Huyết Nha, Song Túc Tàm, Cương Thiết Nghĩ, Ngân Văn Lục Giác Chu, Bá Vương Phong...
Trên mỗi cái hũ, đều có tên của một loại Kỳ Trùng Dị Trĩ, những tên này Dương Khai gần như chưa từng nghe, chỉ có số ít một hai tên hắn nghe nói qua.
Mà chỉ là số ít một hai loại tồn tại kia, không vật nào không phải là vật kinh khủng võ giả nghe nói tới đã sợ mất mật biến sắc.
Dương Khai tâm thần chấn động, mơ hồ có suy đoán hơi lớn mật.
Mà đúng lúc này, không gian bên trong Nô Trùng Trạc, bỗng nhiên lóe lên một quầng sáng, ở trong quầng sáng, một vật gì đó giống như một quyển điển tịch từ từ hiện lên trong thần niệm của Dương Khai.
Tò mò, Dương Khai khởi động thần niệm dò xét.
Chỉ thấy ngay trên mặt điển tịch kia, viết mấy chữ triện to: Kỳ Trùng Kinh!
- Quyển sách thần thức! Dương Khai thầm kinh hô trong lòng.
Trên đời này có một số công pháp bí thuật vô cùng cao minh, cũng không phải tồn tại với hình thái vật thật, mà là với một loại phương thức mắt thường không thể quan sát, ghi lại trong những chỗ bí ẩn.
Dùng phương thức này ghi lại, có thể để phòng ngừa một số tin tức trân quý bị người khác dễ dàng thu lấy, cũng là một loại thủ đoạn rất nhiều cường giả thường dùng trước khi đại nạn tới nơi.
Quyển sách thần thức chính là một loại trong đó.
Quyển sách thần thức Nô Trùng Trạc này, có lẽ là vật của Trùng Đế, bởi vì Dương Khai từ trong Kỳ Trùng Kinh này nhận ra khí tức của Trùng Đế, mặc dù cách rất nhiều năm, nhưng Dương Khai vẫn còn nhớ rõ dao động khí tức đặc biệt của lão.
Dương Khai dùng thần niệm, lật ra Kỳ Trùng Kinh.
Kỳ Trùng Kinh này đúng là của Trùng Đế, bởi vì trên trang thứ nhất của điển tịch, có viết tự truyện với tên là Trùng Đế. Dương Khai đối với chuyện này cũng không có hứng thú, quét mắt nhìn lướt qua liền lật tới trang kế tiếp.
“Kỳ Trùng Bảng”! Ba chữ to lập tức ập vào trong mắt Dương Khai, thần sắc hắn không khỏi rung lên, đọc cẩn thận.
Kỳ Trùng Bảng này được Trùng Đế chia làm hai bảng Thiên và Địa. Phàm là Kỳ Trùng Dị Trĩ có thể lên được bảng danh sách này, không con nào không phải là vô cùng quý hiếm trong thiên hạ và cực kỳ khó dây dưa.
Thiên bảng có 36, Địa bảng có 72, tổng cộng ghi chép có 108 loại Kỳ Trùng Dị Trĩ, mỗi loại đều có giới thiệu cặn kẽ và vị thứ xếp hạng.
Rất nhanh Dương Khai tìm được ở trên bảng danh sách này nói rõ những con kỳ trùng trong hũ kia.
Huyết Nha: Địa bảng thứ 13, ngửi thấy máu mà động, nhỏ bé yếu ớt không có gì, rất khó phát hiện, máu trong toàn thân sẽ bị hấp thụ không còn, trở thành thây khô.
Song Túc Tàm: Địa bảng thứ 27, toàn thân trắng như tuyết, đứng hai chân, độc tính băng hệ có một không hai trong thiên hạ, trúng phải khó giải.
Cương Thiết Nghĩ: Địa bảng thứ 36, quần cư, nuốt sắt cắn thép, khắc hết bí bảo trong thiên hạ.
Ngân Văn Lục Giác Chu: Thiên bảng thứ 19, trên lưng có ngân văn, độc tính kịch liệt, cường giả đế vị cũng không có thể ngăn chống.
