Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2083: Chương 2083: Không tầm thường




Dương Khai cười một tiếng, không có tiếp tục nói tiếp, mà quay đầu nhìn về phía lão lừa đảo, lắc mình một cái liền tới bên cạnh lão, đưa chân đá đá mấy cái, nói:

- Chớ giả bộ chết, mau đứng dậy!

- Đại nhân, ta bị đánh thật thê thảm a, cầu xin đại nhân chủ trì công đạo, trừng trị hung thủ! Lão lừa đảo nằm trên đất, làm ra bộ dáng đáng thương nhìn Dương Khai, nước mắt nước mũi tèm lem, nói lên án:

- Nếu đại nhân không thể dạy dỗ bọn họ một trận, lão phu sẽ không đứng dậy!

- Vậy lão nằm nói chuyện đi!

Lão lừa đảo lập tức lộ vẻ mặt không nói nên lời.

Dương Khai ngồi xổm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn lão sâu sắc, trầm giọng hỏi:

- Ta hỏi lão, làm sao lão có thể từ bên ngoài vào đây được?

Tần Triêu Dương cũng đi tới bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn lão lừa đảo, cười nói:

- Tần mỗ cũng rất tò mò điểm này!

Bị hai vị Đạo Nguyên Cảnh nhìn chòng chọc như vậy, lão lừa đảo không khỏi rùng mình một cái, vội nói:

- Hai vị đại nhân có phải hiểu lầm cái gì hay không, ta là tới Phong Lâm Thành cầu viện!

- Cầu viện? Dương Khai nhướn mày lập lại; Tần Triêu Dương thì lộ thần sắc như có điều suy nghĩ.

- Ta từ Mộc Sâm Thành đến đây! Lão lừa đảo nói.

Dương Khai không khỏi nhíu mày.

- Mộc Sâm Thành cách Phong Lâm Thành 30 ngàn dặm, còn nhỏ hơn Phong Lâm Thành, hơn nữa trình độ võ giả thấp hơn một chút! Tần Triêu Dương ở một bên nói, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ Mộc Sâm Thành đã...

- Mộc Sâm Thành nguy cơ rồi... hai vị đại nhân! Lão lừa đảo đầy mặt lo lắng, bất quá nhìn chung quanh một vòng, lại thở dài một tiếng nói:

- Xem ra Phong Lâm Thành cũng tự mình khó bảo toàn, thế này phải làm sao đây?

- Giờ này tình huống Mộc Sâm Thành như thế nào? Tần Triêu Dương sắc mặt khó coi quát hỏi.

- Rất không xong! Tuy rằng cũng giống như Phong Lâm Thành bị ma khí cùng ma vật vây thành. Nhưng đại nhân ngài cũng biết Mộc Sâm Thành là dạng gì, có lẽ không kiên trì được bao lâu... Hơn nữa... Mộc Sâm Thành bên kia còn có một ma nhân dường như đã đạt tới tầng thứ Đạo Nguyên Cảnh!

- Khương Thái Sinh!

Dương Khai mi mắt co giật.

- Khương gia lão tổ? Tần Triêu Dương cũng biến sắc.

Dương Khai gật gật đầu, nói:

- Trách không được không thấy tung tích Khương Thái Sinh. Vừa rồi ta ở bên ngoài còn một mực đề phòng người này, e sợ lão bỗng nhiên xuất hiện đánh lén, nhưng cũng không có gặp, thì ra lão cũng không ở Phong Lâm Thành, mà đã đi Mộc Sâm Thành. Nghĩ như vậy, lão là muốn lợi dụng những ma khí này chuyển hóa nhiều thêm ma nhân?

- Có khả năng này! Hơn nữa có khả năng cực lớn! Tần Triêu Dương sắc mặt cũng biến thành xanh mét:

- Mộc Sâm Thành tuy rằng không lớn, nhưng cũng có mấy trăm ngàn người, nếu toàn bộ bị chuyển hóa thành ma nhân thì...

