Vũ Luyện Điên Phong

Chương 579: Chương 579: Không phải đến trả thù đấy chứ?




Nam Bắc bất tương vọng – Thiên hạ đệ nhất thành.

Những lời này vốn là từ ngữ vẻ vang để hình dung Trung Đô rộng lớn, nhưng theo cuộc xâm lấn quy mô lớn của Thương Vân Tà Địa, những từ ngữ vinh danh này cũng biến thành hiện thực.

Chính là Nam Bắc bất tương vọng.

Phương Bắc Trung Đô đã bị Thương Vân Tà Địa chiếm đoạt, phía Nam Bát đại gia lấy Dương Khai làm trụ cột, phòng thủ phản công, có ý đồ đem Dương Bách và năm tên Tà Vương đánh lui.

Chiến đấu giằng co đến gần nửa năm, cục diện vẫn đang cầm cự.

Về đẳng cấp cao thủ, Thương Vân Tà Địa bên này có Dương Bách Siêu Phàm Cảnh tam tầng, chiếm ưu thế tuyệt đối.

Nhưng về số lượng cao thủ Bát đại gia cũng vượt xa, ngay cả nửa năm nay chết trận có không ít cường nhân Siêu Phàm Cảnh, nhưng sự chênh lệch này vẫn không bị rút ngắn.

Hai bên đều không thể làm gi đối phương, chỉ có thể giằng co lẫn nhau, không ai chịu buông tha Trung Đô.

Ba ngày một trận chiến nhỏ, năm ngày một trận đại chiến, điều này đối với những võ giả của Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa mà nói đã là cơm bữa. Chiến đấu cho tới bây giờ, mọi người thậm chí cũng đã tương đối hiểu biết lẫn nhau.

Giờ khắc này ở ranh giới phân chia Nam Bắc Trung Đô lại đang chiến đấu kịch liệt.

Không ngừng có người ngã xuống chết đi, liên tục không ngừng có người dũng mãnh lao vào chiến trường, tình huống ngày càng nghiêm trọng.

Tuy nhiên hai bên cuối cùng vẫn có chút khắc chế, ra trận chỉ có cao thủ Thần Du Cảnh, cường nhân Siêu Phàm Cảnh đều trấn thủ phía sau, chỉ huy điều động.

Mặc dù là cường nhân Siêu Phàm Cảnh, sau khi trải qua giằng co lâu như vậy cũng sẽ có vẻ mệt nhọc bất lực, cũng không thể từng giây từng phút tự mình liều mạng nơi chiến trường.

Thương Vân Tà Địa bên này, Ngũ đại Tà Vương hờ hững nhìn chăm chú vào chiến cuộc thảm thiết. Quỷ Vương và Độc Vương lại âm thầm cười quái dị tựa hồ như rất vui mừng với cảnh máu tanh này, cũng không để ý tới người sống chết dưới tay mình, không ngừng đưa người ra trận trợ uy.

Phía bên Bát đại gia, Diệp Cuồng Nhân, Khang Nhuệ, Cao Mặc, Mạnh Tây Bình tất cả tròng mắt đỏ ngầu, vẻ mặt không đội trời chung với Thương Vân Tà Địa, đều đem quân tinh nhuệ trong gia tộc nhập chiến trường với thế muốn nhất quyết phân cao thấp với Thương Vân Tà Địa.

Bốn vị này là gia chủ đương nhiệm của Diệp Gia, Khang Gia, Cao gia, Mạnh gia trong Bát đại gia.

Nửa năm trước, Thương Vân Tà Địa xâm lâược, trạm đầu tiên chính là Chiến thành.

Cao gia Cao Nhượng Phong thảm tử dưới tay Quỷ Vương và Độc Vương. Diệp gia Diệp Tân Nhu và Khang gia Khang Trảm bị bắt giữ, cho tới hôm nay vẫn bị giam giữ ở bên phía Thương Vân Tà Địa, sống không bằng chết.