Bá Vương Phong: Thiên bảng thứ 21, độc tính đuôi châm bá tuyệt thiên hạ, đứng hàng trong 10 độc, đã bị diệt tuyệt.
...
Số linh tinh, nhiều không kể siết.
Dương Khai tìm được trong Thiên bảng, nói rõ và giới thiệu về Phệ Hồn Trùng.
Phệ Hồn Trùng: Thiên bảng thứ 11. Chuyên cắn nuốt lực lượng thần hồn, chính là khắc tinh của thần hồn. Lúc còn nhỏ yếu, dùng thần thức hỏa có thể diệt sát, dùng thần niệm siêu tuyệt có thể trấn áp, nhưng khi lớn lên cực kỳ khó dây dưa, đế cảnh cũng không có khả năng hàng phục.
Ở trong Kỳ Trùng Bảng này, Phệ Hồn Trùng bất ngờ chỉ xếp hạng Thiên bảng thứ 11, đã coi như là tồn tại vô cùng đáng giá. Mà 10 loại kỳ trùng xếp trên Phệ Hồn Trùng kia, Dương Khai ngay cả nghe đều chưa nghe nói qua.
Trong chú giải của Trùng Đế, 10 loại kỳ trùng mạnh nhất kia, dĩ nhiên đã toàn bộ bị tuyệt diệt, không còn ở thế gian.
Dĩ nhiên đây cũng chỉ là quan điểm của riêng cá nhân lão, rốt cuộc có đúng thật đã tuyệt diệt hay không, ai cũng không biết.
Mà Dương Khai mơ hồ cảm thấy, Phệ Hồn Trùng sở dĩ có thể xếp tên trên danh sách này, hẳn là có quan hệ với khi nó trưởng thành lớn lên.
Theo như chú giải của Trùng Đế, Phệ Hồn Trùng lúc nhỏ yếu thật ra cũng không khó xử lý, thần thức hỏa có thể giết chết, thần niệm cường đại có thể trấn áp, nhưng nếu nó trưởng thành, thì chính là một phiền toái lớn.
Thánh Chiến trong thế giới Thần Du, chính là chứng minh tốt nhất.
Bỗng nhiên chiếm được một quyển kỳ thư như vậy, Dương Khai không khỏi rất hứng thú, thanh thản lật xem. Nếu Trùng Đế dám dùng chữ Trùng làm hiệu, nói như vậy lão nghiên cứu trên lĩnh vực Kỳ Trùng Dị Trĩ này, cơ hồ là không người nào có thể so sánh. Những kiến thức này của lão, chỉ sợ là độc nhất vô nhị khắp cả Tinh Giới, Dương Khai nắm giữ vật này, ngày sau nếu như gặp phải kỳ trùng gì trên Thiên Địa Bảng, cũng không đến mức không hề có đối sách.
Trong Kỳ Trùng Kinh, sau Thiên Địa Bảng, còn giới thiệu cặn kẽ sinh hoạt thói quen, phương thức nuôi dưỡng, cùng phương pháp khắc chế nhằm vào mỗi loại kỳ trùng.
Đại đa số Kỳ Trùng Dị Trĩ đều có pháp môn khắc chế riêng. Thí dụ như Huyết Nha thứ 13 trong Địa bảng kia, tuy rằng ngửi thấy máu mà động, cực nhỏ, mắt thường không thể nhận ra, thậm chí ngay cả thần niệm cũng không nhất định có thể dò xét được, nhưng chúng sợ nhất là lửa, bất kỳ bí thuật hay thần thông hỏa hệ, đều đủ để chúng nhượng bộ lui binh.
Hay thí dụ như Cương Thiết Nghĩ thứ 36 Địa bảng kia, tuy là khắc tinh của bí bảo thiên địa, nhưng chúng lại e ngại một loại kỳ thạch kêu là Nguyệt Hoa Thạch, nếu Cương Thiết Nghĩ nuốt vào loại Nguyệt Hoa Thạch này, trong chốc lát sẽ biến thành nước đặc, chết sạch sẽ.
