Một đoạn xương dài ba xích như cánh tay trẻ con, trong suốt như ngọc, vừa nhìn đã biết là vật không tầm thường. Còn có một hạt châu hình tròn lớn chừng quả trứng bồ câu, hạt châu không màu, nhưng bên trong lại có một con rắn nhỏ màu xanh biếc đang ngọ nguậy giống như còn sống vậy.
Từ trong con rắn nhỏ xanh biếc kia tỏa ra dao dộng linh hồn yếu ớt mà tràn ngập vẻ uy nghiêm.
Viên châu vừa xuất hiện, từ trong cơ thể Dương Khai liền thấp thoáng vang lên một tiếng long ngâm cao vút kèm theo một luồng uy áp khác từ trên người truyền ra.
Dương Viêm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Khai, nhưng rất nhanh, sự chú ý của nàng liền bị hấp dẫn bởi đoạn xương trắng cùng viên châu trước mắt.
Cẩn thận quan sát, nét mặt của nàng lần lượt biểu lộ ra những sắc thái phức tạp khác nhau, khi thì vui mừng, khi thì hiểu lầm, khi thì khiếp sợ...
Thật lâu sau, nàng mới hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn thẳng về phía Dương Khai.
- Nhận ra hai loại đồ vật này sao? Dương Khai có cảm giác như môi khô khốc, mặc dù là chính hắn lấy được hai thứ này, cũng cất giữ trong nhẫn không gian đã lâu, nhưng khi lấy ra vẫn kích động không ngừng.
- Vận số của huynh thật là may mắn kinh người, Long Cốt, Long Châu huynh đều chiếm được, không biết huynh đã đi tới những nơi nào trong Lưu Viêm Sa Địa nữa.
Dương Viêm khẽ cắn bờ đỏ mọng. Có thể thấy hiện tại nàng cũng đang hết sức kích động, chỉ có điều nàng đang cố kìm nén xuống mà thôi.
- Quả thật là Long Cốt, Long Châu sao? Dương Khai mừng rỡ, mặc dù khi đoạt được ở mỏ quặng thánh tinh trong lòng đất, Dương Khai đã hoài nghi, đến tận khi Dương Viêm khẳng định hắn vẫn còn hơi chút không dám tin.
- Đúng là Long Cốt Long Châu không nghi ngờ gì nữa!
Dương Khai không nhịn được toét miệng cười ha hả, vô cùng vui sướng. Dương Viêm dường như cũng bởi vì Dương Khai có được cơ duyên nghịch thiên như vậy nên cũng vui lây, cười ngây ngô theo hắn không dứt.
Một hồi lâu sau, chờ cho Dương Khai bình tĩnh, Dương Viêm cũng thu lại nụ cười, lên tiếng hỏi: - Huynh định xử lý hai thứ này như thế nào?
- Có thể luyện chế thành bí bảo không? Đúng lúc huynh đang thiếu một món bí bảo công kích! Dương Khai đã sớm tính toán, nên lập tức hỏi lại. Bí bảo công kích bình thường hắn nhìn không thuận mắt, cho dù là bí bảo Hư cấp thượng phẩm cũng không nhất định có thể phát huy được uy lực mạnh mẽ của hắn, mà bí bảo cấp Hư Vương với thực lực của hắn lại không thể phát động được toàn bộ uy lực. Nhưng bây giờ đã có một đoạn Long Cốt một viên Long Châu, nếu như có thể luyện chế thành bí bảo công kích, lực chiến đấu của hắn sẽ được tăng lên rất nhiều.
Bách Nhạc Đồ mặc dù không tệ, nhưng khi Dương Khai sử dụng nó luôn có cảm giác không quá thuận tay.
- Khó lắm! Ngoài dự liệu của Dương Khai. Dương Viêm vốn dường như không có gì không làm được, nghe hắn hỏi như vậy, không ngờ lại chậm rãi lắc lắc đầu.
