Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1496: Chương 1496: Kinh thế hãi tục.




Dương Khai vừa ra tay, phụ nhân trung niên kia liền cảm thấy không ổn rồi. Đối diện với mũi tên màu đen đang phóng đến, có thể so sánh với một kích toàn lực của võ giả Phản Hư tam tầng cảnh! Có lầm hay không vậy!

Cho dù là mượn uy của bí bảo, một võ giả cũng không thể xuất ra công kích vượt xa cảnh giới tu vi của mình, mũi tên nhỏ màu đen kia đã vượt xa phạm trù nhận thức của phụ nhân trung niên. Chẳng lẽ đấy chính là bí bảo Hư Vương Cảnh? Ý niệm này vừa thoáng qua, phụ nữ trung niên mặt mày biến sắc, nhịn không được hoảng hốt la lên.

- Cẩn thận!

- Chu sư muội mau tránh đi! Tiếng gào thét từ bốn phương tám hướng truyền đến, thân là một thần tử của Chiến Thiên Minh, hơn nữa còn là một nữ tử, phụ nhân họ Châu này hiển nhiên có chút nhân duyên, lúc này thấy nàng lún sâu vào nguy cơ, những cao nhân ở đó hô to nhắc nhở. Lại có người bay nhanh tới, muốn giúp nàng một tay.

Phụ nhân họ Châu làm sao mà không muốn trốn chứ? Sau khi phát giác ra mũi tên mày đen kia chứa lực sát thương cực lớn, đã nhận thức được không ổn rồi, nhưng tốc độ của mũi tên ngắn màu đen đó lại không thể tưởng tượng được, nàng căn bản không có thời gian để tranh né.

Dường như nháy mắt một cái, mũi tên đen như mực đã vụt đến trước mắt, va chạm với lớp phòng hộ sa mỏng màu lam. Vô thanh vô tức, bí bảo phòng hộ được nàng cọi trọng này trong nháy mắt bị đâm rách, căn bản chưa hề phát huy bất kì tác dụng gì. Mà mũi tên màu đen đó lại như dao nóng lăn mơ trâu, một đường dễ như trở bàn tay, thế như chẻ tre, sau khi đam rách lớp phòng hộ sa mỏng màu lam, dễ dàng xuyên thông thánh nguyên hộ thân của nàng. Hưu…

Quầng đen từ sau lưng phụ nhân trung niên bắn ra, chớp mắt liền biến mất không thấy. Cường giả xông lên muốn cứu phụ nhân họ Châu này ngừng lại thân ảnh. Há to miệng, ngặc nhiên chăm chú nhìn lên phần ngực nàng, nét mặt tràn đầy kinh hãi. Phụ nhân họ Châu dường như ý thức được không ổn, thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống, nhất thời mặt xám như tro.

Nàng nhìn thấy phần ngực của mình, xuất hiện một lỗ thủng to như miệng bát, tầm mắt từ đầu này có thể nhìn rõ đầu bên kia, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy tim đang đập. Quỷ dị chính là, chỗ miệng vết thương lại không hề có máu tươi chảy ra.

- Minh chủ…cứu ta! Khuôn mặt phụ nhân họ Châu lập tức suy sụp, duỗi một tay về hướng Khúc Tranh chộp tới. Dương như là muốn bắt lấy sinh cơ của mình. Chỉ là phí công.

Lời vừa dứt. Một đoàn ma diễm màu đen từ miệng vết thương của nàng bùng cháy lên, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, rất nhanh liền dừng lại, phụ nhân họ Châu bị ma diễm bao phủ. Đốt cháy hầu như không còn. Một trận âm thanh hít khí lạnh từ bốn phía truyền tới.