Nói đến đây, trong đầu lão hiện lên một cảnh tượng khó thể tưởng tượng, không khỏi rùng mình một cái.

- Các người tới Phong Lâm Thành cầu viện, có đi những địa phương khác cầu cứu hay không? Dương Khai hỏi.

Lão lừa đảo gật đầu, nói:

- Tự nhiên là có, bất quá Phong Lâm Thành khoảng cách gần nhất, hơn nữa lão phu cũng rất quen thuộc Phong Lâm Thành, nên xung phong nhận tới đây, đâu ngờ suýt chút nữa không có xông qua được tới đây!

- Lão thật có bản lãnh! Dương Khai nhìn lão nói hàm ý sâu sắc.

Lão lừa đảo ngượng ngùng cười:

- Vận khí tốt, vận khí tốt... Hơn nữa nếu không có đại nhân hấp dẫn một số lớn ma vật, ta cũng không có khả năng bình yên đi vào trong thành.

Dương Khai cười, khẽ gật gật đầu, ngay sau đó nạt nhỏ:

- Hãy canh chừng lão lừa đảo này, đừng để lão chạy trốn!

Khi nói chuyện, bỗng nhiên hắn đưa tay điểm trên người lão lừa đảo một cái, vận chuyển lực lượng pháp tắc, rót vào trong cơ thể lão, giam cầm tu vi của lão.

Lão lừa đảo lập tức ngây người như phỗng!

Tần Triêu Dương dường như cũng không nghĩ tới Dương Khai bỗng nhiên trở mặt, trong lúc nhất thời cũng mắt choáng váng.

Tần Ngọc đôi mắt đẹp lóe sáng, cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Khai, không biết hắn đây là náo loạn loại nào.

- Đại nhân ngài... Lão lừa đảo trợn to mắt nhìn Dương Khai, mặt đầy vẻ bi phẫn.

- Dẫn đi! Dương Khai thấy võ giả bốn phía đứng bất động, vội vàng quát một tiếng.

Lúc này mới có hai hộ vệ phủ thành chủ đi tới, một trái một phải nhấc lão lừa đảo lên, bay đi hướng phủ thành chủ, nhìn xu thế như vậy hẳn là muốn nhốt lão vào địa lao của phủ thành chủ.

- Đại nhân, hiểu lầm rồi! Ta chỉ là tới cầu viện, ta là người một nhà mà, đại nhân ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Lão lừa đảo hét to kêu trời trách đất, càng lúc càng xa!

- Dương tiểu huynh đệ, hẳn cũng không bởi vì người này thường xuyên giả danh lừa bịp mà nhốt hắn chứ? Trong đó ắt có thâm ý gì? Tần Triêu Dương như có điều suy nghĩ nhìn Dương Khai hỏi.

Tần Ngọc cũng tràn đầy tò mò quan sát đến đây.

- Đương nhiên không phải! Dương Khai lắc đầu:

- Bất quá người này với cảnh giới tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, mà có thể một đường bình yên vô sự xông qua được ma khí phong tỏa, xem ra trên người có ẩn giấu bí mật gì đó, ta đối với chuyện này rất tò mò!

- Dương tiểu huynh đệ là muốn tìm ra bí mật này sao? Tần Triêu Dương trong mắt sáng ngời.

Phong Lâm Thành thứ không thiếu nhất chính là võ giả Hư Vương Cảnh, nếu đều có thể đi lại tự nhiên trong ma khí như lão lừa đảo như vậy, thì đúng là không nhất thiết phải sợ hãi nguy cơ trước mắt, mọi người hoàn toàn có thể đánh ra ngoài chém chết sạch những thứ ma vật kia.

- Lão già này thoạt nhìn gian giảo xảo quyệt, muốn tìm ra bí mật của lão chỉ sợ cũng không phải chuyện đơn giản. Hơn nữa, cho dù lão để lộ ra bí mật này, cũng không nhất định mọi người đều có thể dùng thích hợp... Dù sao cũng làm hết sức mà thôi! Dương Khai thản nhiên nói.

