơn thua, vừa nhìn biết đã trải qua không ít trường hợp trọng đại, sau khi cười nhẹ một tiếng tiếp tục nói:

- Nếu thật sự muốn tính toán, mỗi thế lực U Ám Tinh nhà chúng ta đều có phần trong Lưu Viêm Sa Địa này, coi như là Dương Tông chủ đem đồ vật thuộc về mọi người cường đoạt mất, Vạn Thú Sơn ta nếu như đoạt đồ vật của Dương tông chủ, e là Dương tông chủ cũng không vui vẻ gì. Cùng đạo lý ấy, quý tông đem Lưu Viêm Sa Địa chiếm cứ, cũng nên hỏi xem chư vị tiền bối ở đây có ý kiến như thế nào.

- Không sai Mạc Tiếu Sinh lập tức mượn gậy đánh rắn, ở bên cạnh gần đầu phụ họa,

- Lưu Viêm Sa Địa là một trong ba cấm địa của U Ám Tinh, là tài sản chung của tất cả các võ giả U Ám Tinh ta, không ai có thế độc chiếm!

- Tài sản chung? Dương Khai xùy một tiếng cười, bỉu môi nói:

- Đó là xa xưa rồi, hôm nay Lưu Viêm Sa Địa này là địa bàn của Lăng Tiêu Tông ta! Nếu ai không phục, hoan nghênh đến tấn công! Nếu thật sự có người có bản lĩnh tấn công Lưu Viêm Sa Địa, Dương mỗ xin dâng nơi này bằng cả hai tay thì thế nào?

- Dương tông chủ…

Phong Nghiên nhíu chặt lông mày, sắc mặt không vui, lạnh nhạt nhắc nhở:

- Ngươi hà tất phải hùng hổ dọa người như thế? Nếu thật phải làm như vậy, là chuyện khiến cho nhiều người tức giận, không biết Dương tông chủ đã cân nhắc sẽ có hậu quả gì không?

Dương Khai cười lạnh một tiếng:

- Trước kia Long Huyệt Sơn của ta cũng chưa từng chọc giận bất kì ai, thế mà vẫn bị không ít người vây công, nếu như Dương mỗ vận khí không tốt, sợ là sớm đã táng thân ở ngọn núi nhỏ đó rồi, chọc giận mọi người thì sao? Tiểu nha đầu, đừng có chơi trò nói chữ với ta, cũng đừng nói chuyện giật gân, ngươi còn không có tư cách nói chuyện với bổn tông chủ, để trưởng bối nhà ngươi đứng ra nói chuyện đi.

- Ngươi…

Phong Nghiên cắn nhẹ đôi môi mọng, vẻ mặt phẫn uất, -Ngươi đây là không giảng đạo lý không phải sao?

- Ha ha, giảng đạo lý?

Ngươi không biết trên thế giới này, quả đấm của người nào to, người đó liền có đạo lý sao? Dương Khai nét mặt mỉa mai nhìn nàng, trực tiếp khiến cho Phong Nghiên giận đến run người, sắc mặt đỏ bừng, không dám nói lời quá đáng. Không tiếp tục cho người khác lại có cơ hội làm khó, Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đôi con ngươi quét về tứ phía, cao giọng quát:

- Dương mỗ nói đến đây thôi, chư vị nếu vẫn khăng khăng một mực, bổn tông chủ không ngại ngày khác rảnh rỗi sẽ đến tổng đà của chư vị bái phỏng một phen, gọi là có qua có lại, chư vị nếu không nghe Dương mỗ khuyên bảo, tùy tiện đặt chân lên lãnh thổ của Lăng Tiêu Tông ta, vậy Dương mỗ không cần khách khí gì với các ngươi! Chỉ là đến lúc đó chư vị tông môn có tổn thất gì, vậy thì đừng trách Dương mỗ không nói trước.

Cảnh cáo không chút lưu tình nể mặt, khiến cho tất cả mọi người sắc mặt đều khó coi. Dương Khai cố ý nhìn xung quanh, rất hài lòng với phản ứng của những người này, chỉ cần bọn hắn còn kiêng kị mình, thì sẽ không tự tìm rắc rối.

Dù sao trận chiến Long Huyệt Sơn trước đây, phía bên mình đã thể hiện chiến lực kinh người, đặc biệt là chiến hạm Hư Vương Cấp, dám chắc không có tông chủ nào dám không quan tâm, uy lực tinh pháo bắn ra, tin là bất cứ đại trận hộ tông nào cũng bị phá bỏ. Ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ trong đám người, Dương Khai nhếch miệng cười, hướng về bên đó quát một tiếng:

- Đại Diên cô nương! Trong đám người, một đám người Lưu Ly môn cũng đang bị kẹt trong đó, vẫn như cũ do Cung Ngạo Phù dẫn đầu, Đại Diên cũng Doãn Tố Điệp theo sát bên hắn, còn có các đệ tử khác của Lưu Ly môn. Trước đây Dương Khai chưa từng gặp qua. Nghe thấy tiếng quát của Dương Khai, nét mặt Đại Diên lộ ra ý cười, hướng về phía này gật đầu.

- Đại Diên cô nương có muốn vào trong xem một chút không, sau này cũng thuận tiện đi lại. Dương Khai nhiệt tình mời.

