Dương Khai cười nhạt, có chút đồng tình nhìn Sài Hổ, không đáp mà nói: - Có phải rất đau lòng tuyệt vọng? Bản thân mình liều mạng muốn cứu, người đó lại đánh lén sau lưng, cảm giác này không dễ chịu phải không?
Sắc mặt Sài Hổ xanh mét, dùng một con mắt còn lại nhìn chằm chằm Dương Khai.
Dương Khai nói: - Nàng không phải tự nguyện ra tay!
Sài Hổ giật mình, nghiến răng: - Ngươi nói là... nàng bị kẻ khác khống chế? Nói rồi, căm hận trừng nam nhân trung niên trong tay Dương Khai, tràn đầy sát khí: - Chẳng lẽ là kẻ này?
Dương Khai cười to, nói: - Cuối cùng ngươi cũng hiểu ra.
Sài Hổ tràn đầy ảo não: - Ta sớm phải hiểu, ta sớm phải biết, ngũ muội sao lại đánh lén sau lưng ta! Ta sớm phải nghĩ tới! Sao ta ngốc như thế, Sài Hổ ta là kẻ ngốc nhất thế gian!
Hắn la hét, tràn đầy áy náy tự trách.
- Sài đại ca... Lạc Băng cũng tràn đầy nước mắt, không biết là bị dọa hay sao, xông lên đẩy ra võ giả phủ thành chủ áp giải Sài Hổ, giang tay bảo hộ Sài Hổ như gà mái, hô lên: - Sài đại ca, ngươi đi, ta cản bọn họ!
Nàng không biết sao mình lại làm như thế, hôm qua gặp phải nguy hiểm, trước khi gặp Sài Hổ, nàng vẫn là công chúa phủ thành chủ, được yêu thương sủng ái, không cần lo nghĩ, mỗi ngày đều vui vẻ. Nhưng chỉ một đêm, nàng như trưởng thành, nhìn thấy vẻ đau thương muốn chết của Sài Hổ, nàng lại đau lòng, thân thể tự nhiên hành động, không hề suy nghĩ gì khác.
- Băng nhi! Lạc Tân nổi cơn giận dữ, mắt phun ra lửa giận, hung tợn trừng con gái, tuyệt đối không thể ngờ nàng luôn nghe lời lại liên tiếp không nghe theo mình ở trước mặt bao người, thậm chí còn bảo vệ kẻ xấu phá hủy đại điển nạp thiếp của mình! Hắn cảm thấy trời đất xoay chuyển, trong lòng bùng lên ngọn lửa hừng hực.
- Phụ thân, ngài cho Sài đại ca chạy đi, con gái cầu xin ngài, hắn là ân nhân cứu mạng của con, ngài không thể tổn thương hắn! Lạc Băng quỳ xuống, khóc giàn giụa, khổ sở cầu xin.
Trong mắt Sài Hổ toát ra tâm tình phức tạp, sững sờ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ở trước mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Khách khứa xung quanh đều rung động, nhì Lạc Băng khóc lóc, trong lòng kính nể.
- Băng cô nương, làm tốt lắm. Dương Khai cười ha ha, nhếch ngón cái với Lạc Băng, không khỏi đánh giá lại nàng, quát lớn: - Cô yên tâm, hôm nay Sài đại ca của cô nhất định sẽ không bị tổn thương chút nào, Dương mỗ lấy mạng mình bảo đảm!
Lạc Băng nghe vậy, mắt liền sáng ngời, nhìn sang Dương Khai nói: - Thật sao? Ngươi thật cam đoan?
Dương Khai nghiêm túc: - Ta cam đoan!
Lạc Băng lau nước mắt, vui vẻ nói: - Cám ơn, cám ơn ngươi! Ngươi mau dẫn hắn đi, Sài đại ca bị bọn họ giam cầm tu vi, đi không được, ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể đưa hắn đi.
Dương Khai lắc đầu: - Vậy không được, chuyện của ta còn chưa xong, đợi xong việc sẽ dẫn hắn đi. Ngừng một chút, hắn lại cười nói: - Đương nhiên, nếu như Băng cô nương muốn đi, cũng có thể theo chúng ta.
- Ta? Lạc Băng nghe vậy ngẩn ra, quay lại liếc cha nàng, lại nhìn Sài Hổ phía sau, cười thảm nói: - Ta thì thôi, ta phải ở lại bên cạnh cha.