- Tiểu huynh đệ nói đúng!

Tần Triêu Dương gật đầu, xem như đồng ý với Dương Khai. Lão lại chỉ tay vào Khương Sở Hà bị trấn áp tu vi, vẫn đang gầm thét không ngừng kia, nói:

- Theo tiểu huynh đệ nên xử trí người này như thế nào?

Dương Khai quay đầu nhìn lướt qua Khương Sở Hà, nói:

- Ta bắt sống người này, vốn là muốn từ trong miệng hắn tìm hiểu một chút tình huống bên ngoài, nhưng nhìn bộ dáng hắn hiện tại này...

Nói tới đây, hắn không khỏi cười khổ một tiếng.

Giờ này Khương Sở Hà vừa thấy là biết hoàn toàn không có thần trí, sao có thể thăm dò đầu mối hữu dụng gì được? Trừ phi có người mạo hiểm nguy cơ bị cắn trả, thi triển các loại bí thuật Sưu Hồn Thuật đối với hắn.

Bất quá thi triển bí thuật như vậy, phải có tu vi cảnh giới vượt qua Khương Sở Hà một đoạn lớn mới được, nếu không rất có khả năng bị ý thức tàn bạo của Khương Sở Hà cắn trả.

Mà phóng mắt nhìn cả Phong Lâm Thành, tu vi cao nhất cũng chỉ có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà thôi, căn bản không có được điều kiện như vậy.

Bản thân Dương Khai thần niệm thật ra có thể so với cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng hắn cũng không có học qua sưu hồn thuật, nếu cưỡng ép thi triển, chưa chắc có thể tìm được tin tức gì hữu dụng.

- Nếu như vậy, có lẽ tiểu nữ tử có thể giúp một tay việc này! Tần Ngọc bỗng nhiên mở miệng nói.

- Cô nương? Dương Khai ngạc nhiên quay lại nhìn Tần Ngọc, đầy mặt không hiểu, suýt nữa hắn cho là mình nghe lầm, bởi vì nhìn một cái rõ ràng không lầm: Tần Ngọc chỉ là tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh.

- Ngọc nhi! Tần Triêu Dương lại giống như lâm đại địch, biến sắc, nạt nhỏ:

- Không được nói càn!

Tần Ngọc hé miệng cười, nói:

- Lão tổ! Ngọc nhi cũng không có nói càn! Chỉ bằng tu vi của Ngọc nhi, tự nhiên không thể thi triển bí thuật với Khương... ma nhân này, nhưng nếu mượn trận pháp và lực lượng của hai vị lão tổ và Dương đại nhân, thì có thể thử một lần!

Dương Khai nghe nói vừa động trong lòng, nhìn Tần Ngọc thật sâu, rồi nói:

- Lúc mới gặp trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, Dương mỗ đã có cảm giác Tần cô nương không phải người tầm thường, giờ này xem ra, quả nhiên như thế!

- Dương đại nhân khen trật rồi! Tần Ngọc dịu dàng cười, nói:

- Tiểu nữ thân yếu đuối, sao có thể được đại nhân khen ngợi như thế! Ngược lại đại nhân tuổi trẻ như thế đã tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh, tương lai tiền đồ không thể lường, thật khiến tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ đấy!

- Tần lão tiên sinh!

Dương Khai quay đầu nhìn Tần Triêu Dương, nói:

- Cô nương trong nhà đều lanh lợi như vậy sao?

Tần Triêu Dương cười ha hả nói:

- Tiểu huynh đệ nếu như có ý, cứ tới Tần gia ta chọn mấy người dẫn về đi! Các thiếu nữ Tần gia ta chưa xuất giá cũng không ít, tất có người vào được pháp nhãn của tiểu huynh đệ!

Dương Khai mặt đen lại nói:

- Tần lão tiên sinh thật biết nói đùa!