Nếu như nói vừa rồi Dương Khai trong nháy mắt giết chết Khúc Trường Phong còn có chút nghi ngờ là đánh lén, vậy hiện tại một kích đánh chết phụ nhân họ Châu này là là ra tay chính diện, hơn nữa trước khi động thủ, hắn còn lên tiếng nhắc nhở đối phương, để đối phương có đủ thời gian phòng hộ. Dù là như thế, cũng là vừa đối mặt đã bị giết luôn!

Mọi người một chút cũng không dám coi thường Dương Khai, nhìn ánh mắt hắn tất cả đều thay đổi, trở nên sợ hãi cùng hoảng sợ. Với tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, có thể miểu sát Phản Hư lưỡng tầng cảnh, quản thực khó mà làm cho người khác tin được, hoặc là, minh chủ toàn lực xuất thủ có thể làm được điểm này, chẳng lẽ nói, thực lực của tiểu tử này thậm chí có thể so sánh với minh chủ rồi?

Một mũi tên nhỏ bí bảo bình thường, lại là cái thứ quỷ quái gì, cư nhiên có uy lực cường đại như thế? Ngoài cung điện, lặng ngắt như tờ, dường như mỗi người đều đang chìm đắm trong rung động.

Dương Khai hài lòng gật đầu, mặc dù hắn sớm đã biết uy lực của Vũ Linh Tiễn tuyệt đối không tầm thường, nhưng không nghĩ đến lại mạnh đến mức ấy, chỉ là đáng tiếc, sử dụng nó có hạn chế rất lớn, nhất định phải bổ sung năng lượng trước, hơn nữa mặc dù bổ sung năng lượng hoàn tất, cũng chỉ có thể sử dụng một hai lần

- Còn ngây ra đó làm cái gì, đừng cho hắn xuất từng kích một, hắn chỉ có một mình, các ngươi sợ cái gì, hắn chỉ dựa vào uy lực của bí bảo! Phương Bằng bỗng nhiên quát to, liên tục cười lạnh,

- Nếu như lão phu đoán không lầm, mỗi một thủ đoạn của hắn đều có hạn chế rất lớn, số lần sử dụng tuyệt đối không nhiều, Mới có thể đã dọa các ngươi sợ rồi? Vây lấy hắn cho ra, lão phu muốn xem xem, hăn có phải là có ba đầu sáu tay hay không!

Rốt cục là gừng càng già càng cay, thân là tông chủ Lôi Đài Tông, nhân vật hùng bá một phương, nhãn lực của Phương Bằng võ giả bình thường không thể so sánh được. Mặc dù hắn đối với bí thuật sinh liên và Vũ Linh Tiễn không hiểu rõ hết, nhưng tóm lại cũng nói lên trọng điểm rồi.

Vũ Linh Tiễn không cần nói, sau một trận đấu, nhiều lắm chỉ có thể sử dụng hai lần. Nhưng bí thuật sinh liên thi triển rồi, mặc dù là lấy lực lượng thần trí của Dương Khai, phụ tải cực lớn. Thời kì toàn thịnh, sử dụng năm ba lần, thức hải sẽ khôn cạn. Cho nên vừa ra tay liền giết hai kẻ địch, mục đích lớn nhất của Dương Khai là uy hiếp!

Kẻ địch số lượng tuy nhiều, hắn mặc dù không sợ, nhưng nếu thật sự không làm được gì, thì cũng rất phiền toái. Nhưng cái chết của Khúc Trường Phong và phụ nhân trung niên, đã tạo thành áp lực tâm lý cực lớn đối với bọn họ, cao thủ quyết đâu, dựa vào tu vi, dựa vào cảnh giới, dựa vào bí thuật bí bảo, hơn nữa là dựa vào tâm tính.

Tâm tính không ổn định, thì không cách nào phát huy được toàn bộ thực lực. Kế hoạch của hắn thành công một nửa, lại thất bại trong gang tấc, cuối cùng chốc lát bị Phương Bằng vạch trần.

Một lời thức tỉnh người trong mộng. Nghe thấy Phương Bằng quát lên, mọi người cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, cẩn thận nghĩ lại đúng là đạo lý này, một người dù có mạnh, cũng có giới hạn, càng không nói Dương Khai chẳng qua chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh.