Điều này làm cho Dương Khai đang tràn ngập mong đợi lập tức hiện ra vẻ thất vọng.
- Không phải muội nói muội luyện chế không được, chỉ có điều nếu để cho muội luyện chế thì giá trị của nó sẽ giảm xuống rất lớn.
- Ý là sao? Dương Khai cau mày hỏi.
- Long Cốt là Chân Long chi cốt, bản thân nó vốn đã ẩn chứa thần thông và uy lực khó tin; còn Long Châu, từ màu sắc của long hồn bên trong cho thấy, đây hẳn là Long Cốt Chân Long thuộc tính mộc. Bên trong Đoạn Long Cốt này ẩn chứa uy năng gì muội cũng không rõ lắm, nhưng có thể nói, hiện tại nó cũng đã là một món bí bảo không tầm thường rồi. Nếu để cho muội luyện chế sẽ lây nhiễm khí tức của muội trên đó, do vậy không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó. Dĩ nhiên, nếu như bây giờ muộn là luyện khí sư cấp Hư Vương thượng phẩm thì không cần phải băn khoăn về điều này. Đáng tiếc, với trình độ hiện tại của muội, muốn luyện chế nó sẽ rất khó khăn, căn bản không thể luyện hóa hoàn toàn.
- Vậy nên làm như thế nào? Dương Khai đang hừng hực khí thế chợt như bị tạt vào một chậu nước lạnh, trong phút chốc liền tỉnh táo trở lại, hỏi: - Chờ sau khi muội tăng lên luyện khí sư cấp Hư Vương thượng phẩm có thể luyện hóa lại không?
Dương Viêm cau mày, trong lúc nhất thời cũng không trả lời, dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc lâu sau, hai mắt của nàng liền sáng ngời, nở nụ cười nhìn Dương Khai nói: - Thánh nguyên bên trong cơ thể huynh cũng là thuộc tính dương phải không?
- Trước kia là vậy, nhưng giờ thì không phải. Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Hiện giờ, sau khi chuyển hóa thánh nguyên, thuộc tính của Ma diệm quả thực không thể xác định, biến hóa phức tạp, hết sức quỷ dị, cho nên Dương Viêm hỏi ra vấn đề này quả thật là làm khó hắn.
- Huynh thúc giục thánh nguyên cho muội xem một chút. Dương Viêm sai khiến, đôi mắt đẹp nhìn hắn không chịu bỏ qua.
Dương Khai lập tức điều động thánh nguyên, chuyển hóa Ma diệm sang trạng thái nóng.
Hai mắt Dương Viêm sáng ngời, vỗ tay cười nói: - Điều này không thành vấn đề, xem ra vận số của huynh thật là khá, nếu như đổi thành một võ giả khác chiếm được đoạn Long Cốt, Long Châu này, thì phải chờ cho muội tăng lên luyện khí sư cấp Hư Vương thượng phẩm mới có thể ra tay luyện chế. Nhưng thánh nguyên của huynh nóng như vậy, Hoàn toàn có thể tự mình luyện hóa.
- Tự mình luyện hóa sao? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, tự mình luyện hóa, hơn nữa làm như vậy còn có rất nhiều chỗ tốt. Với thực lực của huynh bây giờ, mặc dù không thể luyện hóa hoàn toàn, cũng không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó, nhưng theo thời gian trôi qua, theo thực lực của huynh tăng lên, đoạn Long Cốt này cũng sẽ phát huy uy lực ngày càng mạnh. Đến lúc đó, thậm chí nó có thể trở thành bí bảo tương thông với tính mạng và thần hồn của huynh. Dương Viêm hưng phấn giải thích.
- Nhưng huynh không phải là luyện khí sư, làm sao luyện hóa nó? Dương Khai vẫn như cũ mơ hồ không hiểu.