Tần Triêu Dương cười nói:

- Lão phu cũng không có nói đùa!

Dương Khai ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề nhìn Tần Ngọc nói:

- Tần cô nương hẳn phải biết, tu vi của cô nương so với Sở Hà huynh chênh lệch khá xa, nếu không có nắm chắc thì không nên tùy tiện mạo hiểm, nếu không xảy ra chuyện gì sẽ không tốt!

- Đa tạ Dương đại nhân quan tâm! Chuyện như vậy đương nhiên tiểu nữ có chừng mực! Tần Ngọc nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt bình thản nói:

- Tiểu nữ vẫn có chút lòng tin!

- Như vậy thì tốt! Dương Khai gật gật đầu, không khuyên nữa.

Không ai dám lấy tánh mạng của mình ra đùa, nếu Tần Ngọc đã nói như vậy, thì khẳng định là có chỗ dựa vào.

- Ý của Tần lão tiên sinh thế nào? Dương Khai lại quay đầu hỏi Tần Triêu Dương.

Tần Triêu Dương lộ vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Tần Ngọc nói:

- Ngọc nhi đích thực không cần như thế! Kiếp nạn lần này là chuyện của cả Phong Lâm Thành, cùng lắm thì để thành chủ đại nhân mạo hiểm thi triển sưu hồn thuật là được!

Tần Ngọc nói:

- Thành chủ đại nhân giờ này trên thân giữ trọng trách an nguy của toàn thành, nếu thật xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì cả Phong Lâm Thành coi như xong rồi! Còn Ngọc nhi thì khác, cho dù nếu xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới đại cục! Lão tổ! Người Tần gia tộc ta đều ở trong thành, nếu thành bị phá, Tần gia ta ắt bị diệt vong... Ngọc nhi chỉ muốn làm chút chuyện cho gia tộc!

- Ngươi... Ôi...

Tần Triêu Dương không nói nên lời, cũng không biết nên khuyên bảo thế nào.

Dương Khai lại hơi đổi sắc, có chút kinh ngạc nhìn Tần Ngọc, không nghĩ tới một tiểu cô nương như nàng lại có thể lấy đại cục làm trọng như thế!

- Bất quá trước tiên, tiểu nữ tử còn có một chuyện muốn hỏi thăm Dương đại nhân một chút! Tần Ngọc bỗng nhiên lại quay đầu nhìn Dương Khai cười tủm tỉm nói.

- Cái gì?

Tần Ngọc môi rung rung một chút, nhưng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Dương Khai nhướn mày, trầm mặc một hồi, một lát sau nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trên mặt Tần Ngọc thoáng lộ ra vẻ vui mừng, vỗ tay nói:

- Nếu như vậy, thì Ngọc nhi đã có tám thành nắm chắc! Hơn nữa chỉ cần một mình Dương đại nhân phụ trợ là được, lão tổ hãy ở lại tiếp tục phòng thủ chỗ này!

- Không cần lão phu? Tần Triêu Dương ở một bên nghe nói vậy sửng sốt.

Tần Ngọc cười nói:

- Dương đại nhân cũng không tầm thường đâu!

Tần Triêu Dương thở dài một hơi, nói:

- Một khi đã như vậy, lão phu cũng không tiện nói thêm gì! Tuy nhiên chuyện này liên quan đến cả Phong Lâm Thành, lão phu còn phải truyền tin báo cho thành chủ đại nhân một chút mới được! Hơn nữa... chuyện Mộc Sâm Thành bên kia cũng phải báo cho Đoàn thành chủ biết, các ngươi hãy chờ một lát!

Nói dứt lời, lão liền lấy ra la bàn truyền tin, rót vào thần niệm, báo cho các cường giả Đạo Nguyên Cảnh bên trong thành biết chuyện Mộc Sâm Thành và Khương Sở Hà, trọng điểm là thông báo cho Đoàn Nguyên Sơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.