Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2170: Chương 2170: Khu vực mùa đông




- Có thể trở thành thức ăn no bụng bổn đại gia, là vinh hạnh của các ngươi, người nào tới trước? Cùng Kỳ ánh mắt hung ác cao ngạo nhìn xuống, trầm giọng quát hỏi.

Không ai dám trả lời, mỗi Đế Tôn Cảnh đều sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run, sâu trong nội tâm vô cùng áp lực.

- Không nói phải không... Cùng Kỳ nói giọng châm chọc: - Nếu không nói thì bổn đại gia cứ tùy tiện chọn một tên, lớn nhỏ đều không chạy khỏi, chỉ khác là sớm hay muộn mà thôi, cũng không cần sợ...

- Tiêu đại nhân! Lâu Sất phó hội trưởng Tử Nguyên Thương Hội không nhịn được khẽ kêu một tiếng, gương mặt tha thiết nhìn Tiêu Vũ Dương, dường như là ký thác mọi hy vọng vào trên người lão.

Tiêu Vũ Dương sắc mặt trầm xuống, ý thức được không ra tay thì thời gian đã chậm, chỉ phải tế ra một vật sáng vàng rực rỡ như tấm gương, vật kia vừa xuất hiện, bỗng nhiên nổ tung ra.

Mà ngay lúc vật có hính dáng như cái gương này nổ nát, một cỗ uy áp ôn hòa sâu sắc mà lại như biển rộng từ trên trời giáng xuống, trong không gian nổ nát kia, từ từ hiện ra một bóng người cao lớn.

Mọi người quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi nghiêm lại, đều lộ ra ý cung kính sùng bái nhìn về hướng bóng người kia.

Chỉ thấy người này ngọc đái kim quan, thân hình cao ngất như núi, khí trầm như vực sâu, một thân khí tức cao thâm không lường được.

Lúc vừa xuất hiện, thân hình đó hư ảo mờ ảo, hiển nhiên không phải thực thể, nhưng chỉ trong chốc lát, hai ánh mắt như thực chất xuyên thủng hư không, trực tiếp ngừng lại trên người Cùng Kỳ.

Cường đại như Cùng Kỳ, cũng không khỏi khí tức thu lại, hừ lạnh một tiếng nói: - Đại Đế hồn giáng ư?

Nó từ trong hư ảnh này cảm nhận được khí tức chỉ có Đại Đế mới có, tự nhiên hiểu rõ bóng người trước mắt này rốt cuộc là cái gì.

Đây rõ ràng là một tia thần hồn của Minh Nguyệt Đại Đế, bá chủ phiến thiên địa này!

Giống như hai luồng hào quang chói mắt trong bóng tối, ngay lúc Cùng Kỳ dồn tất cả chú ý đến trên người Đại Đế, Đại Đế cũng đang nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Bổn tọa cũng không biết, trong thiên địa còn có Cùng Kỳ! Minh Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng.

- Hừ! Cùng Kỳ không yếu thế chút nào, lạnh lùng nói: - Lúc bổn đại gia tiêu dao tung hoành, ngươi còn không biết có sinh ra hay chưa, ở trước mặt bổn đại gia làm ra vẻ ta đây cái gì? Nó tỏ ý xem thường không coi Minh Nguyệt vào đâu, khinh thường nói: - Thế nào, nghĩ rằng một tia thần hồn nhỏ nhoi phủ xuống, bổn đại gia liền sợ hay sao?

Một người một thú này, va chạm trong lời nói lại bắn ra năng lượng như thực chất. Va chạm tới hư không sụp đổ, uy áp đầy trời, tia tia khe nứt không gian lan ra khắp nơi, chỉ thoáng cái, thiên địa không ánh sáng, cát bay đá chạy, sơn cốc vô danh như sắp sụp đổ phân tán.

Đám người Tiêu Vũ Dương cổ họng cũng không dám ho một tiếng, mỗi người đều vô cùng ngưng trọng đứng ở đó, ngầm thúc giục nguyên lực chống lại uy áp kinh khủng từ bốn phương tám hướng.

- Cùng Kỳ đại nhân nói đùa!