Lạc Tân nhắm mắt, giọng đau đớn: - Băng nhi, nếu con không trở về phòng, còn dám nói bậy ở đây, cha sẽ không còn đứa con gái này nữa!
Hắn chịu đủ rồi, cảm thấy bình thường quá cưng chiều Lạc Băng, dẫn tới hôm nay nàng làm ra chuyển tổn thương thể diện của mình, trong lòng đau đớn còn hơn giận dữ hai người Dương Khai.
Lạc Băng run lên, nước mắt tuôn rơi đau thương nhìn cha mình, nước mắt rơi như trân châu đứt dây. Trước giờ Lạc Tân chưa từng nghiêm khắc với nàng như vậy, cũng chưa từng nói lời vô tình đến thế, làm cho nàng nhất thời không tiếp thụ được, ngây người tại chỗ.
- Về phần các ngươi... Tuy rằng Lạc Tân giận dữ con gái làm bậy, nhưng thấy Lạc Băng đã như thế, cũng không nhẫn tâm tiếp tục, liền trút hết cơn giận lên đầu Dương Khai, nhìn sang hung tợn quát: - Hôm nay các ngươi đừng hòng chạy được! Mở trận!
Vừa dứt lời, phủ thành chủ bỗng nhiên ầm ầm, năng lượng tuôn trào, bên ngoài xuất hiện quầng sáng ngưng thật, hiển nhiên là khởi động trận pháp, phong tỏa phủ thành chủ.
- Vừa hợp ý ta! Dương Khai cười lớn: - Trước khi chưa giải quyết chuyện này, không ai được chạy.
- Tiểu tử này điên rồi, điên thật rồi!
- Dám một người đắc tội phủ thành chủ, không biết nắm chắc thế nào, đúng là trẻ tuổi ngông nghênh, xem ra sẽ phải nằm lại đây.
- Lo nhiều quá làm gì, xem náo nhiệt là được.
Mọi người xì xào, khách mời đều im lặng lùi ra xa, để lại một mảnh trống ở giữa, chừa lại Dương Khai cùng nam nhân trung niên bị hắn bắt giữ.
- Nói đi, rốt cuộc ngươi dùng cách gì khống chế cô dâu, ta không có kiên nhẫn, nếu ngươi không trả lời làm ta hài lòng, ta trực tiếp giết ngươi. Bàn tay Dương Khai phun ra nguyên lực, lạnh nhạt hỏi nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, thấp hơn Dương Khai một tầng, nghe vậy sắc mặt đại biến, trán toát mồ hôi, run rẩy nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi... ngươi có phải hiểu lầm...
Hắn chưa dứt lời, Dương Khai nhấc tay, vạch qua vai hắn.
Bụp...
Tiếng động nhỏ vang lên, người này mở to mắt nhìn cánh tay rớt ra, hóa thành sương máu, sau đó chỗ vết thương phun máu ồ ạt.
- A! Cánh tay của ta! Nam nhân trung niên lớn tiếng hét thảm, bởi vì đau đớn, mặt mũi vặn vẹo nhăn nhúm.
- Đây chỉ là cảnh cáo nhỏ, lần sau ngươi còn không cho ta câu trả lời vừa lòng, bay ra sẽ là đầu của ngươi! Trong mắt Dương Khai xẹt qua tia sáng lạnh, lạnh băng nói: - Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì khống chế cô dâu, ta nghĩ chỉ cần ngươi chết... cô dâu cũng sẽ thoát được?
Nam nhân trung niên cả người run rẩy, tràn đầy sợ hãi, vừa hét to, vừa liếc sang Lạc Tân, chỉ thấy Lạc Tân khẽ lắc đầu.
Hắn cắn răng, hét lớn:
- Ngươi giết ta đi... giết ta cũng vô ích, cô dâu cũng sẽ chết chắc!
Vừa nghe vậy, khách khứa xung quanh đều ồ lên, Lạc Tân sắc mặt trầm xuống, trở nên xanh mét.
Dù rằng nam nhân trung niên nói lời này không lộ ra tin tức trực tiếp gì, nhưng lời của hắn cũng chỉ rõ vấn đề, bằng không cô dâu không chấp nhận hôn sự này, Lạc Tân làm sao lại sai người khống chế nàng? Nếu nàng thật tự nguyên, sẽ không cần làm thế.