Trong phút chốc, quần hùng dồn chú mục, vô số ánh mắt dồn về hướng Đại Diên, một người hai người đều biểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên, thần sắc quái dị. Nếu là nói, Đại Diên là một mỹ nữ, Dương Khai ngược lại chỉ mời nàng thì có thể hiểu được, dù sao người trẻ tuổi nào cũng không thiếu phong lưu? Nhưng trên thực tế, Đại Diên không những không đẹp mà ngược lại cực kì xấu, trên mặt gồ ghề, sắc mặt xanh vàng, xem ra là người dinh dưỡng không đầy đủ, mặc dù dáng người mỹ lệ, cũng không che giấu được khuyết điểm bẩm sinh trên mặt nàng.

Nữ tử như vậy đi ra bên ngoài, e là rất ít người nguyện ý cùng nàng kết giao. Nhưng vừa mới đối mặt với nữ tử như Phong Nghiên mà Dương Khai mặt không đổi sắc, vậy mà chủ động mời cô vào Lăng Tiêu Tông, lại còn luôn mồm nói ngày sau thuận tiện đi lại. Đây là cái tình huống gì chứ? Chẳng lẽ tiểu tử này có khuynh hướng đặc biệt, không thích mỹ nữ mà lại thích xấu nữ? Cái ý niệm tức cười này cùng chung trong đầu, mọi người không khỏi khẽ lắc đầu, đều cảm thấy có chút không có khả năng.

- Ta…

Đối mặt với vô số ánh mắt, Đại Diên dường như có chút lo lắng, dù sao số lượng cường giả ở đây cũng quá nhiều, làm cho nàng nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Mà trong đôi mắt đẹp của Cung Ngạo Phù lại lóe lên dị sắc, đôi môi đỏ mọng khẽ động, hướng về phía Đại Diên truyền âm nói:

- Diên Nhi, nếu hắn đã chủ động mời, người liền vào trong xem một chút, xem xem Lăng Tiêu Tông rốt cuộc như thế nào, ân, nếu như có thể, không ngại hỏi hắn, khi Đế Uyển mở ra có thể hay không để cho người của Lưu Ly Môn từ bên trong Lưu Viêm Sa Địa đi vào Đế Uyển. Đại Diên nhíu mày, mặc dù vô ý thức có chút bài xích, nhưng sư tôn đã có lệch rồi không thể cãi lại, chỉ có thể nhắm mắt nói:

- Được Dương sư đệ mời, là vinh hạnh của Đại Diên, vậy Đại Diên cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

- Nói hay lắm nói hay lắm. Dương Khai mỉm cười.

- Dương Khai. Hắn vừa dứt lời, Doãn Tố Điệp bỗng nhiên nũng nịu gọi một tiếng, đôi mắt đẹp long lanh nước, toát ra phong thái mê người, bản thân nàng đã từng tu luyện mị công, hôm nay thực lực đã tấn thăng đến Phản Hư Cảnh, mị công tiến nhanh, lại phối hợp với tư thái không tầm thường, đương nhiên là phong tình vạn chủng, không nói đến cường giả thế hệ trước, nam tử Thánh Vương Cảnh căn bản không ai có thể chống lại được sự hấp dẫn này, tất cả đều đem con ngươi nhìn thẳng.

- Người ta cũng muốn vào trong xem xem, có được hay không a? Doãn Tố Điệp nũng nịu hỏi, âm thanh vừa ngọt vừa dịu dàng, nghe vào tai, phảng phất như có một cánh tay ngọc đang vuốt ve trong lòng, trực tiếp khiến cho người ra thoải mái đến tận xương tủy.

Ta quen biết cô sao?

Khiến cho người ta có cảm giác phá hư phong cảnh là, Dương Khai căn bản không thèm để ý đến ý tứ của cô ta, một lời liền cự tuyệt luôn.

Khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Tố Điệp hết xanh lại đỏ, nghiến răng nghiến lợi, phong tình trong đôi mắt đẹp biến mất không thấy, mà thay vào đó là oán độc vô tận. Dương Khai vẫn không để ý tới cô ta, mà là nhìn xung quanh, lát sau, ánh mắt dừng lại ở hướng khác trong đám người, hướng về bên đó mỉm cười ôm quyền:

- Vị tiền bối này… Bên đó, một thân nho bào, tóc dài xõa vai, thoạt nhìn là một người trung niên phóng đãng không bị trói buộc nhướn mày, lộ ra sắc mặt vui mừng, cười ha ha nói:

- Dương tông chủ đã có ý mời, vậy lão phu từ chối thì bất kính rồi! Dương Khai xoa xoa mũi, âm thầm nghĩ lời của mình còn chưa nói hết, đối phương đã tiếp lời, xem ra là vẫn luôn đợi ở đây.

Nhưng cũng không sao, dù sao vốn dĩ bản thân cũng định mời hắn kia mà. Người này hình như tên là Mặc Vũ, trước đây Dương Khai không rõ lắm lai lịch của hắn, chỉ biết là hắn không có ác ý với mình, hơn nữa lại là người của Càn Thiên Tông, ở Long Huyệt Sơn, đối phương còn ra tay một lần, hữu ý vô ý giúp mình hóa giải một đòn công kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.