Minh Nguyệt thân là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay trong thiên hạ này, nhưng cũng không mảy may để ý tới thái độ phách lối của Cùng Kỳ, ngược lại khẽ mỉm cười nói: - Minh Nguyệt chỉ là muốn chúc mừng đại nhân cuối cùng được tự do, thoát vây ra!

Cùng Kỳ ánh mắt sa sầm xuống, nạt nhỏ: - Ngươi biết những gì?

Minh Nguyệt nói: - Lúc tuổi còn nhỏ, từng nghe Tuế Nguyệt đại nhân có một người bạn cùng chơi đùa, chính là thánh linh Cùng Kỳ. Đáng tiếc từ sau khi Tuế Nguyệt đại nhân qua đời, vị bạn cùng chơi này cũng không biết tung tích. Năm tháng như thoi đưa mấy vạn năm, không biết đại nhân có còn nhớ thời gian vui vẻ năm xưa?

- Năm tháng sao... Cùng Kỳ dường như bị lời nói của Minh Nguyệt đánh thức lại ký ức yên lặng vô số năm qua, khí tức lớn lối và thô bạo kia cũng từ từ biến mất không thấy, trong đôi tròng mắt thú thiêu đốt ngọn lửa kia lại chứa đầy thần sắc nhớ lại.

Minh Nguyệt lẳng lặng đứng ở đó, cũng không có ý quấy rầy nó; đám người Tiêu Vũ Dương thì nhúc nhích cũng không dám.

Hồi lâu, Minh Nguyệt mới nói: - Không biết Cùng Kỳ đại nhân có nguyện ý tới Tinh Thần Cung ta một chuyến hay không. Bổn tọa nơi đó có một di vật của Tuế Nguyệt đại nhân, hoặc giả có thể chuyển giao cho đại nhân!

- Hừ, lấy lòng ta cũng vô ích! Cùng Kỳ lắc lắc đầu hừ một tiếng, sau đó nói: - Bổn đại gia đói bụng!

Minh Nguyệt cười nói: - Thì sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho đại nhân!

- Cái này thì được! Cùng Kỳ cao giọng nói: - Nếu ngươi thành tâm thành ý mời bổn đại gia như vậy, thì bổn đại gia cấp cho ngươi mặt mũi, đi một chuyến cũng không sao!

- Minh Nguyệt sẽ mong chờ tin đại nhân, đây là vị trí Tinh Thần Cung ta! Minh Nguyệt nói dứt lời, đưa tay chỉ về hướng phía trước, từ đầu ngón tay kia từ từ bay ra một đoàn ánh sáng trắng lấp lánh, bay tới trước mặt Cùng Kỳ.

Cùng Kỳ một ngụm nuốt vào, đứng tại chỗ trầm tư một lát, hóa thành ánh lửa thay đổi phương hướng, biến mất không thấy.

Đợi cho Cùng Kỳ rời đi, đám người Tiêu Vũ Dương mới thở ra một hơi, gió mát phất qua, sau lưng dính ướt lạnh như băng.

Minh Nguyệt xoay người nhìn mọi người, cũng không có nói gì thêm, thân hình nhoáng một cái, liền hóa thành vô số tia sáng trắng, tiêu tán trong thiên địa.

- Cung tiễn đại nhân! Tất cả Đế Tôn Cảnh đều khom người nói.

Hồi lâu sau, sáu vị Đế Tôn Cảnh mới từ từ thẳng người lên, hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra ý sợ trong mắt nhau. Họ đều là cường giả trong thiên hạ này, nhưng từ khi tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh, chưa bao giờ có một ngày khoảng cách tử vong gần như vậy!

- Nhờ có Tiêu đại nhân, nếu không chuyện hôm nay... Tăng Nguyên nói mà gương mặt còn sợ hãi.

- Đúng vậy, nếu không có Tiêu đại nhân, hôm nay chỉ sợ chúng ta thật phải táng thân chỗ này! Lâu Sất cũng gật đầu phụ họa.

Tiêu Vũ Dương khóe miệng giật một cái, cười khổ nói: - Là Đại Đế đã cứu chúng ta... Không phải công của Tiêu mỗ. Bất quá... Cùng Kỳ hiện thế, chỉ sợ Nam Vực này lại phải xuất hiện tai họa liên tục!