Mấu chốt là Nguyệt Hoa Thạch này cũng không tính là trân quý, chỉ là một loại kỳ thạch dùng chiếu sáng, bản thân nó cũng không có giá trị sử dụng lớn lắm, ở trên Tinh Giới đều có rất nhiều địa phương sản xuất.
Dương Khai cố ý tìm đọc phương pháp khắc chế Phệ Hồn Trùng.
Trùng Đế chỉ cung cấp hai phương pháp, một loại là lúc chúng còn nhỏ yếu, dùng thần thức hỏa tiêu diệt chúng; loại thứ hai là trấn áp, bởi vì một khi chúng lớn lên đến mức không còn e ngại thần thức hỏa, thì trên cơ bản đã không thể giết chết, trừ phi trấn áp, ngoài ra không có cách nào khác.
Lật xem một hồi, Dương Khai thu hoạch to lớn, đối với chuyện xử lý những con Phệ Hồn Trùng của mình như thế nào, hắn cũng có một vài phương pháp.
Nửa ngày sau, Dương Khai khép lại quyển Kỳ Trùng Kinh.
Giống như nó lúc ban đầu xuất hiện, lúc nó biến mất cũng không có dấu hiệu nào, ánh sáng nhoáng lên một cái, liền không thấy bóng dáng trong không gian này.
Bất quá giờ này Dương Khai đã là chủ nhân của Nô Trùng Trạc, tâm ý tương thông, ngày sau nếu hắn muốn lật xem Kỳ Trùng Kinh, tùy thời đều có thể gọi ra.
Ngay sau đó, Dương Khai thu hồi thần niệm, đắm chìm tâm thần, một mặt phóng thích ra uy năng của Nô Trùng Trạc, một mặt khống chế tâm thần dẫn dắt Phệ Hồn Trùng trong Ôn Thần Liên, muốn dời chúng vào trong Nô Trùng Trạc.
Đám Phệ Hồn Trùng vốn có của hắn kia thật ra không tính là khó khăn, tuy rằng ở trong thế giới Thần Du, những con Phệ Hồn Trùng biểu hiện ra một mặt kiệt ngạo không thiện ý, nhưng dưới trấn áp của khí tức Nô Trùng Trạc, thời khắc này chúng lại ngoan ngoãn nghe lời, thực dễ dàng được Dương Khai dời vào trong không gian Nô Trùng Trạc.
Nhưng thật ra những con Phệ Hồn Trùng bị phong ấn kia, khiến Dương Khai phải thận trọng.
Quầng sáng phong ấn, mặc dù có Đại Đế lực và sức mạnh thiên địa to lớn của kính hồn Thần Du Kính, hai tầng bảo hiểm, nhưng Dương Khai cũng không dám phớt lờ.
Phí hết một phen công phu, mới chuyển dời chúng an toàn vào thế giới Nô Trùng Trạc.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trong cơ thể hắn giờ này đã không còn Phệ Hồn Trùng, tự nhiên không cần lo lắng gì.
Trước sau hai nhóm Phệ Hồn Trùng, đều bị Dương Khai dời đi vào, đặt trong một cái hũ trống không.
Những cái hũ này, đều là dụng cụ năm xưa Trùng Đế dùng một số vật liệu đặc biệt vô cùng quý báu tạo ra, chuyên dùng để nuôi dưỡng Kỳ Trùng Dị Trĩ.
Dương Khai từ trong một số dụng cụ này nhận ra khí tức nguy hiểm, đều là Kỳ Trùng Dị Trĩ của Trùng Đế năm đó lưu lại. Tuy rằng đã trải qua mấy vạn năm, nhưng ở trong môi trường đặc thù của Nô Trùng Trạc này, có lực lượng đặc biệt làm dịu, nên những con Kỳ Trùng Dị Trĩ này chẳng những không có yếu đi, ngược lại còn trở nên cường đại hơn so với lúc trước.
Dương Khai căn bản không dám thả chúng ra ngoài.
Những Kỳ Trùng Dị Trĩ này cũng không phải của mình bồi dưỡng, Dương Khai không có nắm chắc có thể nô dịch chúng, vạn nhất thả ra chúng không nghe hiệu lệnh, thì đúng là gậy ông đập lưng ông.