Nếu hắn quả thật rất cao minh, sao lại chọn giết chết Khúc Trường Phong và phụ nhân họ Châu? Hai người đó, một là nhất tầng cảnh, một là lưỡng tầng cảnh. Nếu hẳn quả thật thủ đoạn thông thiên, vì sao không trực tiếp tiêu diệt Khúc Tranh và Phương Bằng? Hồng mềm dễ nắn, có thể thấy hắn chẳng qua là cố làm ra vẻ huyền bí.

Vừa nghĩ đến đây, khí thế mọi người tăng lên, không còn sợ đầu sợ đuôi như vừa rồi, rối rít lấy ra bí bảo và bí thuật của mình, hướng Dương Khai mà đánh tới. Chỉ một thoáng, đủ mọi màu sắc hào quang tỏa ra, vị trí của Dương Khai, trong khoảng khắc trở thành nơi giao hội năng lượng, hỗn loạn vô cùng.

Đối diện với công kích của hơn hai mươi vị cường giả Phản Hư Cảnh, sắc mặt Dương Khai cũng khó coi, vội vàng lấy ra cái khiên màu tím, hóa thành bão cát bảo vệ bên người, ngập thân hình của mình.

Cùng lúc đó, linh khí chim lửa theo tiếng huýt sáo bay ra, mở to miệng, từ trong miệng phun ra từng đoàn từng đoàn hỏa cầu to như chậu rửa mặt, che phủ trời đất hướng bốn phía bắn ra. Vẫn còn chưa hết, mười mấy đạo Kim Huyết Ti cũng bắn ra, dưới sự khống chế thần niệm khổng lồ của Dương Khai, một một đạo đều đỡ lấy một bí bảo hoặc một đạo công kích, Trong khoảnh khắc chiến đấu vang dội.

Dương Khai rơi vào hạ phong. Mười mấy đạo Kim Huyết Ti xuyên qua xung quanh, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, khí linh chim lửa quả nhiên cao minh, thực sự song quyền khó địch tứ phương, bị đánh kêu gào liên tục, thân thể bị nghiền nát nghiêm trọng, không thể phục hồi. Bão cát thủ hộ bên người càng bị đánh cho tan rã, không cách nào thành hình, đem thân ảnh của Dương Khai lộ ra ngoài. Dương Khai cắn răng chống cự, cục diện bất lợi đến cực điểm.

Phương Bằng đứng một bên, cũng không vội vã xuất thủ, nhìn Dương Khai trái chống phải đỡ, cất tiếng cười to: -Tiểu tử, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, lão phu có thể làm chủ lưu lại cái mạng của ngươi, nhưng nỗi đau thể xác là không thể tránh khỏi, ai bảo ngươi giết Khúc thiếu chủ chứ!

Lời này nghe rất hả hê, Khúc Trường Phong chết thảm trên tay Dương Khai, Phương Bằng đương nhiên vui không kịp, mặc dù hiện tại tạm thời liên thủ với Chiến Thiên Minh, nhưng hai nhà dù sao cũng có khoảng cách, Khúc Trường Phong chết đi, vậy là Chiến Thiên Minh liền thiếu đi một người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ, đối với sự phát triển sau này nhất định bất lợi. Cứ thế mãi đi xuống, đợi đến khi thế hệ sau trưởng thành, liền không ai có thể chống lại Phương Thiên Trọng rồi.

- Rầm rầm rầm!

Vị trí của Dương Khai, bị các loại bí bảo cùng năng lượng xung kích, bão cát trên cái khiên màu tím không cách nào bảo vệ chu toàn, lập tức đổ sập xuống tạo thành một lỗ hổng, đem thân ảnh của hắn lộ ra ngoài. Đúng lúc này, thân ảnh quỷ dị của Mạc Tiếu Sinh trưởng lão Chiến Thiên Minh xuất hiện ở bên đó, nắm bắt thời cơ vô cùng xảo diệu.