Mọi người nghe lão nói như vậy, trong lòng không khỏi chìm xuống.

Cùng Kỳ là hung thú, bản thân nó đại biểu chính là tai họa, chiến loạn... Nó hiện thế, khẳng định sẽ nhấc lên sóng triều hung ác cực độ không thể lường... Mọi người thầm quyết định trong lòng, đợi về tới tông môn nhất định phải bẩm báo chuyện này với tông chủ, để sớm làm phòng bị.

- - - - - - - - - - -

Trong Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai một mình đi về phía trước, bay qua Lưỡng Quý Sơn, thẳng tới hướng khu vực mùa đông.

Trước đây không lâu, lúc hắn cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu đứng trên Lưỡng Quý Sơn chờ đợi, Mộ Dung Hiểu Hiểu thông qua la bàn truyền tin liên lạc với Tiêu Bạch Y ở cách đó không xa. Sau khi gặp mặt nhau, Tiêu Bạch Y tự nhiên là không hề ưa thích Dương Khai cái gì.

Dù sao lúc đó trên Luận Đạo Đài, Dương Khai mặc dù là quang minh chánh đại chiến thắng Tiêu Bạch Y, nhưng cũng coi như là cắt tuyệt con đường Tiêu Bạch Y tiếp tục thăm dò và thu lấy cơ duyên!

Nếu không như thế, thời điểm cuối cùng tranh đoạt mấy bảo vật trong cung điện kia, ít nhất Tiêu Bạch Y cũng phải chiếm được một cái danh ngạch, nói không chừng có thể có thu hoạch bảo vật gì đó.

Dương Khai biết Tiêu Bạch Y trong lòng có gút mắc, cho nên cũng không có ở lâu, nói một tiếng với hai người, sau đó một mình đi tới khu vực mùa đông.

Trên nửa đường, hắn lấy ra hạt châu màu lửa đỏ kia quan sát cẩn thận, nhưng làm thế nào cũng không biết hạt châu này rốt cuộc có ích lợi gì, bất kể hắn dùng thần niệm dò xét hay là thúc giục nguyên lực rót vào trong đó, hạt châu đều không có phản ứng chút nào.

Rơi vào đường cùng, Dương Khai chỉ đành tạm thời thu vào nhẫn không gian.

Thời khắc này Lưỡng Quý Sơn hoàn toàn yên tĩnh.

Cũng không biết là bởi vì trước đây không lâu xuất hiện Tuế Nguyệt Thần Điện, hay bởi vì Cùng Kỳ hiện thân, cho nên Dương Khai một đường đi tới, ngay cả một con yêu thú cũng không có đụng phải.

Hai ngày sau, hắn thuận lợi bay qua Lưỡng Quý Sơn.

Phía trước đã là một thế giới hoàn toàn bất đồng.

Ập vào trong mắt, đâu đâu cũng thấy màu trắng, thế giới toàn tuyết trắng, tuyết bay tán loạn, mặt đất tuyết đọng dầy tới hơn mười mấy thước.

Vừa bước chân vào chỗ này, rét lạnh có mặt khắp nơi kia liền bao phủ thân mình, theo lỗ chân lông chui vào cơ thể, làm cho máu giá lạnh, làm cho thần hồn ngưng đọng.

Dương Khai đội gió tuyết, thăm dò trên thế giới màu trắng trước mắt này.

Trong Tứ Quý Chi Địa, đương nhiên môi trường mỗi một khu vực đều hoàn toàn bất đồng, ở trong khu vực mùa hạ, trời nắng chang chang, nhiệt độ cực cao... nhưng đến khu vực mùa đông này lại là thế giới hoàn toàn ngược lại với khu vực mùa hạ.

Môi trường Kiếp Ách Nan Quả sinh trưởng chính là địa phương cực kỳ lạnh giá, khu vực mùa đông này quả thật là môi trường dễ dàng sinh ra linh quả bực này.

Dương Khai ôm trong lòng một tia hy vọng, ngược lại việc thăm dò trong giá lạnh này cũng không cảm thấy gian khổ bao nhiêu.