Lần đó, duy có Mạnh Thiện Y thông minh lanh trí kịp thời ứng biến, nguỵ trang thành đệ tử bình thường tránh được một kiếp nạn, tuy nhiên cũng vì độc khí và quỷ khí ảnh hưởng nên thành phế nhân, được cao thủ Mạnh gia đem về Trung Đô. Mạnh gia vẫn dùng thiên tài địa bảo để chữa trị kéo dài tính mạng nhưng đến bây giờ vẫn không có dấu hiệu xoay chuyển.

Bốn người thừa kế của bốn đại gia tộc, hoặc tử boặc phế hoặc bị bắt, thân là phụ thân của bọn họ lại càng phẫn nộ hơn nữa. Nửa năm qua đại chiến, tứ gia cũng vô cùng kích động, biểu hiện so với tứ gia khác càng thêm hiếu chiến.

Hôm nay trận này chính là lấy tứ gia làm chủ lực, Bát đại gia hợp lực hướng Thương Vân Tà Địa gây áp lực chiến đấu.

Bỗng nhiên, trong lúc chiến đấu cả hai bên đều cảm giác được một cỗ khí cực mạnh từ phía chân trời nhanh chóng tiếp cận.

Nhận thấy được hơi thở này đến gần, tất cả mọi người không tự chủ được dừng động tác lại, kéo dài khoảng cách với địch thủ, ngẩng đầu hướng nhìn về phía xa kia.

Một điểm đen nho nhỏ hiện lên trong tầm mắt của mọi người, khoảng cách thật sự quá xa nên tạm thời không ai nhìn ra đó rốt cuộc là cái gì.

Chờ giây lát đợi khi đã nhìn rõ hình dáng thì mọi người không khỏi giật mình nguyên tại chỗ.

Bởi vì đó chính là một toà phủ đệ.

Phủ đệ lơ lửng ở trên trời nhanh chóng hướng bên này bay tới như một toà thành luỹ di động, khí thế như cầu vồng.

Ngoài phủ đệ được bao vây bởi một cung điện hình dạng kết giới, hoa văn trên kết giới tràn ngập các loại màu sắc, trang nghiêm rộng rãi, lưu động từng đạo hoa văn sáng ngời, năng lượng mạnh mẽ dao động, đúng là truyền tới từ đây.

- Đây là cái gì?

Âm Minh Quỷ Vương nhìn một hồi có chút không hiểu được.

Người luyện võ có thể tu luyện tới Chân Nguyên Cảnh có thể bay nhưng chưa nghe nói phủ đệ cũng có thể bay.

- Quỷ Vương, ngươi không thấy tầng kết giới bên ngoài kia rất quen sao?

Tuyệt Diệt Độc Vương đôi mắt xanh biếc như toát ra quỷ hoả, trên mặt như thoáng chút suy nghĩ.

Nghe y nói như vậy, Quỷ Vương ngẫm nghĩ một chút sợ hãi cả kinh:

- Ngươi nói là…

- Không khác lắm, nó cũng chính là từ phương đó bay tới.

- Vật kia có thể bay?

Quỷ Vương thất thanh hét chói tai, dũng mãnh như y có thể coi là người kiến thức rộng rãi, nhưng cảnh tượng trước mặt này lại làm cho y có vẻ khó tiếp nhận rồi.

- Kia dù sao cũng là một loại bí bảo thần kỳ, chúng ta không biết tác dụng cũng đương nhiên.

Thiểm Điện Ảnh Vương bỗng chen vào nói.

- Yêu nữa kia đâu? Chủ thượng không phải để nàng ta giám sát động tĩnh bên kia sao, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không thấy bẩm báo gì?

- Ha ha, yêu nữa kia cũng không phải là một lòng với chúng ta.

Độc Vương âm trầm mỉm cười, trong lời nói lộ ra thâm ý.

- Biết ngay mà.

Lôi Đình Thú Vương hừ lạnh:

- Thể nào cũng có một ngày ta phải để cho con tiện nhân đó quỳ dưới háng ta thần phục.