- Không cần huynh phải là luyện khí sư, bởi vì bản thân nó vốn đã là bí bảo, căn bản không cần huynh luyện chế lại gì cả, huynh chỉ cần tế luyện nó là được rồi. Muội truyền cho huynh một bộ công pháp tế luyện sẽ không thành vấn đề nữa.
- Điều này cũng được sao? Dương Khai vui mừng quá đỗi, trong phút chốc lại vui vẻ hoạt bát trở lại.
- Ừ, hơn nữa huynh còn chiếm được cả long hồn Long Châu, nếu như có thể luyện hóa long hồn Long Châu vào Long Cốt mà nói, hà hà... Muội thật khó có thể tưởng tượng đến lúc đó đoạn Long Cốt sẽ trở thành dạng gì. Ánh mắt Dương Viêm sáng lên, thấp thoáng lộ ra vẻ điên cuồng, dường như đang hình dung về tình trạng của Long Cốt sau khi bị luyện hóa.
Nàng cũng không chần chờ nữa, lập tức truyền lại phương pháp tế luyện cho Dương Khai.
Dương Khai cẩn thận lắng nghe, tỉ mỉ suy tính, chỗ nào không hiểu lập tức hỏi lại, Dương Viêm cũng rất kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Phương pháp luyện hóa không khó, Dương Khai chỉ tốn hai canh giờ đã nhớ trong đầu, chờ có thời gian sẽ từ từ lĩnh ngộ, sau khi lĩnh ngộ thấu triệt là có thể ra tay luyện hóa Long Cốt.
Truyền thụ công pháp cho Dương Khai xong, Dương Viêm ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Nếu huynh không vội, muội sẽ cho huynh mượn lò luyện khí sử dụng. Tuy rằng lò luyện khí của muội không phải rất tốt, nhưng có nó phụ trợ, huynh luyện hóa cũng sẽ nhanh hơn, “ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi” đó nha.
- Lò luyện khí sao? Chân mày Dương Khai cau lại, lộ ra vẻ mặt cổ quái, nói: - Ta cũng có một chiếc.
- Huynh có lò luyện khí? Dương Viêm ngạc nhiên, bật cười nói: - Huynh không phải luyện khí sư, tại sao lại có lò luyện khí?
- À, là lấy được trong Lưu Viêm Sa Địa, hơn nữa còn có vẻ không tầm thường. Dương Khai vừa nói, vừa lấy chiếc lò luyện khí nho nhỏ ra ngoài.
Lúc đầu, Dương Viêm vừa thấy chiếc lò luyện khí nhỏ này vẫn chưa tỏ ra kinh ngạc, chỉ cảm thấy hình vẽ quái điểu ở trên đó hơi kỳ lạ. Nhưng trong lúc nàng đang xem xét phẩm chất chiếc lò luyện khí này, bỗng nhiên hình vẽ quái điểu kia dường như sống lại, chuyển động nhanh trên mặt ngoài lò, ngay sau đó liền biến thành một con chim lửa đỏ thẫm, bay ra ngoài.
Trong phút chốc, nhiệt độ bên trong thạch thất liền tăng cao, trong không khí hiện ra một luồng hỏa linh khí tinh thuần mà nóng rực.
- Khí linh! Dương Viêm la lên thất thanh. Thoáng chốc liền che lại cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt dê thương gắt gao chằm chằm vào khí linh, tràn đầy vẻ khiếp sợ, đồng thời biểu hiện ra bộ dáng kết sức kích động.
Khí linh dường như cũng nhận ra Dương Viêm không có ý tốt, xoay người trên không đậu xuống vai Dương Khai, ba chiếc lông đuôi thật dài rủ xuống dọc theo phía sau thân người hắn, rồi vừa dùng mỏ rỉa rỉa lông trên mình, vừa dùng cặp mắt nhỏ như hạt châu cảnh giác nhìn Dương Viêm, có vẻ vô cùng linh hoạt.
Dương Viêm run sợ không thốt nên lời, ánh mắt tràn đầy đầy thèm muốn.