Hắn và Dương Khai giống nhau, đều là võ giả tu luyện lực lượng không gian, hành động đương nhiên yên lặng không tiếng động. Nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, xuyên qua lớp phòng hộ bão cát đổ nát, hướng về trên người Dương Khai, bắt đầu khởi động thánh nguyên trong chưởng đó, uy năng không tầm thường.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, động tác rất nhanh trở tay một chưởng ngeheneg tiếp, song chưởng đụng nhau, hai cổ thánh nguyên ở trong tâm bạo phát ra. Tiếng rên rỉ truyền ra, Mạc Tiếu Sinh bay ngược lại mười mấy trượng, Dương Khai thân hình thoắt một cái, lộ ra càng nhiều sơ hở.

Đối kháng chính diện với một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, lại là đại trưởng lão của Chiến Thiên Minh, Dương Khai có thể làm được đến điểm này đã đủ kinh hãi thế tục rồi, ít nhất Mạc Tiếu Sinh lộ vẻ kinh hãi, có chút không dám tin. Mặc dù mình đánh lén không làm Dương Khai bị thương, nhưng đã đạt được mục đích, hiện giờ hắn đem sơ hở của bản thân hoàn toàn lộ ra, đủ để khiến người khác gây ra thương tổn với hắn. Mọi người tại đây, đều là cường giả Phản Hư Cảnh, nhãn lực đương nhiên là số một, cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà Mạc Tiếu Sinh tạo ra, lúc này vội vàng thúc giục thánh nguyên, hướng Dương Khai tấn công.

Rầm rầm…

Bão cát hoàn toàn tán loạn, tấm khiên màu tím hiện lên, nhưng ánh sáng phía trên mờ đi, hiển nhiên đã mất đi linh tính, thân thể Dương Khai hoàn toàn bị vùi trong vô số công kích. Cái Khiên màu tìm mặc dù là bí bảo thượng phẩm Hư Cấp, phòng hộ cực mạnh, nhưng cũng không chịu được nhiều công kích của các cường giả, tự lúc Dương Khai lấy ra đến bây giờ, trước sau chưa đến mười tức công phu đã bị cáo phá.

Phương Bằng nhíu mày, vội vàng xuất ra thần thức, cảm nhận tình hình bên đó. Hắn không hy vọng Dương Khai cứ thế mà chết, nếu thật sự như vậy, bên phía Lăng Tiêu Tông tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, sẽ không cách nào cưỡng bức bọn họ giao ra chiến hạm Hư Vương Cấp.

Nhưng lo lắng của hắn hiển nhiên là dư thừa, mặc dù gặp phải công kích như vậy, sinh cơ của Dương Khai vẫn chưa đoạn tuyệt, chẳng qua khí tức có chút hỗn loạn. Đây là điều bình thường, nếu Dương Khai vẫn không bị tổn thương gì, Phương Bằng phải suy tínhxem mình có nên lập tức rút lui hay không.

Ánh sáng tản đi, thân ảnh của Dương Khai lộ ra, bộ dạng chật vật ấy khắc sâu vào trong mắt mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động tinh thần! Vừa rồi Dương Khai uy mãnh phí khách ra sao, căn bản không có ý để bất kì kẻ nào vào trong mắt, giơ tay nhấc chân liền miểu sát hai Phản Hư Cảnh, nhưng bây giờ xem ra, cũng chỉ thế mà thôi…

Chúng cường lộ vẻ mặt vui mừng, cho là Dương Khai đã sức cùng lực kiệt. Tí tách tí tách… Âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai mọi người, chính là tiếng máu tươi trên người Dương Khai đang chảy xuống, nhưng máu tươi đó lại có màu sắc quỷ dị, hơn nữ trong đó tản mát ra lực khí huyết khiến người ta thấy mà cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.