Hắn thẳng đường đi tới, trèo non lội suối trong khu vực mùa đông, mặc dù thỉnh thoảng có một chút thu hoạch, nhưng đều là linh hoa dị quả không thường gặp mà thôi, cũng không có thấy được bóng dáng Kiếp Ách Nan Quả.

Giá lạnh có mặt khắp nơi, làm cho tốc độ nguyên lực trong cơ thể hắn trôi đi nhanh hơn lúc bình thường ít nhất hơn hai thành.

Rơi vào đường cùng, hắn phải gọi ra Lưu Viêm cùng đi với mình.

Lưu Viêm thân là khí linh hỏa hệ, cắn nuốt các loại thiên địa dị hỏa, nên đương nhiên là không sợ rét lạnh cỏn con này. Không chỉ như thế, có nàng bên cạnh Dương Khai, cũng giúp cho Dương Khai không cảm thấy lạnh giá bao nhiêu.

Lưu Viêm cũng rất thân thiết một mực đi sát bên cạnh Dương Khai, mọi lúc đều dùng thân lửa nóng của mình xua tan giá lạnh chung quanh Dương Khai.

Khác với các khu vực khác, khu vực mùa đông này dường như cũng hiếm có bóng người, cho dù có võ giả lúc mới đi vào bị truyền tống tới đây, có lẽ cũng trong thời gian ngắn nhất nghĩ biện pháp rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Trừ phi có mục đích đặc biệt như Dương Khai như vậy, không thể không tới khu vực mùa đông, nếu không chỉ sợ không có người nào thích ở lâu trong môi trường lạnh giá như thế.

Cho nên Dương Khai dừng lại ở chỗ này mấy ngày, ngay cả một bóng người cũng không thấy, khắp khu vực mùa đông, dường như chỉ có một mình hắn.

Ba ngày sau, tại nơi nào đó trong khu vực mùa đông, Dương Khai đưa mắt nhìn bốn phía, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.

Hắn đã hoàn toàn bị lạc ở trong thế giới toàn tuyết trắng này, thời khắc này ngay cả phương hướng hắn đều không biết được.

Cường giả như hắn hiện tại, cơ bản là không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy, nhưng môi trường khu vực mùa đông này quả thật quá mức ác liệt đặc thù, ngay cả Dương Khai đều không thể đi lại tự nhiên ở trong này, đồng thời nhớ kỹ đường đi.

Lúc hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dấu chân vừa mới để lại đã bị tuyết đọng bao phủ.

- Thế nào?

Lưu Viêm ân cần hỏi han.

- Ừm! Dường như là lạc đường rồi! Dương Khai bình tĩnh đáp.

Lưu Viêm hé miệng cười: - Còn có chuyện như vậy...

- Không sao, cùng lắm thì cứ một mực bay đi theo một hướng, thế nào cũng ra khỏi nơi này. Nói tới đây, Dương Khai không khỏi than một tiếng: - Nhưng mà đi tìm không mục đích như vậy, chỉ sợ rất khó có thu hoạch được gì!

- Đáng tiếc... Ta cũng không có biện pháp giúp chủ nhân cái gì! Lưu Viêm buồn bã nói.

Dương Khai toét miệng cười: - Đi ở bên cạnh ta, chính là trợ giúp lớn nhất rồi!

Lưu Viêm khẽ nhếch khóe miệng, hiện lên một nụ cười, ngay sau đó, bỗng nhiên nàng kinh nghi kêu một tiếng.

Dương Khai phát hiện có điểm dị thường, vội vàng nhìn vào nàng.

Lưu Viêm đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp một mực chăm chú nhìn vào một hướng, sắc mặt không ngừng biến đổi, một hồi lâu nàng mới nói: - Chủ nhân, dường như ta phát hiện một con vật rất có hứng thú!

- Vật gì? Dương Khai vội hỏi.

- Chủ nhân chờ ta một chút, ta đi một lát sẽ trở lại! Nói dứt lời, Lưu Viêm hóa thành một luồng lửa sáng, bắn nhanh đi hướng phía trước. Không lâu sau, liền rơi vào trên đỉnh núi tuyết, không thấy bóng dáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.