Nàng chợt phát hiện, Dương Khai không làm luyện khí sư thật là uổng phí.
Thánh nguyên trong cơ thể hắn hợp cách, thần thức đủ mạnh, hơn nữa còn có trợ thủ luyện khí sư mạnh nhất như Thạch Khổi, bây giờ lại có thêm một lò luyện khí sinh ra khí linh, mà lò luyện khí kia vừa nhìn đã thấy nhất định là phẩm chất cấp Hư vương...
Tức chết đi được!
Dương Viêm đem bản thân ra so sánh với Dương Khai, không khỏi cảm thấy nhụt chí.
Khí linh này rõ ràng đã bị Dương Khai thu phục, cho dù là nàng muốn cái lò luyện khí kia cũng không được. Khí linh một khi bị thu phục, sẽ không bao giờ thuần phục người thứ hai, trừ khi người ban đầu thuần phục nó đã chết.
- Huynh có lò luyện khí phụ trợ như vậy, luyện hóa Long Cốt, Long Châu và long hồn đúng là làm ít hưởng nhiều mà. Dương Viêm thương tâm nói, đôi mắt đẹp nhìn Dương Khai tràn đầy u oán.
- Khụ... chuyến này huynh thu thập không ít lò luyện khí, hơn nữa có vài chiếc đều là cấp Hư vương đấy.
- Thật sao? Dương Viêm lập tức tinh thần tỉnh táo.
- Ừ, tuy nhiên có vẻ như chúng đều có chút hư hại. Dương Khai vừa nói vừa lấy ra toàn bộ lò luyện khí thu được tại Địa Phế Hỏa Trì, bày thành một đống ở bên cạnh.
Dương Viêm há hốc miệng thật to, rất lâu không thể khép lại. Đợi cho sau khi lần lượt kiểm tra những lò luyện khí xong, liền hơi tức giận mắng: - Đâu chỉ là có chút hư hại, mà là hư hại rất nghiêm trọng, thế nào mà tất cả đều bị hỏa linh lực thiêu hủy vậy!
- Còn có thể dùng được không?
- Không biết, muội sẽ tận lực chữa trị thử xem. Dương Viêm vung tay lên, thu toàn bộ những lò luyện khí kia vào trong nhẫn không gian.
Kế tiếp, Dương Khai liền lần lượt lấy ra toàn bộ thu hoạch ở Lưu Viêm Sa Địa, cái gì có thể giao cho Dương Viêm, Dương Khai đều đưa hết cho nàng.
Ví dụ như số Hỏa Tinh Thạch khổng lồ, một khối Hỏa Diệu Tinh Tủy, còn có một viên Lưu Viêm Phi Hỏa.
Dương Khai tổng cộng chỉ thu được 9 viên Lưu Viêm Phi Hỏa mà thôi, sau khi tặng cho Dương Viêm một viên, hắn còn lại 8 viên. Hắn rất muốn biết, thứ này có thể tăng cường thần thức hỏa của mình hay không.
Mảnh bản đồ khiếm khuyết sau khi đánh Mạnh Hồng Lượng chiếm được cũng cho Dương Viêm, kể từ đó, trên tay nàng đã có hai mảnh bản đồ khiếm khuyết, tuy rằng còn chưa hoàn chỉnh, nhưng khi ghép lại cũng có thể nghiên cứu ra một vài đầu mối.
Khối tinh thể chiếm được trong tầng thứ sáu khiến cho Dương Khai sinh ra ảo giác thậm chí đầu váng mắt hoa cũng được Dương Viêm nhận ra, nghe nói đó là một loại bảo bối quý hiếm gọi là Thận Lâu Thạch, tương tự cũng được nàng thu lại, nói là vật liệu dùng để bố trí ảo trận tốt nhất.
Kể cả 20 cây trúc xanh Dương Khai mất nửa năm chém đổ cũng nhất nhất đưa cho nàng, để cho nàng tự nghĩ biện pháp luyện chế.