Nói cách khác, nàng thật bị ép thành hôn với Lạc Tân.
Nghe được lời của nam nhân trung niên, con mắt còn lại của Sài Hổ toát ra tia sáng kinh người, ngoác miệng cười ngây ngốc, đã cởi bỏ khúc mắc.
Lạc Băng thấy hắn vui vẻ như thế, cũng không khỏi mỉm cười, vẫn còn vươn lại nước mắt, vô cùng xinh đẹp.
- Muốn gạt ta? Dương Khai hừ lạnh, dữ tợn nói: - Ngươi biết gạt ta sẽ trả giá đắt cỡ nào?
- Ta không gạt ngươi!
Nam nhân trung niên hét lớn: - Tại hạ nói là thật.
Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, không nhìn ra dấu vết nói bậy, gật đầu: - Được! Đã như vậy, ngươi giải trừ bí thuật đi.
Nam nhân trung niên nghe vậy, sắc mặt khó xử, lắc đầu không thôi.
- Ngươi muốn chết? Dương Khai quát lớn.
Nam nhân trung niên nói: - Ta không giải trừ, ngươi không dám giết ta! Nhưng nếu ta giải trừ, chết là cái chắc!
Mọi người nghe vậy, liền hiểu được hắn có ý gì.
Nếu hắn không giải trừ bí thuật, Dương Khai sợ ném đá vỡ đồ, tự nhiên sẽ không lấy mạng hắn. Nhưng nếu hắn giải trừ, không nói Dương Khai có thể qua sông rút ván, chỉ riêng Lạc Tân cũng tuyệt đối không bỏ qua hắn.
Hôm nay Lạc Tân đã mất hết thể diện, nếu nam nhân trung niên không làm theo ý hắn, Lạc Tân sao bỏ qua được? Đối với Lạc Băng, hắn còn có thể bao dung, đối với Dương Khai thì không làm gì được, nhưng còn nam nhân trung niên này, hắn nhất định sẽ bị nghiền thành tro.
Dương Khai nhướng mày: - Ngươi tính hay thật!
Nam nhân trung niên cười thảm: - Tình thế bắt buộc, mong tiểu huynh đệ đừng trách tội!
- Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là bí thuật gì? Dương Khai lại hỏi.
Nam nhân trung niên sợ hãi liếc Lạc Tân, Lạc Tân thần sắc lạnh lùng, làm hắn sợ vội dời mắt đi.
- Xem ra ngươi cương quyết không hợp tác, cũng được, ta không lấy mạng ngươi, sẽ chỉ chặt tay chân ngươi! Dương Khai cười lạnh, vung tay muốn làm tiếp.
- Chờ đã! Nam nhân trung niên sợ trắng cả mặt, không rõ có phải là vì mất máu quá nhiều, vội hét lớn.
- Ngươi còn gì muốn nói?
Dương Khai lạnh lùng.
Nam nhân trung niên chần chờ hồi lâu, mới cắn răng nói: - Đó không phải bí thuật...
- Không phải bí thuật? Dương Khai nhướng mày: - Vậy ngươi dùng thủ đoạn gì khống chế cô dâu?
Nam nhân trung niên gào khóc: - Ta không thể nói, tiểu huynh đệ bỏ qua cho ta, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết như vậy. Trong nhà tại hạ có già có trẻ, cũng sống ở Thiên Hạc Thành, tiểu huynh đệ xin giơ cao đánh khẽ...
Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, biết dù có ép buộc cũng sẽ không có kết quả gì, liền bực mình ném hắn sang bên Thiên Diệp Tông, nghiến răng nói: - Diệp cô nương, giúp ta xem hắn, nếu hắn dám giở trò gì, trực tiếp giết!
- A! Diệp Tinh Hàm nghe thế, mới chợt tỉnh táo, vội chộp lấy chế trụ nam nhân trung niên.
Dương Khai mới quay lại, đi về phía cô dâu.
Lần này cô dâu không ra tay với hắn, vẫn đứng đó như tượng, chỉ là Dương Khai đến gần, hơi thở của nàng dần dồn dập, có vẻ rất kích động, cả người cũng run lên.