Ngũ đại Tà Vương chỉ trỏ toà thành khổng lồ di chuyển, không ngừng thảo luận, Bát đại gia cũng không ngừng suy đoán.

Toàn bộ bọn họ cũng không biết tình huống bên Chiến thành như thế nào, Dương Khai phủ bỗng đến như vậy tự nhiên làm bọn họ lo lắng, sợ đây là viện quân của Thương Vân Tà Địa.

Chỉ có Dương Ứng Hào nhìn toà thành đang di động, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng.

Y đã sớm từ chỗ Dương biết được Dương Khai Phủ bình an không việc gì. Tuy rằng vẫn không rõ ràng lắm Dương Khai tốt cuộc dùng thủ đoạn gì có thể bảo vệ phủ mình bình an vô sự, mà kỳ lạ, Dương Ứng hào cảm giác được hắn có khả năng đó.

Hiện giờ nhìn thấy cảnh này, tất cả hoang mang lập tức đã được giải toả.

Rất nhanh chóng, Dương Khai phủ bay tới Trung Đô thành, rất nhiều bóng dáng đứng trước phủ đệcũng khắc sâu vào tầm mắt của mọi người.

Sau khi thấy rõ bộ dạng những người này, Bát đại gia chợt phát ra tiếng kinh hô.

- Là Dương Khai, là vị công tử nhỏ tuổi nhất Dương gia, Dương Khai.

- Không ngờ hắn không chết. Không phải nghe nói toàn bộ Chiến thành đã không còn ai sống sao?

- Phủ đệ này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể bay lên?

- Hắn dẫn theo tới rất nhiều người.

Dương Khai dẫn đầu, đứng ở phía bên ngoài phủ đệ, từ trên cao nhìn xuống quan sát Trung Đô. Phía sau hắn, mười ba vị huyết thị Dương gia Siêu Phàm Cảnh xếp thành một hàng như những vì sao xoay quanh mặt trăng, phụ trợ phía trước hắn.

Xa hơn về phía sau, Địa Ma, Lăng Thái Hư, Lã Tư, Lý Nguyên Thuần bốn vị Siêu Phàm Cảnh.

Xa hơn phía sau là vô số cao thủ Thần Du Cảnh.

Bên cạnh Dương Ứng Hào, Đường chủ Huyết Thị Đường, Phong Thắng nhìn chăm chú mười ba vị huyết tthịtừng tham dự đoạt đích chi chiến, chân mày cau lại, nhẹ giọng nói với Phó đường chủ Huyết Thị Đường, Chu Phong:

- Sao cảm giác hơi thở của Đồ Phong, Vũ Tiên bọn họ có chút khác trước?

- Nghe nói bọn họ đều đã đạt tới Thần Du Cảnh cửu tầng, chắc là vì đã thăng tiến.

Chu Phong cũng hơi nghi hoặc.

- Không.

Phong Thắng lắc đầu.

- Tất cả bọn họ đều cho ta cảm giác áp lực rất lớn, đây không phải là Thần Du Cảnh cửu tầng có thể làm được.

Phong Thắng thân là Huyết Thị Đường Đường chủ, tất nhiên đã sớm là cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong, Đồ Phong bọn họ nếu chỉ có Thần Du Cảnh cửu tầng, y không thể nào cảm thấy áp lực như vậy.

Dương Khai phủ được kết giới Thiên Hành Cung bao vây ngăn cách thần thức của bất kỳ kẻ nào, Phong Thắng cũng không biết Đồ Phong bọn họ rốt cuộc tu vi như thế nào, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy không đơn giản.

Không phải là đạt tới Thần Du Cảnh cửu tầng rồi chứ? Phong Thắng từ trước tới nay trầm tĩnh bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, lại chậm rãi lắc đầu, âm thầm cảm thấy không thực tế.

- Dương huynh, đây là ý gì?

Mạnh Tây Biình cuùng những người khác nhìn Dương Ứng Hào, hi vọng y có thể đưa ra một câu trả lời.