Hắn chỉ có thể đợi sau này thực lực của mình tăng lên, sẽ từ từ đi thử nghiệm.
Trước mắt mấu chốt nhất là xử lý tốt chuyện Phệ Hồn Trùng.
Hai nhóm Phệ Hồn Trùng đặt chung trong một hũ, Dương Khai dùng thần niệm đậy kín xong, lúc này mới hai tay bấm quyết, với bí pháp giải khai phong ấn Thiên Diễn.
Ngay sau đó, từ trong hũ kia truyền ra tiếng “vù vù” vang dội.
Dương Khai nghiêng tai lắng nghe một lát, sắc mặt không khỏi hơi có chút trắng bệch.
Hắn cảm nhận rõ ràng, thời khắc này hai nhóm Phệ Hồn Trùng đang giống như hai chi đại quân, triển khai một cuộc chém giết kinh thiên động địa bên trong hũ.
Bất quá bởi vì thực lực hai bên chênh lệch cũng không lớn lắm, cho nên trận chém giết này có vẻ càng kịch liệt tanh máu. Bên trong hũ, dường như một mảnh gió tanh mưa máu, ánh đao bóng kiếm.
Bất quá Dương Khai cũng không lo lắng gì.
Trên Kỳ Trùng Kinh cũng có ghi chú rõ, đây là con đường sinh tồn và một loại thủ đoạn tiến hóa của Phệ Hồn Trùng.
Bọn chúng mặc dù không có lối suy nghĩ, nhưng có bản năng của mình.
Giống như cổ thuật, người luyện cổ sẽ đặt một số độc vật trong cùng một không gian, để mặc cho chúng liều mạng huyết chiến chém giết lẫn nhau, đợi cho con còn sống cuối cùng kia, chính là cổ trùng cường đại nhất.
Phệ Hồn Trùng tiến hóa lớn lên cũng đúng như vậy, hơn nữa đây là bản năng sống còn của chúng, bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể kiềm chế.
Bất quá quá trình tiến hóa này, thật ra có thể dùng ngoại vật để kích thích.
Nghĩ tới đây, Dương Khai thối lui thần niệm ra khỏi Nô Trùng Trạc, lệnh bài trên tay nhoáng lên một cái, mở ra cấm chế động phủ, phi thân ra ngoài.
Chốc lát, hắn bay tới đỉnh Tử Trúc Phong, nhìn quanh một vòng, rất nhanh liền tìm được động phủ của Cao Tuyết Đình.
Ngự không bay đi hướng bên kia, Dương Khai đứng ở ngoài động phủ, đang định lên tiếng gọi, bỗng nhiên từ bên trong truyền ra thanh âm của Cao Tuyết Đình:
- Vào đi!
Dương Khai ngạc nhiên, bất quá trên mặt lại nổi lên một tia cảm động.
Cao Tuyết Đình có thể nhanh chóng nhận ra hắn như vậy, một là nàng tu vi cường đại; mặt khác có lẽ vì trong khoảng thời gian này nàng luôn luôn chú ý tới động tĩnh của mình.
Đây cũng không phải là giám thị, mà là bảo vệ!
Có lẽ nàng cũng từ Ôn Tử Sam nghe nói một chút tin tức, cho nên trong mấy ngày mình bế quan, nàng một mực không có nghỉ ngơi.
Dương Khai không nói gì thêm, bay thẳng vào trong động phủ.
Trong sơn động quẹo qua quẹo lại mấy lần, Dương Khai rất nhanh đi tới một gian thạch thất.
Nơi này hẳn là chỗ ở, chỗ nghỉ ngơi của Cao Tuyết Đình.
Nhìn chung quanh, Dương Khai kinh ngạc phát hiện, bên trong động phủ này rất đơn giản gọn gàng, gần như không có mảy may trang trí, có chỉ là một cái bồ đoàn, một cái giường trúc mà thôi, ngoài ra không có vật gì khác.
Lúc này Cao Tuyết Đình ngồi trên giường trúc, bình thản nhìn hắn...