- Muốn biết hãy tự đi hỏi hắn.

Dương Ứng Hào thản nhiên đáp, lão cũng không biết tại sao Dương Khai đột nhiên đi vào Chiến thành.

- Không phải là tới trả thù chứ?

Diệp Cuồng Nhân nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nghe y nói như vậy, sắc mặt gia chủ Bát đại gia đều trở nên khó coi.

Cũng không phải là không thể. Nửa năm trước, Bát đại gia dùng đủ mọi thủ đoạn đối phó với Dương Khai, cảnh tượng vẫn hiện ra như mới trước mắt hắn. Chẳng qua chỉ là một cường nhân không đến hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, sẽ ghi nhớ để trả thù cũng không thể tránh được.

Nếu là hắn thừa dịp cục diện Bát đại gia lúc này để liên kết với Thương Vân Tà Địa thì…

- Hắn dám làm thế ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

Cao Mục hừ lạnh.

Khang Nhuệ nói:

- Dương huynh, nói gì thì hắn cũng là người Dương gia, việc này ngươi phải quản.

- Ta quản thế nào? Thất gia các ngươi lúc đó liên kết tấn công hắn, Dương gia ta không quản không hỏi, nếu hôm nay hắn thực sự muốn báo thù thì ta cũng vẫn vậy.

- Các ngươi cũng lo lắng thái quá rồi.

Mạnh Tây Bình cười lạnh:

- Dương Khai trong tay mặc dù có không ít cao thủ lợi hại, nhưng chỉ dựa vào chút thực lực của hắn thì có thể làm chuyện gì. Nếu thực muốn trả thù Bát đại gia cũng chỉ là tự tìm đường chết. Hơn nữa, cha mẹ hắn không phải ở Dương gia sao?

Dương Ứng Hào bỗng nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Mạnh Tây Bình, ánh mắt hiện vẻ như cảnh cáo:

- Đừng chủ ý động tới cha mẹ hắn, nếu chọc giận hắn thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được.

Mạnh Tây Bình âm thầm lắc đầu, cảm thấy Dương Ứng Hào có chút chuyện bé xé ta to rồi, chỉ là một đệ tử trẻ tuổi Dương gia mà phải như vậy sao?

Khi nói chuyện, Dương Khai phủ đã dừng ngay vị trí giữa Trung Đô, lập tức chậm rãi đáp xuống.

Một lúc lâu sau, nương theo một tiếng nổ vang dội, Dương Khai phủ ở trăm dặm bên ngoài Chiến thành một lần nữa toạ lạc ở Trung Đô.

Mộng Vô Nhai thở mạnh, mồ hôi trên đầu ứa ra như được giải thoát.

Lấy sức mạnh Thần Du Cảnh đỉnh phong khu động nghịch thiên bí bảo như Thiên Hành Cung này đối với Mộng Vô Nhai cũng tiêu hao khá nhiều sức lực, cũng may là chỉ bay có mấy trăm dặm, xa hơn chút nữa chỉ sợ lão ta cũng chịu không nổi.

- Mộng chưởng quầy vất vả quá.

Dương Khai trịnh trọng nói.

Mộng Vô Nhai ừ một tiếng lập tức điều lại hơi thở.

Phủ đệ rơi vào giữa, phía trước là Bát đại gia, phía sau là Thương Vân Tà Địa, giống như một thanh đao nhọn, mở ra hoàn toàn trận doanh hai phe, không hề cố kỵ.

Thái độ cuồng vọng như vậy, chẳng những tỏ vẻ Dương Khai không coi trận chiến giữa hai bên ra gì, đồng thời cũng cho thấy thái độ của hắn, hắn sẽ không nhân nhượng dựa vào bất kỳ bên nào.

- Thú vị thật.

Vài vị Tà Vương âm thầm cười, hăng hái đánh giá đám người đứng đầu bên phía Dương Khai.

- Càn rỡ!

Vài vị gia chủ Bát đại gia cùng hừ lạnh, càng ra vẻ không chào đón Dương Khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.